Hắn tu luyện Quỷ đạo, có thể dùng Âm nguyên để cho vết thương này khép lại.
Nhưng nó cũng không phải là lành lại mãi mãi, mà chỉ có thể chống được một khoảng thời gian mà thôi.
Không lâu nữa, khi Âm nguyên dùng xong, vết thương vẫn sẽ quay về với bộ dạng ban đầu của nó.
Cho nên nói, trừ phi Lăng Phàm trở lại Thần vị. Nếu không, hắn đừng hòng chữa trị được gương mặt này.
Thêm một lý do vào lý tưởng trở về thời kỳ đỉnh phong. Lăng Phàm liền cố gắng ép buộc bản thân xem nhẹ đi mặt phải của mình.
Hắn đeo vào một sợi mạt ngạch màu xanh, đem tóc mái che phủ gần hết chỗ vết thương.
Đợi lần nữa nhìn vào trong gương, khí chất quanh thân Lăng Phàm trong nháy mắt đã biến đổi. Giống như một vị đại thiếu gia sinh trong võ viện, cao quý oai hùng, nơi nơi lộ ra tà khí.
Lăng Phàm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm chính mình ở trong gương. Sau đó, biểu tình càng ngày càng trở nên nghiêm túc:"Thật suất khí..."
"A...Ta giống như bị chính mình mê đảo rồi, phải làm sao đây a? Quả nhiên, soái khí quá mức cũng là một sự đau khổ mà."
Lăng Phàm ôm lấy mặt, tự cười ngây ngô. Tà khí, bá khí gì đó trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.
Nhưng rất mau, Lăng Phàm đã bình phục trở lại, trong tức khắc biến sắc mặt, vô cùng nghiêm trang nói:"Nhưng không sao, nỗi đau khổ này ta có thể chấp nhận được."
Lăng Phàm đưa tay vuốt ve mặt kính, trong đôi mắt hắc sắc lộ ra thần thái si mê.
Vừa mới, Hạ Tây đã tỉnh dậy. Nàng nhìn thấy Lăng Phàm đang soi gương, nên cũng không có làm phiền.
Vốn dĩ còn đang đem y phục mặc lại, nhưng bởi vì hai chân mỏi nhừ, có chút nhũn ra, nên nàng không khỏi loạng choạng ngã sang một bên, đem ghế quý phi đẩy lật.
Đau đớn không có ập tới, nàng giống như ngã vào trên một cái bao cát.
Nhưng đợi khi nàng nhìn thấy được hình dạng của cái "bao cát" kia, liền không nhịn được trợn tròn con ngươi.
"A..."
Một tiếng kinh hô từ sau lưng vang lên, khiến Lăng Phàm vội vàng hồi thần, nhìn ra phía sau.
Khi nhìn thấy tràng cảnh này, hắn mới chợt nhớ ra được, trong phòng này giống như vẫn còn một cái "thân ái" của hắn.
Trong khi Lăng Phàm đang suy nghĩ miên man, Hạ Tây đã dùng cả cẳng tay cùng cẳng chân bò về sau, y phục trên người xốc xếch không chịu nổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
"Đừng sợ, qua đây."
Bước qua thi thể của Hạ Đồng, Lăng Phàm liền đi về phía Hạ Tây.
Cũng không quản nàng giãy giụa, lẩn tránh, hắn vẫn giữ chặt lấy cánh tay của nàng. Đem nàng kéo tới bên thi thể của Hạ Đồng.
"Ngươi không phải đã nói muốn đẹp hơn hay sao? Ta liền cho ngươi." Nói xong, Lăng Phàm đã buông Hạ Tây ra, cũng không sợ nàng chạy đi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh thi thể của Hạ Đồng, một bàn tay vươn ra, phủ ở trên mặt của nàng.
Lúc này, con ngươi của Hạ Đồng đã trắng dã, da thịt sớm cứng đờ từ lâu.
Từ lòng bàn tay của Lăng Phàm, một sợi âm khí mỏng manh len lỏi ra, nhanh chóng chui vào trong da mặt của Hạ Đồng.
Đợi khi Lăng Phàm đem bàn tay lấy ra khỏi mặt của thi thể, thì trong tay hắn đã nhiều ra một trương mặt người, tinh tế, trơn nhẵn, giống như một tấm mặt nạ thủ công mà thôi.
Về phần bộ nữ thi ở dưới đất, khuôn mặt đã sớm không có ngũ quan, bên trên trơn bóng một mảnh, không có máu me. So với thi thể, thì lại càng giống như là một con gối chưa kịp vẽ mặt.
Ngoại trừ luyện chế quỷ nô ra, thì đổi mặt chính là kỹ năng đầu tiên nhận được khi Khống Hồn Quyết đạt tới tầng .
Đợi khi Khống Hồn Quyết tu luyện đến tầng , hắn sẽ còn có thêm các kỹ năng như liễm dung, họa mạo, trát chỉ,...
( Liễm dung: trang điểm cho ngươi chết.
Họa mạo: vẽ mặt.
Trát chỉ: làm người giấy.)
Đương nhiên, giống với khái niệm y sư không tự y cho mình. Mấy loại kỹ năng này, hắn cũng chỉ có thể dùng lên trên người của người khác, mà không tự dùng cho mình được.
Hạ Tây tận mắt chứng kiến hết thảy, đã sớm đờ người ra tại chỗ. Mắt thấy Lăng Phàm đi về phía này, nàng cũng liền lắc đầu nguầy nguậy, trong mắt đong đầy sợ hãi.
