Điểm oán khí +.
Điểm oán khí +.
Ba tên đại hán, chưa đến phút thời gian liền đã trở thành một.
Từ khí tức Lăng Phàm bộc phát ra, Chung Liệt đã phát giác được, tu vi của hắn cũng chỉ có Toái thể cảnh tầng mà thôi.
Thế nhưng, điều này mới là lý do chính khiến đại hán không khỏi phát run. Một kẻ chỉ có tu vi Toái thể cảnh tầng , trong nháy mắt liền miểu sát hai cái tu sĩ Toái thể tầng . Cách nhau một cảnh giới, cư nhiên lại có thể bộc phát ra lực lượng kinh khủng như vậy.
Chung Liệt trong lòng dâng lên kiêng kị, đã không muốn cùng Lăng Phàm cứng đối cứng. Bởi vì tu vi của gã cùng hai tên đại hán ban nãy đều là sàn sàn lẫn nhau.
Nếu hắn đã có thể miểu sát hai tên đó, thì tương tự cũng sẽ có thể miểu sát gã.
Thế nhưng, gã không muốn đánh, không có nghĩa là Lăng Phàm cũng nghĩ như vậy.
Nhìn thấy ở đây còn có một kẻ không ngã, hắn liền cau chặt mi tâm, lắc lắc cổ một cái xem như khởi động. Sau đó, thân hình liền cứng ngắc ở tại chỗ. Đợi khi mọi người phản ứng lại được, thì một cái bóng khác của hắn đã xuất hiện ở trước mặt Chung Liệt.
Chung Liệt cả kinh, gương mặt nhanh chóng biến đổi. Vội vã đem đại đao rút ra, chặn ở trước người.
Đối diện với phản ứng của Chung Liệt, Lăng Phàm cũng không có thay đổi thế công. Hắn giơ lên nắm đấm, hơn vạn cân lực lượng liền đấm thẳng vào trên thân đại đao. Khiến thân đao lập tức xuất hiện vết nứt.
Thanh đại đao này của Chung Liệt, phẩm cấp thuộc về Phàm binh cấp , cũng không phải là đê giai binh khí, nên sẽ không dễ dàng phá toái như vậy.
Thế nhưng, Lăng Phàm cũng có một câu tuyên ngôn chính là...
Trên đời này, không có thứ gì mà nắm đấm không làm được cả.
Nếu một quyền không được, vậy liền đến hai quyền, ba quyền.
"Phanh, phanh, ba..."
Ba quyền liên tiếp giáng vào cùng một chỗ. Đại đao chặn trước người của Chung Liệt trong nháy mắt liền vỡ ra, đứt đoạn thành hai nửa.
Dư chấn cũng đem Chung Liệt làm cho khí huyết cuộn trào, phun ra một ngụm máu. Cơ thể văng ra sau hơn một trượng rồi mới dừng lại.
Cùng lúc đó, xung quanh cũng truyền tới tiếng thảo luận của người qua đường.
"A, kẻ này là ai a, cư nhiên lại lợi hại như vậy, đem Tam đại hổ đầu đều đánh bại..."
"Lợi hại thì có gì dùng a. Vẫn phải chịu Hắc Hổ bang trả thù thôi."
"Thiếu hiệp, đây chính là anh hùng hành nghiệp trượng nghĩa a. Đánh rất hay, nếu đem ba cái đại ác nhân này chém giết thì nhất định chính là anh hùng rồi..."
".................."
Nghe thấy tiếng xì xào xung quanh, nhất là mấy chữ "anh hùng" "thiếu hiệp" này, đáy lòng Lăng Phàm không khỏi sụp đổ.
Mẹ a, ta chỉ đơn thuần là muốn giết bọn họ thôi có được hay không? Các ngươi đều nói ta là người tốt, thì ta lấy đâu ra Ác niệm giá trị đây?
Thời buổi hiện tại, làm ác nhân khó đến như vậy hay sao?
Trong lòng phun tào, nhưng rất nhanh, Lăng Phàm đã suy nghĩ tới một việc...
Đúng rồi, hệ thống có nói, chỉ cần "người khác" cảm thấy hắn là kẻ ác, thì hắn sẽ nhận được Ác niệm giá trị.
Thế nhưng, nó giống như cũng không có nói "người khác" ở đây nhất định phải là quần chúng vây xem...đi?
