Lúc này, nhìn thấy Vạn Tam Gia bỏ mình, Lăng Phàm lập tức ngừng thổi. Hắn vứt xuống mảnh lá cây, lại đem Triệu Âm Kỳ cất vào trong không gian hệ thống.
Thế gian này, không phân đúng sai, thiện ác.
Thế nhân cảm thấy ngươi là thiện, ngươi chính là thiện. Thế nhân cho ngươi là ác, ngươi liền chính là ác.
Thiện và ác, chỉ là nhất niệm ở trong mắt của thế nhân. Bọn họ luôn mù quáng tin tưởng vào ánh mắt và tai nghe của mình.
Thời gian dài dằng dẵng, không có chân chính chính, cũng không có chân chính tà. Không có chân chính thiện, cũng không có chân chính ác.
Thuận tâm mà đi, đó mới chính là vĩnh hằng đại đạo.
Mất đi âm khí chèo chống, đám thi thể cũng tựa như con rối bị đứt dây, tập thể tức thì ngã lăn xuống đất.
"khụ"
Lập tức, Lăng Phàm liền phun ra một ngụm hắc thủy, cũng chính là tinh túy của âm khí trong đan điền hắn.
Trong nháy mắt, vết rạn nứt trên người Lăng Phàm cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều. Không ngừng có âm khí theo trong cơ thể của hắn bay ra ngoài.
"khụ khụ..."
Lăng Phàm liên tục ho khan, thất khiếu bắt đầu chảy ra hắc thủy. Chưa tới một phút sau, cơ thể hắn liền lập tức vỡ ra thành từng mảnh, trong nháy mắt hóa thành tro tàn. Khí tức theo đó biến mất khỏi thiên địa.
Một giây sau, hình dáng của Lăng Phàm lại đột ngột xuất hiện ở nguyên địa, vị trí cùng vừa mới không chút xê dịch nào. Nếu có người ở đây, rất có thể sẽ lầm tưởng rằng, bản thân lúc nãy chính là nhìn nhầm.
Lúc này, cả người Lăng Phàm đã trở về như thường, thất khiếu không lại "đổ máu", khí tức cũng không còn hỗn loạn như trước nữa.
Chỉ có một mình Lăng Phàm biết rõ, hắn vừa mới là đã bỏ đi một lượt phục sinh của mình.
Sau khi chết, chỉ cần còn lượt phục sinh, thì hắn sẽ có thể sống lại ở bất kỳ thời gian, địa phương nào mà hắn muốn. Có thể là ngay tức khắc, cũng có thể là ngàn năm sau.
Hơn nữa, sau khi phục sinh, đồ vật trên người hắn sẽ không biến mất. Tu vi cũng không có suy giảm nửa phân.
"Lúc này sử dụng Oán Thiên Khúc, đối với ta mà nói, quả thật là vô cùng gượng ép." Cơ thể hồi phục lại, nhưng Lăng Phàm cũng không có vui vẻ, mà càng sâu hơn chính là ảo não.
Hắn đã sớm đoán trước, cưỡng ép thổi Oán Thiên Khúc nhất định sẽ chịu phải phản phệ vô cùng kinh khủng.
Cho nên lúc nãy, hắn mới cố gắng chèn ép lại uy năng của Oán Thiên Khúc, chỉ điều khiển hai mươi đầu quỷ nô, để bọn chúng tạm dùng tu vi Uẩn khí cảnh đại viên mãn.
Mặc dù áp chế, nhưng chỉ mới thổi được nửa khúc phổ, thì hắn đã có phần ăn không tiêu.
Nếu trực tiếp bật hết hỏa lực của Oán Thiên Khúc, thì e rằng hắn ngay cả một giây cũng sẽ không chịu được.
À, quên mất, nam nhân làm sao làm sao lại có thể nói bản thân không được kia chứ...
[ Đinh, đánh giết võ giả Uẩn khí cảnh đại viên mãn, Điểm oán khí +.]
[ Đinh, Ác mộng cấp nhiệm vụ hoàn thành, tiến độ: %. Khen thưởng: Hồng Mông tử khí x, Địa giai võ kỹ: Kim Cương Tuyệt Sát Thuật.]
