Hơi lạnh giá băng nhanh chóng nuốt chửng cả bầu không khí, luồn lách vào cả những ngóc ngách nhỏ nhất của căn phòng.
Trong phòng nghỉ, tiếng cười, tiếng nói chuyện, mọi âm thanh đã từng tồn tại trong giây phút trước cứ thế mà dần dần biến mất.
Dường như, mọi người đều cảm nhận được sự nguy hiểm đang lan tràn khắp không gian, liền cùng quay đầu về phía cửa.
Qua cặp mắt lấp lánh, những ngôi sao nhỏ bé trong phòng không khỏi hít lạnh.
Trời ạ, người thanh niên này quả thực vô cùng đẹp trai!
Trong đám người, đã sớm có tiếng xì xào bàn tán của mấy ngôi sao nữ.
Diệp Linh cũng không để ý đến tình hình thực tế lắm, nhưng thấy mọi người đều đổ dồn mắt về hướng cửa ra vào nên cũng tò mò quay đầu nhìn theo. Trong tích tắc, cô kinh ngạc tới mức mở to mắt nhìn. Toàn thân như bị sét đánh, trong phút chốc trở nên cứng ngắc.
Người thanh niên đứng ở phía cửa kia, dĩ nhiên không ngoài ai khác, chính là anh hai của cô.
Ngay lập tức Diệp Linh đã có phản ứng, cô nấp đằng sau Ôn Kỳ, cả thân hình nhỏ bé sợ tới phát run. Cô chỉ cầu trời cho anh hai đừng nhìn thấy mình, dù sao thì ở đây cũng đông người như vậy.
Ở cửa, thân hình cao lớn của Diệp Hoa được ánh đèn phản chiếu rất rõ, khuôn mặt hắn lộ vẻ điềm nhiên cố hữu. Đôi mắt màu nâu, lông mày khẽ nhíu lại khi nhìn thấy một thân hình nhỏ bé dưới đám đông, nhất là khi thấy nó lại được ẩn nấp sau bóng lưng của một người đàn ông khác. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đường.
Tuy hắn không hé răng nói đến nửa chữ, nhưng cả người lại tỏa ra hơi lạnh thấu đến tận tâm can, khiến kẻ khác không rét mà run, vô cùng bất an.
Trong phòng cũng vì vậy đột nhiên giảm đi vài độ.
“Cậu Diệp, mau lại đây” Nhìn thấy Diệp Hoa, đôi mắt tràn ngập hiếu kì, Hàn Phách tỏ vẻ thân thiết vẫy vẫy tay.
Diệp Hoa gật đầu, đi về phía Hàn Phách, ngồi xuống chiếc ghế còn sót lại, đối mặt với ông ta.
“Cậu đi đường vất vả rồi, mau dùng bữa đi thôi” Hàn Phách nở nụ cười hiền hòa, nếu không biết thân phận ông ta ai có thể ngờ được người trước mặt này lại là ông trùm đứng đầu vùng đất Chiết Giang.
Nhưng càng làm mọi người khiếp sợ hơn, người thanh niên này vậy mà lại còn có thể ngồi ngang hàng với Hàn Phách, hơn nữa nhìn đâu cũng giống như trưởng bối đang quan tâm đến con cháu của mình vậy.
Nhất thời đám người sôi nổi bàn tán, nhưng cũng có nhiều người tinh mắt lập tức nhận ra ‘Diệp ma đầu’ đang nổi danh gần đây.
“Hàn thúc cẩn thận rồi, mục đích tôi đến đáng lẽ ông phải hiểu hơn tôi mới đúng” Diệp Hoa lướt nhanh thân hình của cô sau đó hướng về Hàn Phách cười nhạt.
Hàn Phách nghe vậy không hề tức giận mà trái ngược ông ta phá lên cười.
“Không vội, không vội”
“Hôm nay gặp cậu quả nhiên mở rộng tầm mắt, không ngờ ‘Diệp ma đầu’ nổi danh gần đây lại là một người trẻ tuổi anh tuấn đến vậy, tôi thật muốn cùng cậu trò chuyện thật lâu a”
Một câu nói vừa rồi của ông ta lập tức liền bại lộ thân phật của Diệp Hoa, nghe danh đã lâu nhưng hôm nay gặp mặt cũng không khỏi làm mọi người kinh sợ.
