Diệp Hoa hàng lông mày sắc bén khẽ nhíu lại, trong lòng không khỏi thở dài.
Cô gái này thật phiền phức.
Nhìn ra một tia mệt mỏi trong đáy mắt của Diệp Hoa, Nguyệt Dao nâng đầu giương đôi mắt lớn, ủy khuất nhìn hắn.
Lúc này, Diệp Hoa mới chú ý đến khuôn mặt của cô, cô gái trẻ tuổi tầm khoảng hai mươi, hai mươi mốt tuổi, mặc một chiếc áo đen bó sát cơ thể làm lộ ra bầu ngực cao vút cùng vòng eo thon gọn. Chiếc quần cùng màu với áo, để lộ ra đôi chân dài trắng mịn như sữa dê.
Cô gái xinh đẹp, gợi cảm thật khiến đàn ông dễ hóa thành cầm thú, từng tấc da thịt trên người như muốn thiêu đốt nam nhân.
“Anh thật không muốn giúp tôi sao…”
Lần này Diệp Hoa thật hết cách, nếu không đỡ cô ta thì không biết cô nàng này còn muốn dây dưa với mình đến bao giờ.
Còn chưa để Nguyệt Dao kịp phản ứng, Diệp Hoa cúi người động tác nhanh nhẹn dễ dàng bế cô lên.
Nguyệt Dao lúc này mới lấy lại được ý thức, gương mặt nháy mắt liền đỏ ứng.
Người này cũng thật là… không nói trước một lời để mình phải xấu hổ như vậy…
Nhưng Nguyệt Dao hiển nhiên không hề có ý trách móc Diệp Hoa mà ngược lại trong lòng còn dâng lên cảm giác sung sướng.
Bộ dáng hai người lúc này thoạt nhìn có chút giống một cặp tình nhân, hai người cứ vậy băng qua một sảnh lớn để lại không biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ của người qua lại.
Bất tri bất giác Diệp Hoa đã đưa cô đến nơi, trong lòng Nguyệt Dao tuy có chút luyến tiếc nhưng vẫn phải đứng dậy rời khỏi Diệp Hoa, dù sao cô đã làm phiền anh quá nhiều rồi nếu còn đòi thêm nữa chỉ có khiến người ta càng thêm chán ghét mình thôi.
Chỉ là cô lại quên mất chân mình đau là thật, vừa đặt chân xuống đất cơn đau lập tức truyền đến. Nguyệt Dao chưa kịp lấy lại trọng tâm cơ thể thì đã ngã ngửa, hai tay vòng qua ôm lấy người Diệp Hoa cả khuôn mặt dán chặt vào trước ngực, tư thế như vậy muốn có bao nhiêu thân mật thì liền có bấy nhiêu.
Diệp Hoa còn chưa kịp đẩy cô gái trước mặt ra thì đột nhiên cảm nhận một cỗ nguy hiểm ập đến.
Tuy đã né tránh kịp thời nhưng nắm đấm sượt qua mặt tâm tình lúc này không hề được dễ chịu, dù sao hắn vẫn phải dựa vào gương mặt này để kiếm cơm đây, bây giờ có người nhẫn tâm xuống tay không chút nhân nhượng đánh thẳng vào hắn Diệp Hoa đương nhiên sắc mặt không thể tốt được.
“Mẹ kiếp! Lão tử đánh chết mày.” Mắt thấy Diệp Hoa né được, người thanh niên tức giận tiếp tục xông thẳng mạnh mẽ tung ra nắm đấm hướng về phía Diệp Hoa.
Ngụy Hàn Dương cơ hồ sắp điên mất rồi!
Nhìn thấy bạn gái thân mật ôm lấy một người đàn ông khác cho dù bất kì ai chỉ cần là đàn ông chắc chắn tâm tình sẽ không hề dễ chịu, huống hồ người như hắn đã bao giờ phải chịu qua nhục nhã lớn như vậy.
Nhưng còn chưa kịp chạm đến người Diệp Hoa, chớp mắt đã thấy nắm tay bị bắt chặt.
“Cậu bình tĩnh lại đi.”
“Bình tĩnh con mẹ mày!” Ngụy Hàn Dương nhịn không được hét lớn.
Vừa muốn thu lại cánh tay thì bị Diệp Hoa một cước đá bay, đến khi chạm đến góc tường mới dừng lại.
