Tên cầm đầu trong ba người, mở miệng nói: “Thằng ranh, chỗ này không có việc của mày đi ra chỗ khác chơi đi”.
Nhìn Triệu Bảo Vân một thân hàng hiệu, biết là kẻ có tiền nên hắn cũng không dám manh động, mấy kẻ có tiền đều không dễ động vào.
Mặc kệ lời bọn hắn, Triệu Bảo Vân hai tay đút túi quần đến gần bọn họ, khi cách ba người còn một khoảng ngắn, một người không nhịn được cầm thanh sắt hướng về Triệu Bảo Vân.
Nhưng Triệu Bảo Vân sao có thể để hắn được như ý muốn, tên kia chưa kịp chạm vào người, hắn nhanh chóng tung một đấm vào bụng, tên kia không chịu nổi lập tức cả người co gập vì đau đớn.
Tên cầm đầu thấy không ổn, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Mày muốn bảo vệ thằng ăn mày này sao? Mày không biết nó vừa cướp của tao hơn ngàn à!”
Triệu Bảo Vân khựng lại, không tiếp tục hành động
Tên kia thấy vậy, miệng cười đắc ý tiếp tục đá đểu: “Sao mày muốn làm anh hùng hả? Có ngon thì lên đi”
Chưa để hắn nói hết, Triệu Bảo Vân đã hạ một cước rơi trúng người, tên cầm đầu kêu lên vì đau đớn, không khác tên đầu là mấy.
Chỉ còn lại một người, hắn sợ hãi bỏ lại thanh sắt trong tay rồi chạy bán sống bán chết, đến lão đại còn bị người ta đánh gần chết hắn ở lại để làm bao cát sao.
Triệu Bảo Vân không để ý tới tên chạy thoát, hắn liếc mắt nhìn tên ăn mày: “Nói đi! Mày lấy của chúng bao nhiêu”.
Sau một lúc tên ăn mày rốt cuộc cũng chịu lên tiếng: “Một ngàn”
Triệu Bảo Vân rút từ túi ra một sấp tiền đỏ chót, đếm qua cũng phải năm ngàn, vất xuống chỗ hai tên vừa bị hắn đánh, hắn lạnh giọng nói: “Tiền này tao trả hộ nó, còn thừa coi như đền bù cho mày” Nói xong liếc qua tên ăn mày “Còn mày đi theo tao”.
Tên trước mặt quá mạnh, chỉ một cước đã đánh bại tên cầm đầu, hắn biết với sức lực của mình không thể chạy trốn chứ đứng nói đến việc đánh lại, vì vậy hắn lặng im không nói gì đi theo Triệu Bảo Vân.
Diệp Hoa đang đứng tạm một chỗ khuất trong ngõ, không phải hắn vào đây tránh nắng mà do đứng ở ngoài kia, chỉ một lúc sau không biết kéo đâu ra một loạt nữ sinh làm phiền, vì vậy hắn đành chui tạm vào đây. Nhiều lúc hắn cảm thấy gương mặt của mình thật phiền phức.
Nếu để Lữ Uy và Vương Minh biết được chắc hai người không ngần ngại mà quỳ xuống cầu xin ‘Lão đại à, anh không cần thì cho bọn em được không’.
Triệu Bảo Vân dẫn tên ăn mày đến chỗ lão đại,
“Đây là lão đại của tao”
Tên ăn mày kinh sợ, người này đã mạnh đến vậy giờ còn có lão đại, không biết lão đại của hắn còn mạnh đến mức nào. Còn làm hắn ngạc nhiên hơn nữa, người này cũng quá trẻ đi, so với hắn còn trẻ hơn không ít.
“Mày tên gì”
Tên ăn mày đáp: “Lâm Khang”
Diệp Hoa gật đầu tiếp tục hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Tôi hai mươi hai tuổi đang học đại học năm cuối”
Diệp Hoa móc ra một điếu thuốc, Triệu Bảo Vân hiểu ý tiến tới đánh lửa, hít một hơi Diệp Hoa khẽ nói: “Mày muốn vào bang tao không?”
