Hai vợ chồng vốn dĩ vẫn còn mệt mỏi, vẻ mặt cứng lại, nhanh chóng cầm điện thoại lên, trong điện thoại, ba Lương vẫn đang tức giận: “Có hơn chục người thân đều đang ở đây, con không thấy mất mặt sao? Không đứng đắn với chúng tôi thì thôi, con đang làm cái trò gì với ông nội vậy hả?”
Ở đầu dây bên kia giọng nói mơ hồ của ông nội Lương vang lên “Không sao đâu”, nhưng cha Lương đang tức giận, ông hít một hơi thật sâu, như muốn tiếp tục chửi.
Thẩm Úc Tiều vội vàng chen lời: “Chuyện đó, ba, con xin lỗi, Lương Trung Tuyền không biết con gọi cho ông nội, những lời vừa rồi của em ấy,…là, là nói với con.”
Người ở đầu dây bên kia nghe vậy thì im lặng trong phút chốc, còn Thẩm Úc Tiều thì cảm thấy hai má nóng bừng, rõ ràng lúc nãy còn cầm chắc điện thoại trong tay, vậy mà bây giờ lại quên đi sự tồn tại của nó! Kể từ khi bắt đầu tham gia chương trình phát sóng trực tiếp, những chuyện như vậy căn bản chưa bao giờ dừng lại, Thẩm Úc Tiều bất lực đỡ trán, không phải anh bị mắc bệnh đãng trí rồi chứ,…
Sau khi im lặng một lúc lâu, giọng nói của cha Lương ở đầu dây bên kia bình thường trở lại: “… Nếu là nói với con thì quên chuyện này đi, sau này phải chú ý hơn.”
Thẩm Úc Tiều thận trọng đáp lại, lảng tránh đưa điện thoại của mình cho Lương Trung Tuyền.
Từ trước đến nay, ảnh đế Lương và ba của mình chưa từng nói chuyện với nhau được vài câu, cậu nói với người ở đầu dây bên kia là hai người sẽ đến nhà ông nội rồi cúp máy, sau đó vừa quay đầu lại cậu đã nhìn thấy bé cưng của mình đặt hai tay lên đầu gối, tự nhiên quay mặt ra ngoài cửa sổ mà không nói gì.
Cậu mỉm cười rồi kéo anh lại: “Người mất mặt là em, anh khó chịu gì chứ?”
Thẩm Úc Tiều nhíu mày lại, lo lắng nhìn cậu nói: “Gần đây anh như kiểu đang mang thai…”
Ảnh đế Lương đứng hình tại chỗ, ngạc nhiên nhíu mày lại nói: “Anh, chuyện này… hơi chạm đến điểm mù tư duy của em, dù có cố gắng như thế nào thì e cũng không mạnh đến mức này…”
Tổng giám đốc Thẩm trừng mắt, lườm cậu một cái rồi tiếp tục nói cho hết câu: “Giống kiểu hay quên những chuyện quan trọng như lúc đang mang thai ấy, em nghĩ cái gì thế?”
Ảnh đế Lương ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mỉm cười dỗ dành nói: “Đừng lo lắng, đấy là chuyện bình thường, có thể là do anh đã già rồi?”
Hai người nhìn nhau trong hai giây, sau đó tiếng đánh “bụp bụp” và tiếng ảnh đế Lương xin tha vang ra từ trong xe.
Trong lúc hai người đang đánh nhau, hệ thống đột nhiên nói nhỏ: [Chuyện đó, nếu ký chủ muốn có con, cũng không phải là không thể…]
Lương Trung Tuyền nghe thấy vậy liền nắm lấy tay, rồi kéo Tổng dám đốc Thẩm lại và hỏi phần không khí ở trên đầu của Tổng giám đốc Thẩm: [Ở tương lai còn có loại kỹ thuật này sao?]
Hệ thống giải thích: [Cấy tế bào hạt nhân nhiễm sắc thể X của một trong hai người chồng vào tế bào trứng do tình nguyện viên hiến tặng, sau đó kết hợp với bên còn lại.
Về mặt lý thuyết, ý tưởng này đã có thể thực hiện khi xuất hiện kĩ thuật Khắc Long, thế nhưng nó liên quan đến quy luật tự nhiên của con người nên bị rất nhiều người phản đối và cũng không thể thử nghiệm.
Tuy nhiên, trong những năm gần đây, kỹ thuật này và nuôi cấy nhân tạo trong ống nghiệm đã được thông qua, chuyện nam với nam sinh con đã có thể thực hiện, nếu hai người cảm thấy hứng thú, thì cố gắng thể hiện tình cảm, nếu tích góp được một tỷ trước tháng chín năm sau, thì có thể thực hiện được!]
