Một màn trước mặt không khỏi làm cho đám người trong phòng hít lấy một ngụm khí lạnh.
Mà Lộ Khiết ở bên cũng kích động run rẩy, dù không phải cô thắng tiền nhưng triệu, số tiền lớn như vậy lần đầu tiên cô mới được trông thấy.
Hắc Mang phản ứng lại rất nhanh, sợ tên Khoan Tử chơi xấu, vừa lúc hắn còn ngẩn người, Hắc Mang liền lấy khay nhanh chóng gom tất cả tiền về phía của mình.
Mà lúc này Khoan Tử đang ngớ người ra cũng đã tỉnh táo, vẻ mặt tái mét hung hăng chỉ Diệp Hoa: “Mày gian lận!”
“Sao nào, mày còn không chịu thua à?” Tiền đã nắm trong tay cũng không thể trả lại, Hắc Mang nhìn Khoan Tử, tuy rằng sau hắn có rất nhiều người khoác áo đen ánh mắt bất thiện nhìn về phía họ nhưng có lão đại ở đây hắn cũng không để vào mắt.
“Anh Khoan, từ đầu đến cuối tôi còn chưa sờ vào xúc xắc, làm sao mà gian lận? Anh nói xem. Chẳng lẽ anh cho rằng tôi cùng người chia bài cấu kết với nhau từ trước?” Câu cuối cùng Diệp Hoa không chỉ hướng về Khoan Tử mà còn hướng về người chia bài.
Người chia bài không thể không mở miệng, nghiêm túc nhìn Khoan Tử nói.
“Anh Khoan, xin chú ý lời nói, sòng bạc chúng tôi luôn công bằng, tuyệt đối không có bất kì chuyện gian lận xảy ra! Nếu anh không tin có thể yêu cầu xem màn hình giám sát!"
Tuy rằng sòng bạc cũng có quan hệ với Mục Cốc nhưng nói chung không thể vì một người mà đánh mất danh dự của sòng bạc nếu không hắn đừng mong tiếp tục sống yên ổn ở đây.
“ triệu, triệu cứ vậy mà bay mất, con mẹ nó mày biết chứ! Đấy là tròn triệu đấy!”
Khoan Tử rống lên với gã chia bài, lúc này lo lắng nhìn màn hình giám sát, hắn chỉ biết đã mất triệu, còn cả thể diện nữa, cái khoản kếch xù triệu rốt cục đã không còn.
Khoan Tử rống lên khiến đám người trong phòng chú ý, ánh mắt mang sự nghi hoặc cùng dò xét, thậm chí có kẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Từ trong tiếng hét kia cũng không khó để đoán ra, có lẽ kẻ cược thua nóng nảy bắt đầu hò hét, việc như thế cũng không phải ít.
Ngô Sầu thấy vậy, hắn hốt hoảng, kéo lấy áo Khoan Tử.
“Anh Khoan, mau bình tĩnh, đây là chỗ Phương tiên sinh”
Ba chữ “Phương tiên sinh” vừa thốt ra như có ma lực, Khoan Tử vừa thua mất triệu cuối cũng vẫn phải bình tĩnh lại, chỉ vẻ mặt vẫn còn rất dữ tợn.
“Tiền cược của tôi, cảm ơn anh Khoan” Diệp Hoa mặc kệ Khoan Tử với vẻ mặt dữ tợn như muốn ăn thịt người, hắn cười nhạt xoay người ra hiệu cho Hắc Mang cất tiền.
Nhìn thấy Diệp Hoa muốn đứng dậy, Khoan Tử tức giận đập bàn.
“Đứng lại! Mày dám đi sao?”
Nghe được, thân hình của Diệp Hoa hơi động, hắn quay người đối với Khoan Tử lạnh nhạt mở miệng: “Chẳng lẽ anh Khoan muốn giữ tôi ở lại sao?”