Động tĩnh lớn như vậy, tức khắc liền thu hút ánh mắt của mọi người trong đại sảnh.
Ngụy Hàn Dương nén nhịn cơn đau, hai mắt tràn ngập tơ máu, ánh mắt hung hăng nhìn về phía Diệp Hoa, hắn biết mình không phải đối thủ của người này nên tạm thời trước mắt không thể xúc động. Hắn đứng dậy chậm rãi hướng về Diệp Hoa bước đến, còn chưa tới gần đã bị Nguyệt Dao chắn trước mặt.
“Anh có bệnh sao! Anh không nhìn ra tôi vấp ngã nên anh ấy mới đỡ tôi sao. Hơn nữa tôi với anh đã chia tay, tôi có làm gì thì cũng đâu phải việc của anh.” Nguyệt Dao đối với người này cũng thật hết nói nổi, nếu không phải vì cô quá cần tiền cô mới không cần đáp ứng làm bạn gái của hắn đây.
Về sau cô hiểu rõ tính tình của hắn nên mới mở lời chia tay, hơn nữa số tiền lúc trước cô cũng đã trả hắn, không hề thiếu một xu.
“Mẹ kiếp! Tao nhất định là có bệnh nên mới nhân nhượng đến vậy, lúc tao không để ý thì muốn đi tìm một thằng khác sao!” Ngụy Hàn Dương càng nói càng nóng giận.
“Anh… anh ngậm miệng lại!”
Ngụy Hàn Dương cười khẩy, chỉ vào Diệp Hoa nghiến răng nói từng chữ: “Tốt! Nếu tao không đến kịp thì có phải cô đã sớm cùng tên mặt trắng này trực tiếp đi thuê phòng phải không.”
Nguyệt Dao cắn cắn môi, cô cúi thấp đầu không nhìn ra sắc mặt.
Mắt thấy người vây xem càng lúc càng đông, Diệp Hoa không khỏi có chút khó chịu.
May mắn đúng lúc này thì bảo vệ đến, lập tức liền xua tan được đám đông vây xem.
Ngụy Hàn Dương cắn chặt răng. lúc rời đi còn không quên trừng mắt nhìn Diệp Hoa.
“Mẹ kiếp! Có gan thì đợi đấy cho lão tử.”
Diệp Hoa nghe vậy, cười nhạt.
Hiển nhiên không hề để lời nói của hắn vào tai.
“Xin lỗi, làm phiền đến anh rồi.” Nguyệt Dao gương mặt lộ ra thần sắc xấu hổ, cô nhỏ giọng mở miệng nói.
Diệp Hoa nhìn cô, thật lâu sau không mở miệng.
Hắn càng xem càng cảm thấy thuận mắt, cô gái này thật không tệ mới chia tay bạn trai không lâu vậy mà đã nóng lòng đi câu dẫn đàn ông rồi.
Diệp Hoa mỉm cười, đáy mắt giấu không được một tia xấu xa.
“Không có chuyện gì.”
“Tôi tên Nguyệt Dao, anh tên là gì?” Nguyệt Dao chớp lấy cơ hội lập tức nhanh chóng hỏi.
Ý cười trên môi càng đậm, quả nhiên cô nàng này đã sớm không nhịn nổi.
“Diệp Hoa… tôi tên Diệp Hoa.”
“Vậy anh có thể cho tôi số liên lạc không…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Hoa đã xoay người rời đi.
“Tôi có việc, gặp lại sau.”
Nhìn thấy bóng lưng Diệp Hoa dần dần xa cách, Nguyệt Dao nhịn không được bĩu môi.
Sau khi Diệp Hoa rời đi, hắn cũng không còn tâm tình tiếp tục chọn xe.
Tùy tiện chọn lựa một chiếc Pagani Huayra Coupe có giá vạn rồi đợi chờ nhân viên hoàn tất thủ tục đăng kí.
Trong lúc này Lâm Khang đột nhiên gọi đến, Diệp Hoa tùy tiện bước vào toilet nghe máy.
“Nguyệt Dao cậu bị ốm à? Tại sao sắc mặt lại kém vậy.” Người đồng nghiệp thấy Nguyệt Dao sắc mặt không được tốt, cô nhịn không được quan tâm.
“Mình không sao…” Đúng lúc này, Nguyệt Dao nhìn thấy Diệp Hoa, cô thất thần trong giây lát rồi nói: “Mình có hơi đau bụng cậu xin phép quản lý hộ mình nhé!”