Một năm tích góp một tỷ, chuyện này căn bản là không thể, Lương Trung Tuyền thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn bé cưng của mình: “Nếu có thể tích đủ, anh… anh có muốn không?”
Thẩm Úc Tiều dứt khoát trả lời: “Không muốn.”
Vốn dĩ cậu cũng không muốn có con, nhưng nhìn thấy bé cưng của mình dứt khoát như vậy, Lương Trung Tuyền không khỏi hứng thú, cậu cười hỏi: “Tại sao vậy? Anh không thích trẻ con sao?”
Thẩm Úc Tiều: “Nếu không thể chịu trách nhiệm, thà không có còn tốt hơn.”
“Vậy thì chúng ta chịu trách nhiệm không phải là được rồi sao?” Lương Trung Tuyền cố hỏi đến cùng: “Chúng ta còn chưa bắt đầu nuôi, cục cưng của chúng ta sao mà biết được ba của nó không chịu trách nhiệm chứ?”
“Nuôi con không phải chỉ cần có tiền và thời gian mà còn cần có cả tình yêu thương của cha mẹ” Thẩm Úc Tiều nghiêm túc nhìn cậu, Lương Trung Tuyền như cảm nhận được điều gì đó, cậu nắm lấy tay anh, hơi thở cũng chậm lại, hòa vào tâm trạng của chủ nhân.
Chỉ nghe Tổng giám đốc Thẩm tiếp tục nói: “Tuy em luôn ở bên cạnh con, nhưng vẫn không thể yêu thương con như những bậc cha mẹ khác.”
Hệ thống: [Oa ~~~]
Lương Trung Tuyền ngây người tại chỗ, giống như chết máy, Thẩm Úc Tiều lợi dụng lúc cậu không cử động liền cứng ngắc đẩy cậu ra rồi hắng giọng: “Muốn có con thì em tự đi mà nhận nuôi, dù sao thì anh cũng không…ưm…”
Nụ hôn bất ngờ của cậu đã chặn lại những lời nói của anh ở trong miệng, Thẩm Úc Tiều đứng hình một giây rồi mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của cậu, hai người không ngừng trao đổi hơi thở, càng ngày càng mãnh liệt, sau đó vẫn là lý trí kéo hai người trở về hiện thực, lúc buông ra Lương Trung Tuyền vẫn chưa thỏa mãn, cậu liên tục hôn lên trán và mặt anh, như thể chỉ có cách này mới thể hiện được một phần mười cảm xúc trong lòng cậu.
Tổng giám đốc Thẩm bị cậu hôn, nước miếng dính hết lên mặt, nhưng hiếm khi thấy anh không tức giận mà chỉ nhẹ nhàng đẩy cậu ra lúc cậu sắp hôn lần nữa: “Em dừng lại được chưa?”
Miệng của Lương Trung Tuyền gần như biến thành trăng khuyết, cậu lấy khăn ướt ra lau mặt cho Thẩm Úc Tiều rồi ôm chặt anh vào lòng, cười nói: “Không dừng lại, được bé cưng của em chiều chuộng, cả đời này em cũng không dừng lại.”
Tất nhiên cậu biết rằng bé cưng của cậu yêu cậu, nhưng trong thâm tâm cậu cũng biết, nó khác với những gì anh nói ra, cậu biết rõ tính cách của Thẩm Úc Tiều vì vậy cậu đã bỏ đi những tính xấu lúc đầu của mình, trở thành người chủ động trong mối quan hệ này.
Cậu chưa bao giờ mong sẽ nghe được những từ như là “thích” hay là “yêu” từ miệng anh, nhưng khi anh thật sự nói ra, bị cảm động đến mấy lần cậu mới nhận ra, vừa cảm thấy chán ghét bản thân bởi những lời nói trong lúc kích động, vừa cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn, cậu không chỉ gặp được thần tình yêu, mà thần tình yêu còn nói với cậu rằng, ngay cả con cái cũng không thể làm vơi đi tình yêu thương của cậu.
Có lẽ kiếp trước cậu thực sự đã cứu vớt thế giới, Lương Trung Tuyền lại hôn anh, nếu không kiếp này sao cậu lại có thể có được một bé cưng tốt đến như vậy.
Thẩm Úc Tiều giơ tay ra nhéo mặt cậu rồi hỏi: “Còn em? Em có muốn có con không?”
“Không muốn” Lương Trung Tuyền lập tức nói: “Đó cũng là lý do mà em không muốn có một chú cún con.”
Thẩm Úc Tiều nhìn cậu cười nhõng nhẽo, giống hệt như lúc diễn bộ “Xa Một Chút” liền bật cười.
