Diệp Hoa mới rời đi không được bao lâu, Diệp Linh liền nhận được tin vui từ đạo diễn Mục.
Mục Uyên vội vàng bước ra ngoài, nhìn thấy cô hắn kích động nói: “Diệp Linh, vai diễn lần này là của em rồi, cũng may có Diệp tổng đầu tư nên bộ phim này không cần lo lắng nhiều rồi”
Diệp Linh nghe vậy, sắc mặt loáng cái trở lên vui mừng nhưng rất nhanh cô liền bắt được hai từ khóa quan trọng.
‘Diệp tổng?’ Anh ta là ai?
Nhắc đến chữ Diệp cô không khỏi nhớ đến Diệp Hoa nhưng thật sự rất khó để có thể nghĩ được hai người là một.
Diệp Linh lắc lắc đầu, không tiếp tục nghĩ đến vấn đề này, có lẽ chỉ là trùng tên mà thôi dù sao hơn chính cô biết người ma quỷ như anh hai chắc chắn không thể làm ra được việc như vậy.
“Diệp Linh, đi ra bên kia, chúng ta thương lượng chút về kịch bản!” Đạo diễn Mục kích động đến mức cười không đóng được miệng, ông vội vàng kéo cô đi về phía bên kia.
Diệp Linh nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, lông mày không khỏi nhíu lại.
“Làm sao vậy? Em có chuyện gì sao?” Mục Uyên quan tâm hỏi thăm.
"Không có việc gì, chúng ta xem kịch bản thôi, đúng lúc em cũng có một số chỗ không hiểu lắm" Diệp Linh vội vã nói.
Dù sao đây cũng là cơ hội khó có được. Cô không muốn bởi vì một chút việc riêng tư mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
Đoàn người đến dự thi, khi nghe được tin đã tuyển được vai diễn lần này, họ cũng đành ủ rũ dần dần tản đi, nhưng không ai phát hiện ra ở một góc có một người thanh niên lừng lững đang đứng lặng. Cặp đen mắt giống như chim ưng hơi nheo lại, lóe lên ánh sáng tăm tối, khóe miệng hơi nhếch lên sau đó lên xe rời đi…
…
Trong căn biệt thự, ánh đèn sáng chói, rời xa nội thành.
“Tức chết mất!” Khương Mật vừa vào tới cửa đã ném túi xách cho người giúp việc. Trước khi trở về, cô ả phải mua quần áo mới để thay, lại ghé qua thẩm mỹ viện chỉnh trang mặt một chút. Cứ nhớ đến việc mình bị thua bởi con nhóc, cô muốn tức đến hộc máu.
“Tiểu thư!“
“Cha nuôi đâu?” Khương Mật cầm lấy cốc nước uống, uống một ngụm, giọng điệu cáu gắt.
Người giúp việc thần thần bí bí chỉ lên lầu, “Ngài Khương đến đây ạ”
Khương Mật đương cáu gắt, vừa nghe xong hai mắt lại sáng ngời, đứng dậy “Cha nuôi chưa xong?”
“Đúng vậy. Vừa lúc nãy ngài Khương còn hỏi tiểu thư đâu, biết tiểu thư chưa về, ngài ấy đã lên lầu nói chuyện phiếm cùng người khác” Người giúp việc cười cười, nói.
Khương Mật không nói gì nữa, ‘rầm rầm rầm’ chạy lên lầu.
Người giúp việc kia không nói gì, cầm lấy áo khoác của Khương Mật, than nhẹ một tiếng. Có vài việc, người làm bọn họ đã sớm tập mãi thành quen.
Phòng ngủ chính là của Khương Lam, trực tiếp nhìn ra hoa viên của biệt thự, phong cảnh tuyệt đẹp.
Thậm chí không cần gõ cửa, Khương Mật trực tiếp bước vào cửa phòng. Vừa mới đặt chân vào, đã mơ hồ nghe thấy âm thanh rên rỉ truyền ra từ bên trong, còn kèm theo tiếng đàn ông thở dốc hòa quyện lẫn nhau.
Khương Mật cười cười như thể đã biết trước loại tình huống này, không nghĩ ngợi thêm gì nữa, trực tiếp đẩy cửa vào căn phòng bên trong.