Triệu Bảo Vân kinh sợ một lần nữa đánh giá Lâm Khang, không biết tên này có tài cán gì mà lại để lão đại đích thân mời vào bang, nhìn từ trên xuống dưới không hề có chỗ nào nổi bật, nhưng hắn cũng không dám nghi ngờ ánh mắt của lão đại nên ngoan ngoãn lặng im đứng một bên.
Tưởng chừng hắn sẽ vội vàng đồng ý nhưng ai ngờ
“Không, vì xã hội đen độc một lũ xấu xa tại sao tôi phải tham gia khi mục tiêu của tôi là cảnh sát”
Triệu Bảo Vân thấy hắn từ chối, tức giận định xông lên dạy dỗ tên không hiểu chuyện thì bị Diệp Hoa giơ tay cản lại.
Diệp Hoa nhíu mày, lạnh giọng nói: “Mày có biết mày đang nói gì không?”
Dưới áp lực của Diệp Hoa, Lâm Khang cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng nghĩ đến người mà hắn yêu hắn nghiến răng ken két: “Không thể, tôi không thể vào băng đảng xã hội đen, nếu không tôi không thể đạt được mục đích của mình”.
Diệp Hoa thu gọn sắc mặt của hắn, lúc từ buồn vã đổi sang vui vẻ rồi sang chán nản tuyệt vọng, biết hắn có chuyện Diệp Hoa nói: “Hình như mày có chuyện không vui có thể kể cho tao không?”
Nghe vậy, Lâm Khang cũng không dấu gì Diệp Hoa, chuyện của hắn cũng không tính là bí mật, bây giờ có người muốn tâm sự hắn nói ra hết nỗi khổ của mình.
Nghe hắn nói một lúc Diệp Hoa cũng đã hiểu đại khái, Lâm Khang từ nhỏ gia đình mất sớm, về sau sống cùng cô chú nhưng do nhà họ cũng không phải dư dả gì nên không thể qua tâm hắn, ngày ngày cơm cũng không đủ hai bữa, sau khi họ sinh được một cậu con trai thì càng không quan tâm đến người cháu này, ngày nào cũng phải ăn đồ thừa của họ, cuối cùng hắn không chịu được mới xin ra ở riêng. Nhưng lúc này Lâm Khang mới biết ý nghĩ của mình ngu ngốc như nào.
Năm đấy Lâm Khang mới có mười sáu tuổi, dưới sự áp lực của đồng tiền hắn phải đi làm hàng đêm, sáng học đêm đi làm, cũng may hắn là người thông minh nên được học bổng của trường nên cũng bớt một khoản tiền lớn.
Ba năm sau, hắn thi đỗ một trường đại học danh tiếng ở thành phố, cũng là lúc này hắn yêu một người con gái, gia đình của cô cũng thuộc nhà khá giả, ai ai cũng bảo hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nhưng do sự kiên nhẫn suốt ba năm đại học theo đuổi, dưới sự kiên nhẫn của hắn cô đành gật đầu chấp nhận. Đến một ngày, cũng là kỉ niệm một trăm ngày họ yêu nhau thì cũng là cơn ác mộng của hắn xảy ra, hôm đấy hai người có rủ nhau đi bar, hai người có lỡ uống say, một tên trong quán đã để ý đến người yêu hắn nên đã lập kế hoạch cưỡng hiếp cô. Hắn nhớ rõ cảnh tượng như in trước mặt hắn, mấy tên khốn nạn mặc kệ cô gào khóc xé toang từng lớp vải trên người cô.
