Tòa nhà bên trong trang trí vô cùng lộng lẫy. Chủ và khách quý đi thẳng lên tầng ba. Diệp Linh quan sát thấy, tầng một dường như là nơi nghỉ ngơi, có bàn bóng, quầy bar và một đám phụ nữ quỳ thành hàng chờ hầu hạ.
Tầng hai là phòng massage, cách bài trí và ánh đèn mờ mờ đầy ám muội. Các mỹ nữ quỳ ở đó ăn mặc hở hang, tạo bầu không khí nóng bỏng. Diệp Linh càng đi càng cảm thấy kinh sợ, cô thật không ngờ đến nơi tưởng chừng cao quý, sang trọng lại có một bộ mặt bẩn thỉu như vậy.
Nhưng khi đi sâu vào bên trong, Diệp Linh càng cảm thấy kinh tởm, dạ dày sôi sục, vừa nhìn vào cảm giác muốn ăn đột nhiên biến mất.
Một cô gái vô cùng diễm lệ trần truồng nằm trên chiếc bàn ăn, làn da cô ta trắng muốt, đường cong cơ thể hoàn hảo. Ngay cả bộ phận kín cũng không có gì che đậy. Cô gái khép hờ mi mắt, đôi lông mi không ngừng động đậy, toát ra vẻ mềm yếu khêu gợi.
Trên người cô gái bày đầy các món ăn. Màu xanh đỏ tím vàng của thức ăn phối hợp, khiến mỹ thể càng thêm sinh động, nhưng Diệp Linh lại có cảm giác buồn nôn.
Mục Uyên nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của cô, ông quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
Diệp Linh không muốn ông phải lo lắng, cô lắc lắc đầu.
Mục Uyên thấy vậy, ông cũng không hỏi nhiều, vừa muốn dẫn cô rời khỏi căn phòng thì đột nhiên có người gọi.
“Đạo diễn Mục! Mau qua đây, còn mỗi ông thôi đó”
Nhìn thấy Mục Uyên vừa muốn từ chối, cô không khỏi cảm thấy chột dạ, cô kéo áo ông, dù sao cũng không muốn ông rơi vào tình huống khó xử: “Đạo diễn Mục, ngài đi đi, em không sao đâu”
Vừa nghe vậy, ông hơi có chút dao động: “Vậy em thì sao?”
Như để trấn an ông, Diệp Linh xoay người chỉ vào bàn ăn gần đó: “Em muốn ra kia”
Mục Uyên nhìn theo, cả căn phòng có lẽ chỉ có duy nhất chỗ đó còn bình thường, chỉ đơn giản một bàn ăn thông thường như bao bữa tiệc khác.
Cuối cùng Mục Uyên cũng gật đầu đáp ứng: “Được rồi, đứng yên ở đó đợi tôi, xong việc tôi đưa em về”
Đúng lúc Mục Uyên vừa rời đi thì Khương Mật cũng vừa đi tới. Nhìn thấy Diệp Linh, mắt cô ta bỗng sáng rực, liền vội bước nhanh tới.
“Cô đi đâu vậy? Có biết tôi tìm cô mệt lắm không? Cô không nhanh lên thì sẽ mất cơ hội đấy, cô không biết bao người phải đánh nhau để được đến đây đâu, nếu tối nay cô không đi thì sau này nhất định sẽ hối hận.
“Chị Khương, e rằng em không thể nán lại đây quá lâu…” Diệp Linh thấy rằng mình cần phải nói rõ ràng một chút. Bởi cô đã nghe đạo diễn Mục nhắc nhở, hơn nữa cô đi mà không hỏi anh hai, không có sự đồng ý của anh thì tuyệt đối không được đến những nơi xa lạ. Nếu chẳng may anh hai biết, lại vừa hay biết cô dám đặt chân đến những nơi như vậy, lúc đó cô chắc chắn không còn đường sống.
Ngày thường anh rất chiều chuộng cô nhưng có trời mới biết khi anh hai nổi giận thì có thể làm ra hành động biến thái nào.
“Thật đúng là một tiểu nha đầu. Cô về gấp làm gì, mau đi theo tôi, đêm nay chính là đêm tụ họp của các vị tai to mặt lớn trong ngành” Khương Mật cố ý nói lảng sang chuyện khác, vội vàng túm lấy cổ tay Diệp Linh, không đợi cô đồng ý, Khương Mật kéo cô đến thẳng một phòng nghỉ dành cho hội viên.
Phòng nghỉ này có không gian lớn đến mức người khác nhìn vào khó có thể thốt nên lời. Đó là còn không kể đến sắc điệu căn phòng cũng như sự xa hoa không chừng mực của nó. Nhưng điều làm Diệp Linh kinh ngạc nhất, chính là nơi này quả thực tụ họp rất nhiều ngôi sao cùng với những người có cấp bậc rất cao. Tuy có một số người cô không biết tên, nhưng còn lại đa phần là minh tinh điện ảnh, ngôi sao ca nhạc, thậm chí còn có cả người mẫu.
Dù vậy căn phòng này vẫn có điểm giống như bao căn phòng khác, vẫn là một cô gái vô cùng diễm lệ trần truồng nằm trên bàn ăn, nếu có điểm khác biệt thì chẳng qua cô gái này càng xinh đẹp, hấp dẫn hơn những cô gái khác.
Diệp Linh còn chưa kịp phản ứng thì đã có mấy người đàn ông tuổi trung niên vận Âu phục cùng giày da bước tới, nhìn có vẻ như là người thành công trong sự nghiệp. Bọn họ có bốn người, trong đó có hai người da trắng, còn lại hai người đều là người châu Á. Tất cả đều đều có màu da khác nhau, nhưng lại có chung ánh mắt đang nhìn Diệp Linh vô cùng mê đắm.
“Cô bé này là thỏ con mà con nhắc đến sao?” Một người đàn ông trung niên, cất giọng nói khản đặc. Vừa thấy Diệp Linh, ông ta vội đẩy ngôi sao bé nhỏ trong lòng ra, dùng đôi mắt ti hí không dè chừng kiêng nể gì mà đánh giá thân hình non trẻ của cô. Bỗng dưng, ánh mắt của ông ta sáng đến lạ.
Hôm nay Diệp Linh ăn mặc rất gọn gàng, đơn giản, khác biệt hoàn toàn so với những ngôi sao có mặt ở đây. Chiếc váy lễ phục màu trắng cùng với lớp sa mỏng mềm nhẹ rất vừa vặn, làm tôn lên dáng người của cô. Kết hợp với độ rủ khiến chiếc váy không cần cầu kì mà vẫn đem lại cho Diệp Linh một bề ngoài hoàn mỹ nhất.
Khương Mật vội đẩy Diệp Linh lên phía trước, trên mặt đã sớm nở nụ cười tươi rói: “Đúng vậy, cô ấy chính là Diệp Linh, trước mắt mới có mười sáu tuổi” Vừa dứt lời đã quay đầu về phía Diệp Linh nói nhỏ: “ Người này thuộc bên công ty đầu tư, Khương tổng, là chủ tịch tập đoàn quảng bá hình ảnh, cũng là cha nuôi của tôi…” Nói đến đây cô không khỏi kiêu ngạo, âm thanh càng lớn: “Nếu không có sự tài trợ của cha tôi, cô tuyệt đối sẽ không có cơ hội này”
Diệp Linh nhìn người đàn ông to béo trước mặt, rồi khẽ nhíu mày bởi mùi nước hoa nồng nặc toát ra từ cơ thể ông ta. Ánh mắt ông ta đã tràn ngập tính chiếm hữu một cách rõ ràng, nhưng lại không thể phủ nhận tầm quan trọng của ông ta trong đó“ Xin chào ngài Khương” Do vậy mà cô vẫn lễ phép cúi chào.