“ triệu! Mày có bản lĩnh cầm ra khỏi nơi đây sao!” Vừa mất trắng triệu, Khoan Tử lúc này sắc mặt không hề được tốt, cứ như vậy đưa không cho đối thủ, lúc về hắn còn dám ăn nói sao với lão đại đây, chỉ sợ cái mạng nhỏ này của mình cũng khó mà giữ nổi. Vì vậy hắn cũng không còn cách nào khác mà chơi trò vô lại này.
Vừa dứt lời, hơn chục người khoác áo đen cũng liền đứng dậy, sắc mặt hung hăng dữ tợn dường như chỉ cần Khoan Tử ra lệnh đám người này sẽ không ngần ngại mà lập tức xông lên.
Đột nhiên tình hình trở lên căng thẳng, đám người trong sảnh lớn cũng liền vội vàng quăng bàn mà bỏ chạy, kẻ nào lớn gan hơn thì lại nhanh chóng chạy lên tầng trên chờ xem kịch vui.
Lộ Khiết kinh hãi, không ngờ người đàn ông này lại chơi xấu đến vậy, thua liền tức giận ra tay đoạt lại.
Hắc Mang cùng Triệu Bảo Vân cũng biến sắc, nhưng thấy lão đại không hề phản ứng thì bao nhiêu lo lắng trước đó liền trôi tuột hết đi.
Người chia bài thấy Khoan Tử muốn động tay, hắn không khỏi có chút tức giận, nhưng cũng nghi ngờ Diệp Hoa ăn gian, càng quan trọng hơn ngài Phương cùng Khoan Tử đều nhận biết, tuy hai người quan hệ có chút mâu thuẫn nhưng dù sao cả hai cũng đều đến từ Mục Cốc, nếu đắc tội thì thật không phải sáng suốt.
Diệp Hoa đứng chắn trước mặt Lộ Khiết, hắn hơi nghiên đầu đối với cô khẽ nói: “Đi ra đằng kia, tí nữa dù có chuyện gì thì cũng đừng đi lên”
Biết anh đang lo lắng cho mình, Lộ Khiết hơi cảm động, cô nhỏ giọng đáp: “Con anh thì sao?”
Nghe được, khóe môi Diệp Hoa hơi nhếch lên, nhưng nghĩ đến sự xuất hiện của cô ở đây ánh mắt đột nhiên trầm xuống, giọng nói mang theo thập phần rét lạnh: “Mấy tên này tôi còn không để vào mắt, nhưng tốt nhất cô nên chuẩn bị giải thích cho tôi thì hơn!” Diệp Hoa nói xong, dứt khoát xoay người đứng dậy tiến về phía Khoan Tử.
“Nghe danh anh Khoan đã lâu, chỉ là không ngờ một màn như vậy anh Khoan cũng làm được” Triệu Bảo Vân đứng một bên, nhin thấy đám người muốn động thủ hắn không khỏi khiêu khích.
Quả nhiên Khoan Tử nghe thấy, thẹn quá hóa giận, hắn lập tức đối với đám người Diệp Hoa chửi rủa: “Con mẹ mày! Mấy thứ đấy tao không thèm quan tâm, quan trọng nếu hôm nay mày không giao tiền ra đây thì đừng bước chân ra khỏi nơi này!”
“Nói nhiều với nó làm gì! Chúng nó chỉ nó vài người còn không bằng để em lên trước!” Vừa nói xong, người thanh niên cao gầy đột nhiên phi thân tiến về Diệp Hoa, theo sau đó còn vài ba người.
Mắt thấy người thanh niên trước mặt, lúc này Diệp Hoa mới bước lên vài bước, bóp chặt cổ người thanh niên cao gầy, tùy tiện vung tay. Hắn bay vút về phía ba tên còn lại.
Bởi quá đột ngột, ba kẻ ở sau chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy vật gì đen đen bay tới. Cả người liền bị lực lượng thật lớn ném ra ngoài. Lúc rơi xuống đất thành một đống xong liền không đứng dậy nổi.
Hiển nhiên, chỉ một động tác đơn giản đã làm cả đám hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.