Trước kia còn tưởng chừng chỉ là lời phóng đại mà thôi, dù sao nếu không chứng kiến tận mắt, một người thanh niên mới có tầm mười bảy, mười tám tuổi mà lại có thể trở thành lão đại một phương. Nếu nói ra hỏi xem có ai tin?
Nhưng chính miệng Hàn Phách thừa nhận, chẳng lẽ còn không thể không tin sao?
“Cậu Diệp, mời, mời! Đây là món đặc sắc nhất của Mục Cốc. Hôm nay cậu Diệp nhất định phải thưởng thức đấy” Hàn Phách cười đến vui vẻ, ông ta hoa chân múa tay chỉ về phía cô gái khỏa thân nằm trên bàn.
Sắc mặt của Diệp Hoa không hề thay đổi, hắn nhìn mỹ thể bằng ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén.
Diệp Linh còn tưởng anh nhìn đến ngây người, khuôn mặt khả ái liền trở lên ảo não, trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mác.
Quả nhiên là đàn ông thì ai cũng đều thích mỹ sắc.
Cô mải mê suy nghĩ, cũng vì vậy mà quên mất vì sao anh hai lại có thể xuất ở đây.
Hàn Phách thấy Diệp Hoa vẫn không động đũa, ông ta liền cười nói: "Cậu Diệp yên tâm đi. Những cô gái này đều được tắm rửa ba lần, sạch sẽ tuyệt đối. Hơn nữa, họ đều là trinh nữ chưa bị ai động vào. Cậu cứ yên tâm thưởng thức, mùi vị thật sự không tồi"
Ông ta vừa dứt lời, cánh tay liền nâng lên.
Lúc đầu chiếc đũa còn di chuyển theo đường cong của cô gái, khi chạm đến vùng ngực, đôi đũa khẽ động gắp lên miếng thức ăn, lập tức nơi tư mật mất đi vật che chắn, một khỏa nhũ hồng hiện ra khiến đám người trong phòng đều cảm thấy thích thú. Ngay cả Hắc Mang và Bảo Vân cũng không ngoại lệ.
Nhũ hồng vừa lộ ra ngoài không khí, liền bị đôi đũa liên tục khiêu khích, Hàn Phách ngắt mạnh vào nơi tư mật trước ngực, khiến cô gái không khỏi rên rỉ vài câu đến khi nhũ hoa bị trêu chọc đều trở lên cứng rắn, hai gò má ửng đỏ ông ta mới đắc chí bật cười.
Đối với một màn trước mặt, đám đàn ông trong phòng đều thích thú cười lớn.
Cái gọi là ‘đặc sản của Mục Cốc’ lúc này đám người bọn họ rốt cuộc cũng hiểu ra.
Riêng chỉ có Diệp Linh sắc mặt trở lên trắng bệch, đối với một cô bé đơn thuần thì một màn trước mặt thật sự không thể tiếp thu được.
Cô càng không ngờ đến những người có mặt ở đây đều là những người thương nhân giàu có, từ trên xuống dưới đều viết hai chữ ‘cao quý’ mà lại có thể tìm đến một trò tiêu khiển đùa giỡn với thân thể một cô gái như vậy.
Đặc biệt là người đàn ông này, rõ ràng đã tới tuổi xế chiều vậy mà lại… càng nghĩ khuôn mặt cô đều cắt đến không còn giọt máu.
Nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Linh trắng bệch, sắc mặt của hắn liền tối sầm.
Hàn Phách là người tinh ý, thấy Diệp Hoa không được vui, ông ta lập tức hiểu vấn đề, khẽ quay đầu nói nhỏ với người đàn ông gần đó.
Thuộc hạ đứng đằng sau Hàn Phách không nói một lời nào, lập tức bước tới cuộn tròn cô gái vào tấm khăn dải bàn rồi ném ra ngoài. Những người khác vội vội vàng vàng đi lại dọn dẹp. Một lúc sau, trên bàn bày đầy những đĩa thức ăn sơn hào hải vị thông thường.