Đầy lộn xộn…
Phòng rất lớn. Trên chiếc giường xa hoa, nữ nhân cùng cha nuôi cô ả, Khương Lam, đương dính sát vào nhau. Hai thân hình trống trơn quấn chặt lấy, vặn vẹo, thậm chí rèm cửa sổ cũng không thèm đóng kín…
Đối với cảnh tượng trước mắt mình, Khương Mật không hề khiếp sợ, ngược lại còn cười cười, trực tiếp đi đến trước cửa sổ sát đất, kéo kín rèm lại, “Cha nuôi, cha cũng thật là, trong hoa viên còn có người làm vườn đấy”
Khương Lam chả sao cả, ông thấy vậy chỉ cười cười một tiếng, sau đó vỗ nhẹ vào mông cô gái trên người mình, cô ta lập tức hiểu ý nũng nịu một tiếng rồi cũng từ trên người ông đi ra ngoài.
Khương Lam trực tiếp kéo khăn tắm ở một bên lau lau cái đầu đầy mồ hôi, dựa vào thành giường, cũng không có ý muốn mặc quần áo.
“Con gái bảo bối, sao vậy? Nhìn như không vui?”
Trong lòng Khương Mật cảm thấy tủi thân, bước tới.
“Cha nuôi, cha phải vì con nha…” Khương Mật làm nũng, thân mình chui vào trong lòng Khương Lam, hai chân thon dài cũng quấn lấy hai chân lão
Khương Lam cười ha ha, cũng mê đắm nhìn chằm chằm trước ngực cô, đôi tay mập mạp đầy lông dọc theo đôi chân dài kéo lên, sao đó phủ lên mông cô ta, tùy ý vuốt ve “Như thế nào, con gái bảo bối? Ai bắt nạt con?”
“Cha nuôi, cha thực đáng ghét nha…” Khương Mật thở dốc, lại tùy ý để tay hắn vuốt ve lung tung trên người mình, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt tuyệt sắc cùng thân hình cao lớn của Diệp Hoa, không khỏi rên rỉ một chút. Cô ta hy vọng biết bao nhiêu, chủ nhân cánh tay này là anh!
Ban đầu, Khương Mật còn cho rằng, lão già Khương Lam này còn thật lòng yêu thương mẹ cô. Không nghĩ tới, ngay cái đêm vừa tròn mười tám tuổi, lão ta lại chui vào phòng cô, chiếm đoạt toàn bộ! Cô ta cũng đã sợ hãi mà kêu to lên, nhưng cùng với sự vuốt ve của lão, thân thể ngày càng khác lạ. Lúc đó, Khương Mật mới biết, mình đã uống phải xuân dược!
Khương Mật không hận Khương Lam, bời vì ông đã cho cô ta cuộc sống vật chất tốt nhất, một tương lai sáng sủa nhất. Cô ta thích diễn xuất, Khương Lam liền thỏa mãn, không ngừng tạo điều kiện!
Chẳng qua…bắt đầu từ khi thỏa hiệp, thì mẹ con Khương Mật cũng trở thành đối tượng để ông ta tùy ý phát tiết! Nhất là cô ta, phải luôn thỏa mãn dục vọng sinh lý của một gã đàn ông xứng đáng làm ông nội mình!
“Con gái bảo bối, hôm nay thân thể con thơm quá đi…” Từ sau khi có được thân thể Khương Mật, ông ta cũng không có hứng thú nhiều lắm đối với mẹ cô ta! Nhưng, điều này lại càng kích thích lão! Nhất là sau này, lão càng lúc càng thích sau lưng mẹ cô ta vụng trộm.
“Ai da, cha nuôi, tâm tình người ta hôm nay không được tốt đó…” Khương Mật lạt mềm buộc chặt, đẩy đẩy lão ra, lại khiến ông ta càng thêm mê mẩn, kéo bàn tay nhỏ bé của cô ta qua, nhanh chóng rút đi quần áo trên người cô. Bàn tay đầy lông lập tức bóp lấy bầu ngực đầy đặn, nhanh nhẹn liếm láp da thịt căng tràn kia…
“Tâm tình không tốt? Yên tâm đi, bảo bối nhỏ, tâm tình con rất nhanh sẽ tốt…”
“Đáng ghét…” Khương Mật biết lão ta muốn cái gì, chủ động hôn lên miệng lão, hai đùi thon dài cuốn lấy thắt lưng lão “Cha nuôi, cha thật xấu, chỉ biết bắt nạt người ta thôi…”
Mọi người đọc xong nhớ để lại một tym ở cuối truyện nha, đó chính là động lực lớn để mình tiếp tục viết truyện đấy: