"Ai mẹ nó dám..."
Lời đến khóe miệng, Kim Mộc vội vàng dừng lại.
Bởi vì lúc vừa nghiêng đầu thấy Ôn Bình, hắn đâu dám nói thêm một chữ nữa?
Đương nhiên, chán sống có thể làm như thế.
Ôn Bình liếc nhìn phụ nhân quỳ trên mặt đất, chậm rãi đi lên trước định đỡ nàng dậy, Kim Mộc tay mắt lanh lẹ, bỏ qua nữ nhân bên cạnh bước tới đỡ phụ nhân dậy trước Ôn Bình.
Sau khi đỡ phụ nhân dậy, Kim Mộc vội vàng giải thích, "Ôn tông chủ, đây là một cái hiểu lầm."
Ôn Bình không để ý đến Kim Mộc, đối với hắn mà nói, loại người như Kim Mộc còn sống thật ra ý nghĩa không lớn. Mỗi ngày trừ ăn uống cá cược chơi gái, thua gia sản của phụ thân mình ra thì không biết gì khác. Hiện tại không nghĩ đến lại thêm một thói hư tật xấu, trước mắt phụ nhân y phục rách rưới lổ chỗ này vậy mà hắn cũng dám đối xử ngang ngược như thế.
Đương nhiên, y phục của bạn gái bên cạnh Kim Mộc bị rách một góc, còn lộ ra da thịt trắng như tuyết. Có lẽ phụ nhân có lỗi trước, thế nhưng là theo Ôn Bình phụ nhân đã quỳ xuống, có tiền bù thì đã sớm lấy ra rồi, lúc này dù nói thế nào cũng hẳn nên tha thứ, Kim Mộc hắn cũng đâu phải người thiếu chút tiền kia.
Ôn Bình lạnh nhạt nói: "Y phục của nàng bao nhiêu kim tệ, ta bồi thường."
"Ôn tông chủ, không cần bồi, không cần bồi..."
Kim Mộc sắc mặt trắng bệch, trong lòng có loại cảm giác ăn phải phân.
Điều này khiến hắn sao dám bắt đền?
Thương Ngô thành này ai dám đòi tiền của Ôn Bình?
Chẳng phải muốn chết sao?
Ôn Bình lập tức lạnh giọng nói: "Vậy ngươi còn đứng ở đây làm gì, chờ người ta bồi tiền cho ngươi?"
"Đi, đi!"
Kim Mộc vội vàng kéo tay bạn gái, đẩy ra đoàn người liền chạy.
Kim Mộc đi lần này, người chung quanh bắt đầu khen hay, Ôn Bình xem như không nghe thấy đi tới trước mặt phụ nhân. Khi nhìn thấy gương mặt khô vàng của nàng, Ôn Bình minh bạch cái gì, vội vàng xuất ra một kim tệ đưa tới, "Cầm đi ăn gì đi, lần sau đi đường cẩn thận một chút, chớ gặp lại loại người này."
Phụ nhân gật đầu, sau khi nhận kim tệ vội vàng tựu muốn dập đầu, nếu như không phải Ôn Bình ngăn cản, nàng rất có thể đã dập đến lõm đất.
Rất nhanh, Ôn Bình liền rời đi.
Chuyện này cũng bị hắn xem như khúc nhạc dạo ngắn ném ra sau đầu.
...
Phụ nhân sau khi rời khỏi đường, trong tay nắm vuốt kim tệ mà Ôn Bình cho kia, mặc dù nắm rất chặt, nhưng lại không giống như những tên ăn mày, được tiền lập tức đi mua ngay ăn.
Nàng nắm vuốt kim tệ kia, một đường đi, một đường dùng tay ra dấu hỏi những người đi đường cùng một vấn đề, "Xin hỏi, ngươi có thấy qua một nữ hài tử khoảng mười tám tuổi, cao chừng này, không thích nói chuyện không?"
Vấn đề này chỉ cần gặp phải một người, nàng liền sẽ hỏi.
Cứ việc không ai có thể trả lời.
Bởi vì người nàng miêu tả đâu đâu cũng có. Mặc dù tăng thêm đặc thù trầm mặc ít nói, thế nhưng vẫn giống như là mò kim đáy biển.
Mà cũng có một trung niên nam nhiên giống như nàng, trong Thương Ngô thành hắn gặp ai cũng hỏi.
...
Dương gia.
Dương Tông Hiền ngồi trong nội viện, đang cầm một đống vải vóc nghiên cứu, dù sao cũng là lập nghiệp bằng dệt vải vóc thiết kế y phục, cho nên Dương Tông Hiền đến tận giờ vẫn là người đích thân kiểm tra chất liệu nhan sắc vải vóc. Hiện tại ai cũng biết, Dương gia có hai người tại Bất Hủ tông, Dương gia phát triển cơ hồ là thông suốt.
Cũng bởi vì càng làm càng lớn, hắn mới muốn làm cho tốt hơn.
Không thể bôi nhọ tên tuổi mượn của Bất Hủ tông được.
Đang bận đâu, đột nhiên ngoài cửa truyền lại tiếng bước chân dồn dập, "Lão gia, Ôn tông chủ đến rồi!"
"Mau mời!"