Từ lúc từ thôn Đại Lạp Tử về thành phố rồi từ thành phố đến thành phố J, ảnh đế Lương cứ như bị trúng tà, mặt lúc nào cũng tươi cười, đôi khi cậu hình như nhớ ra chuyện gì đó rồi bật cười thành tiếng, sau đó quay đầu lại hỏi bọn họ sẽ đi đâu khiến Tiểu Chu cười đến phát sợ, cậu ta không khỏi liếc mắt nhìn Tổng giám đốc Thẩm.
Tổng giám đốc Thẩm cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Chu, nắm chặt lấy tay của ông xã nhà mình, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Không cần để ý đến em ấy.”
Tiểu Chu ngại ngùng thu lại ánh mắt, lẳng lặng thả tấm ván cách âm vừa mới kéo lên xuống.
Hệ thống cũng âm thầm dùng mosaic che mặt của ảnh đế Lương lại, rồi từ trong ý thức nói với Tổng giám đốc Thẩm: [Ký chủ, cậu nhìn xem, trước đó cậu đã biến người ta thành dáng vẻ gì, thế mà chỉ với mấy lời yêu thương lại có thể vui lâu như vậy, quá thảm, thật sự quá thảm…]
Thẩm Úc Tiều: …
++++++
Sau khi những rặng mây đỏ ở phía cuối chân trời biến mất, hai vợ chồng cuối cùng cũng đến được nhà ông nội Lương ở thành phố J.
Đôi vợ chồng già nhìn thấy cháu trai của mình trở về thì rất vui mừng, ra dẫn hai vợ chồng ngồi vào bàn bên cạnh, các anh em họ hàng trưởng lão đã có mặt đầy đủ ở phòng khách, nhìn thấy hai người đi vào, liền cười chào rồi mời hai người vào ăn cơm.
Trên bàn có hơn chục món, bốc khói nghi ngút, ở trong bếp còn có tiếng vọng ra, hình như vẫn còn món nào đó chưa được dọn ra, ông nội Lương mỉm cười, nhận lấy món quà mà hai vợ chồng mang đến: “Đợi cô lớn của các con chiên nhộng ve sầu một lúc, rồi chúng ta bắt ăn cơm.”
“Ôi, có nhiều người đến như vậy, em đúng là có thể diện quá” Lương Trung Tuyền vòng tay ôm lấy eo bé cưng của mình, dắt bé cưng đi chào hỏi từng người họ hàng, sau đó cầm một cây hành lá nhỏ từ trên bàn ăn lên, cắn lá hành đi rồi đưa phần còn lại cho Tổng giám đốc Thẩm: “Nếm thử một miếng đi, ngọt lắm.”
Bị cậu lừa không biết bao nhiêu lần rồi nên Tổng giám đốc Thẩm không thương tiếc đẩy cậu ra, anh xoay người nhìn về phía cha Lương đang ngồi ở trong góc rồi chào hỏi: “Ba.”
Cha Lương đang hướng dẫn cháu trai nhỏ ngồi ở bên cạnh làm bài, nghe thấy giọng nói của anh vang lên mới đột nhiên phản ứng, rồi chào lại hai người: “Trở về rồi.”
“A Đại không nghỉ đi” Lương Trung Tuyền nói: “Sao ba quay về tỉnh J sớm vậy?”
Cha Lương đang định giải thích, nhưng quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt cả ngày vẫn mang theo ý cười của cậu, liền tức điên lên: “Cợt nhả cái gì.”
“Con dừng lại được rồi đấy” Bà nội Lương cầm đôi đũa vừa mang từ trong bếp ra nói, rồi dùng nó gõ lên đầu cha Lương: “Lại bắt nạt các con.”
Lương Trung Tuyền vô cùng cảm động: “Bà ơi, cháu yêu bà!”
Bà nội Lương nháy mắt với cậu rồi mỉm cười quay vào trong bếp.
Còn những người thân khác cũng nói đùa với Lương Trung Tuyền hết câu này đến câu khác, căn nhà nhỏ vô cùng náo nhiệt, Thẩm Úc Tiều vốn đã quen với sự yên tĩnh nên không thể chịu đựng được những dịp đông đúc và ồn ào như vậy, anh đi đến góc tường đứng ở cạnh cha Lương …
Em họ của ảnh đế Lương đang học cấp ba, ngay cả khi đang tham gia buổi họp mặt gia đình kiểu này, cậu ta cũng phải làm bài tập, thấy Thẩm Úc Tiều đi tới, cậu ta lập tức giả vờ khóc rồi kêu lên: “Chị dâu, mau đưa ông lớn này đi đi, ông ấy lúc nào cũng la mắng em.”
“Ai là người không biết cố gắng? Lúc chị dâu của con vào đại học, tuổi còn nhỏ hơn con bây giờ, mấy bài tập nhỏ này chỉ cần hai phút là giải được một bài, con thì ngược lại, mười phút xem đề thì lặn mất sáu phút, giống như anh con.”