[ Đinh, ký chủ mở ra ẩn tàng thành tựu: Vượt cấp khiêu chiến. Khen thưởng: vạn Ác niệm giá trị.]
Lăng Phàm trước hết từ trên cành cây phi xuống, nhanh chóng đi đến bên thi thể của Vạn Tam Gia. Ở trong đống thịt nát lục lọi.
Chẳng mấy chốc, Lăng Phàm đã từ trên ngón tay đứt gãy của Vạn Tam Gia tháo xuống một viên nhẫn trữ vật. Sau đó, lại ngựa không ngừng vó đem cả Vạn phủ lục tung lên.
Gần nửa chung trà nhỏ sau, hắn mới mỹ mãn từ sau tường vây lật đi ra ngoài. Một đường trở về Lâm phủ.
- --------------------------
Lúc này, một đám người đã đứng trước cửa phủ của Vạn gia, liếc nhìn đại môn đóng chặt với hai chiếc đèn lồng trắng không ngừng chập chờn kia.
Đám người tay cầm bó đuốc cùng gậy gộc, chí ít cũng có gần trăm người. Đi đầu nhất còn có vài kẻ mặc y phục của quan binh, bội đao vắt trên hông, sắc mặt không mấy kiên nhẫn nhìn tên bình dân dẫn đường kia.
"Ngươi nói nghe thấy tiếng hét thảm từ trong Vạn phủ phát ra, có phải hay không là thật?"
"Đương nhiên là thật rồi đại nhân. Có cho tiểu nhân mười cái lá gan, tiểu nhân cũng không dám nói dối ngài a." Tên bách tính vội vàng giải thích, gấp rút đến mức mồ hôi đều tuôn ra như mưa.
Mà nghe thấy lời của kẻ này, những dân chúng theo ở phía sau cũng vội vàng tán đồng.
"Các vị đại nhân a, Cao lão đầu nói đều là thật, chúng ta xác thật.cũng có nghe tới."
"Đúng vậy, đúng vậy, căn bản không có khả năng là nghe lầm được."
"............"
Một tên tiểu bộ khoái mặt mũi lấm lét trong đó vội vàng nâng mắt nhìn xem đại nhân nhà mình, trưng cầu ý kiến hỏi:"Đại nhân, tiểu nhân đi trước gõ cửa?"
Chỉ thấy, người được hỏi là một nam nhân mày rậm, mũi cao, bóng người tương đương chính khí. Khi nghe lời dò hỏi của tiểu bộ khoái, kẻ này liền lạnh nhạt gật đầu. Thể hiện ra địa vị siêu quần của mình.
"Cốc cốc cốc"
"Vạn gia hạ nhân ở đâu, có Tổng bộ đầu đại nhân đến tra xét. Còn không mau ra đây ngênh đón." Tiểu bổ khoái đi lên chính là một trận đập cửa cùng cao giọng hô to.
Mười giây qua đi, Vạn phủ vẫn là một mảnh tĩnh mịch, không có người đáp lại.
Lúc này, một cơn gió lạnh ùa qua, mang theo mùi máu tanh nhợt nhạt thoáng qua mũi. Khiến cho Trương Phỉ không khỏi nhíu mày. Ngay khi những người khác chưa kịp phản ứng, đã lập tức đi về phía trước, đem tiểu bộ khoái kéo ra. Đối với cửa lớn chính là vỗ mạnh một chưởng.
Một luồng khí kình từ trong bàn tay Trương Phỉ phóng ra. "Ầm" vang một tiếng, đại môn dày hơn một tấc trong nháy mắt liền giống như đậu hũ vỡ tan thành từng mảnh.
Nếu Lăng Phàm có ở đây, thì nhất định sẽ nhìn ra được. Tên bộ đầu này chính là một cái hàng thật giá thật Địa cương cảnh võ giả.
Cánh cửa vỡ ra, đám người đều không khỏi ngây ngốc nhìn xem Trương Phỉ. Sau đó, kịp phản ứng lại, bọn họ liền lập tức tràn vào bên trong phủ đệ.
Thế nhưng, khi nhìn thấy được tình cảnh bên trong, đám người không khỏi hít vào một hơi khí lạnh...