"Tốt, gương mặt ngươi muốn đã lấy được tới tay rồi a. Bây giờ cần, chỉ là đem nó gắn vào." Không quản Hạ Tây làm ra phản ứng gì, Lăng Phàm đã bắt lấy cằm của nàng. Đem tấm da người phủ lên trên mặt nàng.
Một bàn tay Lăng Phàm cũng tùy thời đặt ở bên trên, một sợi âm khí bị phóng suất ra, chui vào bên trong.
Hạ Tây chỉ cảm thấy da thịt lạnh lẽo, giống như áp mặt vào trên khối băng.
Sau đó, khuôn mặt của nàng liền phảng phất như mất tri giác. Chỉ có một chút ngứa ý, làn da tựa như bị thứ gì đó hòa tan ra. Từng chút một gặm cắn, dung hợp.
Đợi khi Lăng Phàm thu tay, xúc giác mới một lần nữa trở về trên người nàng.
Nàng nhận thấy được, gương mặt của bản thân nhất định đã có biến đổi gì đó. Nhưng lấy tay sờ vào, cũng không có chút nào mất tự nhiên.
Không nghĩ ngợi, Hạ Tây đã vượt qua người Lăng Phàm, chạy về phía gương đồng. Trái tim đập thình thịch, nhìn chòng chọc vào mặt gương.
Chỉ thấy, trong gương lúc này, đã không còn là hình dạng thường ngày của nàng nữa. Mà đã thay đổi thành một gương mặt xa lạ, rõ ràng chính là mặt của Hạ Đồng!
Trong lúc Hạ Tây sững sờ, Lăng Phàm đã đi tới bên tủ gỗ, ở dưới đáy đống quần áo chất chồng của Lâm Hạo Phàm tìm tới khế ước bán thân của nàng.
Hắn đem khế ước đưa tới trước mặt nàng, tùy ý nhắc nhở:"Cầm lấy nó, ngươi có thể rời đi được rồi. Thời gian sắp tới sẽ không được yên bình lắm đâu."
Nghe thấy giọng nói của Lăng Phàm, Hạ Tây liền bừng tỉnh lại. Thậm chí quên đi cả sợ hãi, ngẩng đầu nhìn hắn, hơi hé miệng, phảng phất muốn nói gì đó.
Nhưng không để cho nàng "nói" thêm gì, Lăng Phàm bỗng dưng lại nghiêm túc nhìn nàng, hỏi một câu:"Ngươi thích Lâm Hạo Phàm có đúng không?"
Không kịp phòng ngừa, Hạ Tây liền giật mình. Mặc dù không biết Đại thiếu gia vì sao lại xưng hô là "Lâm Hạo Phàm" mà không phải là "ta". Nhưng Hạ Tây vẫn ngượng ngùng gật đầu.
"Ngươi thích hắn ở chỗ nào?"
Lỗ tai Hạ Tây hơi ửng đỏ, bắt đầu huơ tay diễn tả thành lời nói cho Lăng Phàm hiểu. Nhưng đại loại chính là: thiếu gia rất tốt, ngài đã cứu nô tỳ, cho nên nô tỳ thích ngài.
Lãnh đạm nhìn lấy từng câu mà nàng nói, Lăng Phàm lại hỏi một câu không rõ ý vị:"Vậy nếu một ngày hắn không còn tốt bụng, cũng như chưa từng cứu ngươi. Ngươi sẽ thích hắn sao?"
Hạ Tây ngơ ngác, phảng phất như đang suy nghĩ, cuối cùng liền cúi đầu trầm mặc.
"Ta đã hiểu." Cười lạnh một tiếng, Lăng Phàm đã đem nàng vác lên trên vai. Một tay còn lại lại nắm lấy chân của Hạ Đồng, đem nàng ta kéo lê rời đi.
Mặc dù từ đầu tới cuối còn có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng Hạ Tây vẫn ngoan ngoãn để cho Lăng Phàm mang đi.
Vừa đi đến trước cửa phòng, Lăng Phàm trước hết đem thi thể Hạ Đồng vứt ra ngoài sân, sau đó mới đem Hạ Tây đặt xuống.
"Ngươi nhân lúc trời chưa sáng, đem cỗ thi thể này vùi vào dưới gốc cây quế đi. Sau đó cũng tìm cách rời khỏi Lâm phủ, muốn đi nơi nào liền đi nơi đó. Ngươi ở đây, cũng chỉ làm vướng tay vướng chân ta."
"Giao dịch làm xong, vậy liền đường ai nấy đi." Nói xong, cũng không đợi Hạ Tây phản ứng, Lăng Phàm đã "rầm" một tiếng đóng lại cửa phòng.
Ngươi cảm thấy Đại Đại có bệnh tâm thần? Đúng, ngươi nói đúng rồi a. Không chỉ có bệnh, mà còn là bệnh rất nặng cái loại kia.
Chứng bệnh điển hình của Lăng Phàm, chính là bệnh NPD ( rối loạn nhân cách ái kỷ).
Ngoài ra, hắn còn từng mắc bệnh DID ( rối loạn nhân cách phân liệt), có tổng cộng nhân cách. ( Một thời gian nữa ta sẽ có một phần phiên ngoại về quá khứ dẫn đến việc Đại Đại bị bệnh đa nhân cách. Nhưng hiện tại, các nhân cách của hắn đã dung hợp lại với nhau. Đó cũng là lý do dẫn tới hắn mắc phải NPD.)