Diệp Hoa tự nhiên biết chính mình hiện tại là thời khắc mấu chốt tu luyện Thất tình lục dục đại pháp, cho nên hắn cố giữ đầu óc được thanh tỉnh, lập tức siết chặt hai hàm răng điên cuồng vận chuyển công pháp, đập nát ba hồn bảy vía của chính mình ngưng tụ thành mười ba ma đầu thất tình lục dục.
Theo Diệp Hoa không ngừng vận dụng công pháp, ba hồn bảy vía cuối cùng cũng bị đập nát, hơn nữu theo công pháp hóa thành mười ba sợi hắc vụ, mười ba sợi hắc vụ này chính là căn nguyên của mười ba ma đầu thất tình lục dục.
Chẳng qua hiện tại còn chưa thành hình, còn cần hắn về sau không ngừng tu luyện để sớm có ngày làm cho mười ba ma đầu thất tình lục dục tiến hóa đột phá các tầng của công pháp.
Trong nháy mắt mười ba ma đầu thất tình lục dục liên tục vận chuyển, toàn bộ cảm giác đau đớn trên người hắn toàn bộ hướng về thức hải mà đi, liên tục bị mười ba ma đầu thất tình lục dục cắn nuốt, đây chính là ưu điểm đầu tiên của công pháp.
Quả nhiên cảm giác đau đớn kịch liệt của Diệp Hoa lại là chất dinh dưỡng cho mười ba ma đầu lớn mạnh.
Cảm giác đau đớn dần dần biến mất, Diệp Hoa lúc này thật kinh sợ, như vậy mà nói, về sau chẳng phải mặc kệ than thể của hắn chịu đến bao nhiêu đau đớn, hắn đều sẽ không cảm nhận được, bởi vì những cảm giác này đều đã hóa thành chất dinh dưỡng của mười ba ma đầu thất tình lục dục.
Lúc này Diệp Hoa trong lòng tràn ngập vui mừng, bởi vì hắn biết chính mình đã thành công.
Chỉ làm cho Diệp Hoa thật không ngờ cảm xúc vui mừng của hắn vừa mới trào ra, đã bị mười ba ma đầu thất tình lục dục cắn nuốt, nhất thời toàn bộ cảm xúc biến mất, Diệp Hoa lập tức bình thản xuống.
Đối với chuyện này hắn không hề lấy làm vui vẻ, hắn hoảng sợ vội vang đối với hệ thống hô lớn
“Hệ thống đây là chuyện gì? Người lừa ta? Như vậy so với chặt đứt thất tình lục dục có khác gì nhau!”
Âm thanh lạnh lùng của máy móc lập tức vang lên
“Kí chủ từ đầu tôi đã nói trước rồi, hai công pháp này có cơ sở đều giống nhau. Mà như vậy càng tốt chứ sao? Không có cảm xúc, cảm giác biểu hiện trước người khác, làm cho người khác không nhìn ra cảm xúc, cảm giác của kí chủ, cũng không thể biết ý tưởng trong lòng”
Câu nói của hệ thống triệt để làm hắn chết lặng, nếu là kiếp trước chuyện này đối với hắn không hề quan trọng, thậm chí không có cảm xúc càng tốt không cần phải trải qua những tháng ngày chán nản, buồn bã. Nhưng lúc này không hề giống với lúc đó, bây giờ hắn đã có Diệp Linh, không còn như trước mỗi ngày bên cô đều làm hắn cảm thấy vui vẻ, bây giờ công pháp tước đoạt mọi cảm xúc của hắn, phải hỏi xem hắn làm sao mới chịu nổi?
Cảm xúc vừa bộc lộ, quả nhiên lập tức liền bị mười ba ma đầu cắn nuốt, quay về bộ dáng lạnh nhạt.
Diệp Hoa trong lòng không ngừng dậy sóng, cứ như vậy hắn phải đối diện với bé con ra sao đây.