Trong cơn tức giận hắn lỡ đấm tên cầm đầu một phát, bọn họ tức giận đánh hắn một trận không chỉ vậy còn bắt hắn mở mắt nhìn gần chục người luân phiên tàn phá cô. Sau ngày hôm đó hắn và cô đã có một khoảng thời gian không màng đến nhau. Cuối cùng vì quá yêu cô nên hắn đã đứng ra làm hòa, cô cũng đồng ý. Nhưng từ hôm đấy, Lâm Khang bắt đầu thấy cô có biểu hiện kì lạ, không còn để ý tới hắn, thường xuyên cho hắn leo cây. Đến một tháng trước Lâm Khang âm thầm theo dõi cô, khi thấy người một tay ôm eo, một tay sờ mông cô đi vào nhà nghỉ, hắn suýt không kiềm chế được mà xông lên nhưng vì yêu thương cô hắn cố nhịn đợi cô về nhà rồi nói.
Khi cô về, hắn đã vội vàng gạn hỏi, rốt cuộc cô cũng chịu khai, người đi cùng cô chính là tên trước kia ở quán bar, sau khi kết thúc hắn liên tục uy hiếp cô, nếu không nghe lời hắn sẽ đăng lên mạng, cô sợ hãi cũng đành bất lực mà nghe theo. Cuối cùng Lâm Khang không chịu được sự năn nĩ khóc lóc của cô nên đành tha thứ. Chính từ lúc đó hắn đã quyết định làm cảnh sát để trừng trị những tên dơ bẩn đòi lại công bằng cho cô đặc biệt hắn cũng không tin cô làm vậy vì tiền.
Nhân ngày kỉ niệm một năm yêu nhau, cũng là tuần trước do không đủ tiền mua một chiếc vòng cổ Lâm Khang đã trót dại vay tiền của bọn lưu manh. Hắn còn chưa kịp mua thì đã bị ba tên lưu manh truy điểm nên mới chật vật như vậy.
Nghe xong Diệp Hoa cùng Triệu Bảo Vân chẹp miệng cảm thán ‘Tên này thực sự quá đen đủi’.
Rít một hơi sâu, Diệp Hoa gạt tàn đỏ trên điếu thuốc, hắn trầm ngâm nói: “Tóm lại mày muốn làm cảnh sát để trừng trị tên kia đúng không? Mày cũng không tin người yêu mày cắm sừng mày vì tiền mà là do thằng kia ép đúng không?”
Lâm Khang không nghĩ nhiều gật đầu: “Đúng, chính vì vậy tôi không thể vào bang của anh”.
Diệp Hoa bật cười, môi mỏng cong lên: “Mày thật ngây thơ, để tao giải thích cho mày”
“Xã hội đen và cảnh sát đều có cốt lõi như nhau mà thôi”.
“Mỗi quốc gia đều có lãnh thổ và dân số, sử dụng bạo lực để chiến đấu và bảo vệ lãnh địa của mình là điểm chung của cảnh sát và xã hội đen”.
Diệp Hoa kẹp điếu thuốc đang cháy dở trên tay, hắn nói tiếp: “Để duy trì tổ chức một quốc gia phải có luật và thuế, nếu mọi người không tuân theo thì phải sử dụng bạo lực để đàn áp, pháp luật và thuế cũng giống như luật lệ và tiền bảo kê vậy”
Dừng một lúc, Diệp Hoa cười nói: “Đừng cho rằng điều tao nói là nhảm nhí nhé! Tao cũng không phải phản động đâu”.
“Tóm lại cơ bản cảnh sát và xã hội đen đều có cách vận hành như nhau, mà tao cũng không phải rác rưởi đi bắt nạt kẻ khác, vậy tại sao không xây dựng một vương quốc riêng cho mình”.
Lâm Khang cũng bị lời lẽ của Diệp Hoa làm động tâm: “Nhưng…”
Không để Lâm Khang nói hết câu, Diệp Hoa cong môi gạt tàn thuốc: “Mày vẫn không tin sức mạnh đồng tiền chứ gì?”.
Nói xong Diệp Hoa xoay người, trong mắt lóe lên sát cơ nhưng nhanh chóng được dấu kín đến Triệu Bảo Vân cũng không nhận ra được: “Đi theo tao!”.