Dương Tông Hiền không nói hai lời bỏ vải trong tay xuống.
Vừa mở cửa, lập tức sải bước đi tới phía đại đường.
Sau khi trông thấy Ôn Bình, Dương Tông Hiền vội vàng nghênh đón, "Ôn tông chủ đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho tệ xá của ta a."
"Khách khí."
Ôn Bình cười cười, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Dương tộc trưởng, thật ra ta lần này tới là có một việc muốn làm phiền ngươi."
"Ngồi xuống vừa uống trà vừa nói đi."
"Cũng được."
Ôn Bình dù sao cũng không vội, cho nên dứt khoát theo Dương Tông Hiền vào trong đại đường.
Bởi vì Ôn Bình đến, Dương gia lập tức xôn xao, không ít người đều đi đến đại đường, bất quá không ai dám vào đi quấy rầy, chỉ là đứng xa nhìn.
Sau khi dâng trà lên, Ôn Bình nhấp một miếng, nói thẳng: "Dương tộc trưởng, ta muốn để ngươi thiết kế lại cho Bất Hủ tông hai loại Bất Hủ Thanh Phong Bào, vẫn như cũ là dùng vật liệu tốt nhất."
"Hai loại?"
"Trưởng lão một loại, ta một loại, tốt nhất có chút cảm giác khác biệt, có thể khiến người ta thấy y phục tựu nổi lòng tôn kính."
"Minh bạch."
Hắn thiết kế y phục đã mấy chục năm nên tự nhiên hiểu ý của Ôn Bình, cũng giống như y phục của Kháo Sơn tông trước đây, đệ tử phổ thông thuần hắc sắc, trưởng lão thì khác biệt, hoa văn y phục thay đổi, đồng thời màu sắc cũng chuyển sang hắc kim sắc, đại biểu cho liền là giai cấp. Ôn Bình muốn khẳng định liền là loại cảm giác này.
Dương Tông Hiền nói tiếp: "Như vậy đi, Ôn tông chủ, nếu như trưởng lão mặc, cá nhân ta đề nghị thêm một chút vải vóc, dựa theo phong cách y phục thành thục."
"Được, tựu theo lời ngươi nói làm như vậy, chờ ngươi làm ra dạng mẫu thì đưa cho ta xem. Còn nữa, y phục của ta cũng phải làm lại, phong cách chỉnh thể không thay đổi.
"Chế phục của tông chủ?"
Dương Tông Hiền âm thầm kinh hãi.
Y phục trưởng lão giao cho hắn làm đã là một loại công nhận lớn lao.
Bây giờ lại giao luôn cho hắn thiết kế chế phục tông chủ, nếu như không phải quen biết Ôn Bình, hắn thật hoài nghi lỗ tai hắn nghe lầm.
"Ừm, chính là chế phục tông chủ. Dương tộc trưởng, y phục của ta không nên quá thành thục, thế nhưng cũng không thể phiêu dật trẻ con giống như phiên bản đầu, tốt nhất là kiểu dáng không thay đổi, thế nhưng có thể để cho người cảm giác không giận tự uy. Cụ thể ngươi xem đó mà làm thôi, Dương tộc trưởng ngươi cứ làm trước, sau khi có bản mẫu kiểu dáng thì để người mang đến Bất Hủ tông cho ta xem một chút."
"Ừm."
Dương Tông Hiền vội vàng gật đầu.
Sau khi gật đầu, Dương Tông Hiền nói tiếp: "Ôn tông chủ, xin yên tâm, ta vừa từ chuyển một ít ngân tơ tằm loại tốt từ bên ngoài về, làm y phục khẳng định là không có vấn đề."
Ôn Bình nói tiếp: "Cuối cùng lại làm phiền ngươi một chuyện, làm thêm giúp ta chiếc Bất Hủ Thanh Phong Bào."
"Ôn tông chủ yên tâm."
Với hắn, chế phục cho một tông môn mạnh như thế ý nghĩa hơn việc kiếm tiền nhiều.
Đây cũng là mộng tưởng của mỗi thợ may a?
...
Cùng Dương Tông Hiền thương định tông môn chế phục sự tình về sau, Ôn Bình rời khỏi Dương gia.
Chuyến này, hắn còn có một mục đích khác.
Liền là đi mua một thanh kiếm, dùng để tu luyện Ngự Kiếm Thuật, hơn nữa không thể mua loại quá kém, Ngự Kiếm Thuật mạnh, thế nhưng nếu như kiếm đụng một cái tựu gãy, Ngự Kiếm Thuật mạnh hơn cũng vô dụng.
Toàn bộ Thương Ngô thành, chỗ mua kiếm tốt nhất thuộc về Bách Binh phố.
Một con phố chuyên buôn bán vũ khí.
Vừa tiến vào, một cỗ sóng nhiệt liền đập vào mặt, kèm theo đó là những tiếng đinh đinh đương đương từ thiết chùy.
Ôn Bình tùy ý tìm một tiệm binh khí đi vào, lão bản vốn đang lười biếng nằm bò trông thấy Ôn Bình đến thì vội vàng đứng lên, "Ôn tông chủ, ngài muốn mua gì?"
"Một thanh kiếm."
Nói xong, Ôn Bình quét mắt nhìn đao kiếm treo trên vách tường.