Diệp Hoa đối với hệ thống sinh ra một tia hận ý, lạnh nhạt nói
“Hệ thống ngươi lừa ta”
Hệ thống đáp, vẫn là thanh âm lạnh lùng đó
“Tất cả việc tôi làm đều là tốt cho kí chủ thôi, ngươi cũng không cần sinh ra hận ý với tôi làm gì, bởi vì tôi chỉ là một ý niệm tồn tại trong đầu kí chủ chứ không có thực thể”
Diệp Hoa cười khổ, công pháp này vừa có lợi vừa có hại, cứ theo dạng này đi xuống, chính hắn cũng không thể sinh ra một tia cảm xúc, vậy hắn còn coi là người sao?
Lúc này, trên lưng của hắn truyền lại cảm giác ngưa ngứa, hắn cởi áo quay đầu thông qua chiếc gương nhìn lên tấm lưng của mình điều làm hắn hết sức ngạc nhiên cư nhiên các hoa văn kỳ lạ màu tìm trên lưng của hắn đang chậm rãi chuyển sang màu đen, các hoa văn còn không ngừng di chuyển từ từ xếp thành một hình thù kì quái.
Nhìn đến hoa văn kì lạ phía sau lưng, Diệp Hoa không tự chủ ngừng hô hấp!
Phía sau lưng hắn, các hoa văn từ khi nào đã trở thành một cái mặt quỷ, ngũ quan dữ tợn, hai con mắt sâu thẳm như hố sâu của vũ trụ, càng kỳ quái gương mặt quỷ hết sức chân thật, như thể có một con quỷ đang trú ngụ trên lưng hắn vậy.
Càng đặc biệt con quỷ như cười như không, hệt như quỷ dữ đến từ đáy sâu của địa ngục làm người trông thấy không khỏi sinh lòng sợ hãi.
Diệp Hoa rơi vào trầm ngâm, lúc này thanh âm lạnh nhạt của hệ thống vang lên
“Điều này tôi cũng chưa bao giờ gặp qua, có thể khi kí chủ tu luyện công pháp nên sinh ra biến dị, còn biến dị này tốt hay xấu thì tôi cũng không thể đoán được”
Diệp Hoa nghĩ ngợi một hồi, dường như nhớ ra thứ gì đó hắn hít sâu một hơi.
Đúng rồi vậy mà hắn quên mất còn tia sét màu đen trong cơ thể mình.
Quả nhiên, lần này xuất hiện trên tay hắn không còn màu tím của tia sét nữa mà thay vào đó lại là màu đen, một màu đen thăm thẳm không thấy ánh sáng.
Sau một hồi nghiên cứu, tia sét màu đen này so với tia sét cũ của hắn uy lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ cần một chút nhỏ cũng đủ gây ra cảm giác hủy thiên diệt địa.
Còn việc tại sao hắn lại sinh ra biến dị thì có nghĩ nát đầu hắn cũng không thể biết được, đến hệ thống còn không rõ thì người như hắn làm sao hiểu.
Vài ngày sau đó, Diệp Hoa trực tiếp viết một đơn xin nghỉ học rồi ở nhà tìm hiểu công pháp mới, mãi đến khi Hắc Mang gọi điện cho hắn nhắc nhở hôm nay có cuộc họp hắn mới ra ngoài.
Mấy hôm không ngủ nhưng thần sắc của Diệp Hoa vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ có điều quầng thâm trên mắt vẫn không thể dấu nổi.
Vừa xuống tầng Diệp Hoa đã thấy nhóc con đang loay hoay dưới bếp.
“Anh hai, anh lại trốn học sao?” Diệp Linh ngồi vào bàn, lo lắng hỏi anh
Cảm xúc vừa mới xuất hiện quả nhiên liền bị mười ba ma đầu cắn nuốt, không còn vẻ đùa cợt như ngày thường Diệp Hoa đối với cô trừng mắt nói
“Em làm tốt chuyện của mình đi, đừng có quản nhiều!” Diệp Hoa nói xong liền cảm thấy hối hận, hắn không hề muốn nói như vậy nhưng tại sao vừa mở miệng liền không thể kiềm chế được.
Diệp Hoa hoảng sợ, dường như hắn không còn là chính mình nữa rồi.