“Giống anh trai con cũng rất tốt” Cậu bé mỉm cười rồi nịnh nọt nói: “Anh con có một tương lai rộng mở, còn có thể tìm được một chị dâu tuyệt vời như vậy.
Chị dâu mau giúp em, em thực sự không thể, ông lớn này cứ bắt em phải tự suy nghĩ, nếu em có thể tự nghĩ ra, thì em còn cần phải hỏi à?”
Thẩm Úc Tiều cúi đầu xuống, nhìn thấy bài tập trên giấy của em họ mình là bài toán cơ học cơ bản đơn giản nhất trong môn vật lý cấp .
Rõ ràng chỉ cần phân tích lực, rồi thay công thức vào là giải được, nhưng cậu bé này lại vẽ loằng ngoằng hẳn một tờ giấy, Thẩm Úc Tiều bị sốc bởi những suy nghĩ đi vào ngõ cụt của cậu ta, anh không thể không thở dài.
Người em họ khóc không ra nước mắt: “Chị dâu, chị cũng cảm thấy em rất ngốc phải không?”
“Không” Thẩm Úc Tiều lấy bút viết từng bước giải ra tờ giấy, sau khi cầm lấy tờ giấy lên, người em họ nhìn kỹ lại một lúc rồi mới phản ứng lại, cậu ta bật cười: “Em hiểu rồi, cảm ơn chị dâu!”
Cha Lương duỗi tay giật lấy tờ giấy, lạnh lùng nói: “Nếu hiểu rồi thì tự làm đi.”
Cậu bé hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu làm lại một lần nữa.
Còn cha Lương đứng ở bên cạnh nhìn vào những con số ngay ngắn trên giấy, mỉm cười lắc đầu: “Nhiều học sinh khi học lên đại học đều quên hết kiến thức cấp ba, vậy mà bây giờ con vẫn còn nhớ rõ…”
Thẩm Úc Tiều dùng hai tay cầm tờ giấy lên, im lặng nhìn những công thức quen thuộc trên giấy, không lên tiếng.
Cha Lương châm điếu thuốc trong tay: “Theo dự đoán trước đó của con… tiến độ cụ thể của nghiên cứu không thể nói trước, nhưng sẽ sớm công bố.”
Thẩm Úc Tiều mỉm cười: “Chúc mừng ba.”
Tuy nhiên người được chúc mừng lại chẳng có vẻ gì là vui mừng, ông nhìn Tổng giám đốc Thẩm với ánh mắt tiếc nuối: “Càng nói ba càng tức giận, nếu con không đi, cái đầu đề này chính là của con, kết quả nghiên cứu cũng là của con, ở trường đại học còn có thành tích tốt như vậy, sau này tầm cao của con nhất định sẽ hơn ba rất nhiều!”
Ông chậm rãi hút một điếu thuốc, thở dài nói: “Ôi, cái đứa trẻ này, không biết con nghĩ cái gì.”
Tổng giám đốc Thẩm mím môi, không lên tiếng, không thể tiếp tục học lên, đương nhiên anh rất tiếc, sự tiếc nuối này anh vẫn luôn dấu kín, nếu những người ở bên cạnh nhắc đến, anh đều rời đi với vẻ mặt lạnh lùng.
Thế nhưng, hiện giờ người đang nói chuyện với anh chính là cha vợ kiêm giáo sư đại học của anh, Tổng giám đốc Thẩm vẫn luôn lạnh lùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu xuống, trông giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện.
Cha Lương thở dài, ông định nói tiếp nhưng lại bị Lương Trung Tuyền lại gần cắt ngang, cậu ôm eo Tổng giám đốc Thẩm từ phía sau, ánh mắt đầu tiên của cậu nhìn thấy em họ của mình sau khi viết được một nửa lời giải thì dừng lại nghe lén cha Lương và Tổng giám đốc Thẩm nói chuyện, cậu cười nói: “Nhóc con làm đi, ồn ào thế này thì sao mà viết được, có cái nào không biết cứ đến hỏi anh, lẻ biến thành chẵn không đổi, dấu hiệu nhận biết góc vuông, phải không?”
Em họ miễn cưỡng ngẩng đầu lên: “Anh, bài em đang làm là một bài vật lý tổng hợp.”
Nam diễn viên họ Lương cười lớn: “Đấy không phải là khinh lợi lí phi bằng (Hydro, Heli, Lithium, Berili, Bo) à, đừng tưởng rằng anh là sinh viên khoa xã hội, anh biết hết tất cả mọi thứ về khoa tự nhiên của bọn em đấy.”
“Con biết cái rắm” Cha Lương thấy cậu đến gần rồi toàn nói phét, lập tức chuyển hỏa lực: “Con chỉ biết ăn no rồi thì sẽ không đói thôi.”