Lăng Phàm không đáp lời, mà là dùng hành động để chứng minh. Hắn đem nàng ôm vào lòng, lẳng lặng rũ đầu nhìn nàng.
"Phàm, ta rất muốn một lần được nhìn thấy chính mình ở trong đôi mắt của ngươi..."
"Đôi mắt của ngươi nhất định rất xinh đẹp, tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm vậy." Vạn Nghiên Dương tươi cười ngọt ngào, mặc dù chưa từng nhìn thấy qua bầu trời, nhưng nàng vẫn nói đến chân thành như vậy.
Nói nàng thích nam nhân này...có lẽ là có đi. Nhưng càng nhiều hơn chính là, đối phương là nam nhân đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời nàng.
Cảm giác thần bí trên người hắn. Từng sợi khí tức khiến người an tâm cũng đang không ngừng mê hoặc lấy nàng.
Vừa mới, khi Vạn Tam Gia đối nàng dùng sức mạnh. Trong đầu nàng đều là thân ảnh chưa từng nhìn thấy một lần của hắn.
Nàng cố gắng vùng vẫy, dùng trâm cài tóc đâm thủng ngực của Vạn Tam Gia. Thậm chí còn không tiếc bị ông ta xô ngã đến vỡ trán.
Nàng làm tất cả, chỉ là không muốn bị hắn nhìn thấy bộ dạng dơ bẩn, rũ rượi của mình.
Nàng biết, mình sắp chết.
Nhưng nàng vẫn cố gắng chèo chống. Bởi vì, nàng còn phải chờ đợi hy vọng sống của mình.
Nàng muốn "nhìn" thấy hắn một lần cuối, nghe thấy giọng nói của hắn, sờ lên mặt của hắn, nằm trong lòng ngực lạnh toát nhưng lại tràn đầy cảm giác an toàn kia.
Kỳ thật, nếu hắn không xuất hiện, nàng cũng đã có một suy nghĩ. Đó chính là...tự tử.
Nàng không oán hắn, cũng không trách hắn.
Nàng biết được, hắn đã cố gắng hết sức của mình. Hắn, vô cùng thành tâm. Như vậy liền đã đủ rồi.
Nghe thấy Vạn Nghiên Dương nói, Lăng Phàm đầu tiên là sững sờ. Sau đó mới không rõ cảm xúc lập lại:"Đôi mắt ta giống như bầu trời đêm sao?"
Có lẽ đi. Bởi vì ngươi chính là ngôi sao trong đôi mắt của ta.
"Phàm, ta mệt mỏi....Ngươi có phải từng hỏi qua ta...ba loại sắc thái, ta thích nhất màu nào có đúng không?"
Âm thanh của Vạn Nghiên Dương càng ngày càng yếu lại. Nàng dùng bàn tay vuốt ve mặt của Lăng Phàm, phảng phất đang miêu tả từng chi tiết trên đó để khắc sâu vào tâm khảm. Từ mắt, mũi, rồi tới môi, cằm,...
"Khi đó, ta nói với ngươi...ta thích màu trắng. Nhưng kỳ thật, màu đỏ cũng rất không tệ..."
Vạn Nghiên Dương ngây ngô mỉm cười, đôi mắt từng chút một đóng lại. Bàn tay cũng từ từ mất đi sức lực, lướt qua sườn mặt của Lăng Phàm, rũ xuống trên nền đất.
Hơi thở của nàng đã dừng lại, lòng ngực cũng không còn phập phồng...
"Ta nhất định sẽ phục sinh ngươi..." Lăng Phàm đem cơ thể đã không còn sinh cơ của Vạn Nghiên Dương buông xuống, lạnh giọng hứa hẹn.
Đợi khi Khống Hồn Quyết tu luyện đến tầng , có thể nghịch chuyển âm dương. Hắn chắc chắn sẽ đem nàng phục sinh lại, bù đắp vì sự thất tín của bản thân.
Hắn cứ nửa ngồi nửa quỳ ở trên nền cỏ, gió lạnh thổi qua, đem tóc của hắn đều thổi đến tán loạn, nhưng hắn phảng phất lại không cảm giác đến.
Hắn chỉ yên tĩnh, chăm chú vào động tác ở trên tay. Dùng âm khí ở trên trán, cổ tay, cổ chân của Vạn Nghiên Dương vẽ ra một cái trận pháp có phần giống như xiềng xích quấn quanh, đem thứ gì đó giam cầm lại.
Trận pháp này gọi là Toả Linh Trận, có thể đem linh hồn của một người chết phong ấn trong thân thể. Để linh hồn không bị linh khí ăn mòn, tiêu tán giữa thiên địa.
Đương nhiên, Tỏa Linh Trận cũng có một hạn định. Đó chính là, nếu người chết đã chết quá một khắc, thì sẽ không thể sử dụng Tỏa Linh Trận giữ lại linh hồn của kẻ đó được.
Bởi vì sau một khắc, linh hồn sẽ triệt để tiêu tan.
Vẽ xong Tỏa Linh Trận cho Vạn Nghiên Dương. Sắc mặt Lăng Phàm lại càng thêm tái nhợt. Bởi vì loại trận pháp cấp cao này, thật sự là rất hao tổn âm khí.
Nhưng hắn cũng không có phàn nàn gì, lạnh mặt lấy ra Triệu Âm Kỳ.
Kể từ khi trọng sinh, đây cũng là lần đầu tiên hắn sử dụng Triệu Âm Kỳ.
Triệu Âm Kỳ là thiên sinh âm vật, bên trong có một cái tiểu thế giới vô cùng hoàn mỹ. Diện tích có thể sánh bằng một nửa Tiên Ma đại lục.
Nội bộ Triệu Âm Kỳ oán khí vô cùng dày đặc, chí ít là gấp ức lần bất kỳ hiểm địa, thâm uyên nào ở bên ngoài.
Đương nhiên, đối với quỷ vật, thì Triệu Âm Kỳ chính là phúc địa tu luyện.
Thậm chí, thi thể nếu đặt ở bên trong, sẽ vĩnh viễn không bao giờ hư thối.
Đương nhiên, Triệu Âm Kỳ lợi hại như vậy, thì âm khí bên trong không gian độc lập của nó cũng vô cùng bá đạo.
Kiếp trước, khi đã sắp thành đại đạo, hắn cũng chỉ dám dẫn một phần âm khí ở bên trong ra để tu luyện mà thôi.
Thậm chí, lúc trở thành Chân Thần, hắn cũng đã từng thử qua đi vào đó xem thử. Nhưng kết cục, hắn chỉ có thể trụ được chưa tới phút thời gian liền đã bị phản phệ đá văng ra ngoài.
Sau khi thi thể của Vạn Nghiên Dương bị Lăng Phàm thu vào trong Triệu Âm Kỳ, thì bên tai đồng thời cũng vang lên âm thanh của hệ thống.
[ NPC Vạn Nghiên Dương tử vong, phán định nhiệm vụ hẹn giờ: thất bại.]
[ Đinh, Ác mộng cấp nhiệm vụ xuất hiện ( cưỡng chế thi hành): Ngay trong đêm, tiêu diệt Vạn gia và Vạn Tam Gia.
Khen thưởng: mức độ hoàn thành vượt quá % nhận được Hồng Mông Tử Khí x, Huyền cấp thượng phẩm võ kỹ bất kỳ.
Thất bại trừng phạt: vật phẩm khen thưởng vĩnh viễn khóa lại, giam giữ phòng tối x giờ.
Lưu ý, nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, có thể dẫn đến tử vong.]
Kỳ thực, dù hệ thống không cho nhiệm vụ. Lăng Phàm vẫn sẽ đi xử trí Vạn Tam Gia.
"Vạn Tam Gia, trấn chủ có đúng không? Hai người các ngươi khiến ta thất tín, vậy thì chờ đợi cơn thịnh nộ của ta đi a..." Ánh mắt Lăng Phàm lấp lóe huyết quang, tràn đầy khát máu liếm liếm khóe môi. Trên mặt lại xuất hiện nụ cười yêu dị.
Giam giữ phòng tối, hắn cũng đã thông qua hệ thống biết được. Tức là đem hắn thả vào trong một cái không gian độc lập, tối tăm không có một tia ánh sáng, cũng sẽ không có âm thanh.
Ở trong loại không gian này quá lâu, một người cho dù tâm cảnh cứng cỏi, cũng sẽ bị sinh sinh tra tấn tinh thần, trở thành người điên.
Nhưng là, Lăng Phàm rất nhanh liền nhìn ra một chỗ không đúng.
Vạn Tam Gia không phải là võ giả Uẩn khí cảnh tầng hay sao? Với lực chiến của hắn hiện tại phải là đơn phương nghiền ép mới đúng. Tại sao hệ thống lại phán định là sẽ có nguy hiểm tính mạng?
Cảm ơn Hoozuki đã đẩy KP cho ta. ≥﹏≤