Nghĩ tới đây, Lăng Phàm không khỏi nhe răng, tặng cho Chung Liệt một nụ cười vô cùng sáng lạn.
Nhưng nụ cười này, lại khiến Chung Liệt cảm thấy tê cả da đầu, cúc hoa co rút. Cơ thể vốn đang chống đỡ cố gắng ngồi dậy của gã, trong nháy mắt cũng liền xụi lơ.
Mẹ ơi, kẻ này không phải là có đặc thù ham mê gì đó, xem trọng cơ thể của gã đi? Gã là nên tuân theo, vẫn là nên tuân theo đâu?
"Ngươi...Ngươi không được qua đây. Ta chính là trưởng lão của Hắc Hổ Bang. Nếu ngươi dám tổn thương ta, bang chủ của chúng ta nhất định sẽ không tha cho ngươi. Ngài ấy chính là võ giả Uẩn khí cảnh a..."
Nghe thấy tiếng gào bất lực của Chung Liệt, Lăng Phàm vẫn mặt mang tươi cười đi tới. Đối với lời hâm dọa của gã, một chút cũng không sợ.
Ban nãy, khi tên đại hán kia nói hắn là sửu bát quái, thì hắn đã lên suy nghĩ chặt cả nhà của gã rồi.
Nay biết được thế lực sau lưng gã là Hắc Hổ Bang, bang chủ còn là một cái võ giả Uẩn khí cảnh, hắn liền càng thêm kiên định với suy nghĩ này.
Đợi khi xử lý xong chuyện của Vạn Nghiên Dương, hắn liền sẽ đích thân diệt Hắc Hổ Bang.
Lăng Phàm đi đến trước mặt Chung Liệt, từ trên cao nhìn xuống gã. Giọng nói mang theo thâm ý cùng cợt nhã:"Đừng sợ a, chúng ta còn có rất nhiều chuyện để nói."
"Không...Ta và ngươi không có gì để nói với nhau!"
"Bạo Đản Cước Pháp." Không để ý đến phản ứng của Chung Liệt, Lăng Phàm liền đã trực tiếp hành động.
"Aaaaa...Thảo nê mã...cứu..."
"Aaa...."
"...................."
Tiếng hét thê lương của Chung Liệt phảng phất như muốn xuyên thủng tầng trời. Nghe vào liền khiến người ta đũng quần lạnh sưu sưu, sởn cả gai óc.
Mà từng tiếng hét này, lại khiến Lăng Phàm cảm thấy bản thân đều sắp cao trào...
Ác niệm giá trị +.
Ác niệm giá trị +.
Ác niệm giá trị +.
...........................
Ác niệm giá trị +.
Hai phút sau, số lượng Ác niệm giá trị hắn nhận được từ trên người Chung Liệt liền càng ngày càng giảm bớt.
Cuối cùng, khi số điểm cộng trở thành , hắn mới tiếc nuối dừng lại động tác.
Bốn phía cũng đã sớm lạnh ngắt như tờ, đám bách tính đều đang trợn mắt nhìn hắn. Có nam nhân còn không nhịn được, trực tiếp khép lại hai chân, che chở hạ thân.
Ác niệm giá trị của hắn cũng trong nháy mắt tăng nhanh như ngồi tên lửa...
Ngọa tào, cái này cũng quá ác đi? - Đây chính là suy nghĩ chung của đám bách tính.
Chỉ thấy, Chung Liệt lúc này chỉ còn sót lại một hơi. Hai mắt trắng dã, từng hàng nước mắt đau thương cùng mồ hôi chảy ướt cả khuôn mặt.
Hạ bộ của gã cũng đã sớm bị đạp bẹp, thê thảm không nỡ nhìn.
Biểu lộ của gã cũng là sinh không còn gì luyến tiếc. Đau khổ từ trong miệng khạc ra mấy chữ:"Giết...ta...đi..."
"Ân, như ngươi mong muốn." Lăng Phàm gật đầu, vô cùng cảm thông với tao ngộ của Chung Liệt. Cho nên chân vừa nhấc, liền đem Chung Liệt đá bạo đầu.
Điểm oán khí +.
Nghe thấy tiếng hít khí lạnh từ xung quanh truyền tới, Lăng Phàm mới vừa lòng gật đầu.
Đúng, đây mới là ác nhân chính xác mở ra phương thức.