"Tông chủ, tạ ơn, kiếm trả cho ngài."
Nói xong, Triệu Dịch trả lại kiếm cho Ôn Bình.
Ôn Bình không có nhận, "Chờ sau khi ngươi tìm được cô cô lại trả lại cho ta đi."
Triệu Dịch gật gù, nói tiếng cám ơn, không nói gì nữa, sau đó yên lặng tiến vào phòng, bóng lưng có chút cô đơn.
Dương Nhạc Nhạc bọn người ân cần vội vàng đi vào theo.
"Triệu sư đệ."
"Triệu sư huynh."
Đám người trăm miệng một lời hô hào, hỏi đến chuyện gì xảy ra.
Triệu Dịch cũng không có giấu diếm, bởi vì mọi người đều là bằng hữu của hắn, cũng coi như người một nhà, ở chung lâu như vậy, còn có cái gì không có thể nói sao?
"Cô cô ta có thể tới tìm ta."
Dương Nhạc Nhạc lời nói được một nửa, cảm thấy không ổn, vội vàng ngậm miệng, "Nhà các ngươi không phải..."
"Không phải gì?"
Bọn người Lâm Khả Vô mới nhập môn nên còn không biết tình huống của Triệu Dịch, vội vàng dò hỏi.
"Triệu gia chúng ta bị người diệt tộc, chỉ có một mình ta sống tiếp được." Triệu Dịch cảm xúc sa sút trả lời.
Bọn người Lâm Khả Vô xấu hổ gạt ra một nụ cười khổ.
"Thật xin lỗi, ta không phải cố ý."
"Không có việc gì, những chuyện này Dương sư huynh bọn họ cũng biết."
Dương Nhạc Nhạc lại nói tiếp, "Vậy cô cô ngươi?"
Triệu Dịch trả lời, "Cô cô ta nàng gia nhập một tông môn, từ nhỏ tựu không ở nhà, ký ức duy nhất ta biết chính là Phi Tướng Kiếm mà tông chủ mua được. Nó vốn là vật của phụ thân ta, có một ngày phụ thân ta nói cho ta hắn đưa kiếm cho cô cô, khi đó ta mới biết được ta có một người cô cô. Thế nhưng sau bảy tám năm không có tin tức của cô cô, tất cả mọi người cho là nàng chết rồi."
"Nàng biết ngươi không chết, tới tìm ngươi?"
"Hẳn là như thế."
Triệu Dịch gật gù.
Lúc này, Tần Sơn đi tới, nói: "Yên tâm đi, phủ thành chủ có mấy ngàn người đang tìm giúp ngươi, rất nhanh sẽ tìm được."
Triệu Dịch trả lời, "Tạ ơn."
Hoàn Sơn lập tức đứng ra đánh cược, "Chỉ cần không ra Thương Ngô thành, phụ thân ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm ra người."
"Tạ ơn."
Triệu Dịch cuối cùng lộ một chút ý cười.
Tần Sơn nói: "Được rồi, đều đi ra tu luyện đi, ngày mốt là phải tỷ thí."
"Vâng."
Đám người theo đó trả lời đi ra phòng.
...
Mới ra phòng, đám người tiếp tục tu luyện.
Đương nhiên, bởi vì là nguyên nhân quán thâu cho nên bọn họ vừa vận chuyển công pháp vừa tiến hành vận chuyển chu thiên.
Khi màn đêm buông xuống càng ngày càng sâu, tất cả mọi người chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, trước khi đi Dương Nhạc Nhạc nói: "Đúng rồi, buổi sáng ngày mai ta phải xuống núi đi mua kiếm, các ngươi có ai đi cùng không?"
Hiện tại pháp môn Ngự Kiếm Thuật đã ở trong đầu.
Tựu thiếu kiếm.
Dương Hề trả lời, "Ta không có kiếm."
"Ta cũng không có."
"Ta cũng thế."
Đám người theo đó trả lời.
Hoàn Sơn vội vàng nói: "Vậy cùng đi chứ, ta biết kiếm ở chỗ nào là tính chất tốt nhất, nếu như thực sự mua không được, còn có thể đi kho binh khí nhà ta tìm, cũng là bảo kiếm hiếm có ở Thương Ngô thành!"
"Được!"
"Vậy liền cùng đi."
Đám người trả lời.
Một bên khác, Ôn Bình tìm được La Mịch còn đang tu hành.
La Mịch có kiếm trong Tàng giới, lúc này đang học làm sao để điều khiển nó một cách linh hoạt. Không hề nghi ngờ, La Mịch là ngườ có tốc độ tu luyện nhanh nhất trong mọi người, bởi vì lần thể hồ quán đỉnh kia, chí ít giúp hắn đi trước tất cả mọi người mười ngày.
Bất quá, thời gian vẻn vẹn chỉ còn lại hai ngày, muốn trực tiếp tiểu thành, tựa hồ hơi khó khăn.
Thế nhưng khiến Ôn Bình bất ngờ là, Hoa Tiểu Chu nàng vậy mà cũng khiến cho kiếm bay lên.
Không, chính xác là bay lên.
Kiếm vẫn là lung la lung lay, căn bản là không có cách đối địch.
Không thể không nói, tiến bộ của nàng cũng là nhanh đến không hợp thói thường.
"Hệ thống, kiếm tu trời sinh sẽ không là nàng a?"
"Có khả năng."
Hệ thống trả lời, lại là một câu trả lời qua loa —— có khả năng.
Ngay sau đó, Ôn Bình đi ra phía sau Vân Lam sơn, chuẩn bị đi xem Kiến Mộc Thụ của mình.
Thính Vũ các sau khi thăng cấp, mỗi ngày có thể mua được mười hạt Kiến Mộc Thụ Chủng, viên bạch tinh kiếm được ở chỗ Bích Nguyệt Phiêu Linh chính là dùng để mua hết toàn bộ mười hạt mỗi ngày.
Trải qua bốn ngày công phu, Vân Lam hậu sơn đã xuất hiện một mảnh nhỏ Kiến Mộc Thụ lâm.
Kiến Mộc trồng lúc ban đầu đã mọc cao đến hai mét, cành lá rậm rạp có cảm giác như muốn che cả bầu trời, rất khó tưởng tượng bộ dáng của nó sau mười năm được tưới tiêu bởi linh thủy.
Chỉ là mảnh nhỏ Kiến Mộc lâm này, để Ôn Bình vui mừng chính là, mộc khí nó mang lại còn dư dả hơn cả một cánh rừng lớn. Ôn Bình vận chuyển Trường Mạch Công thử nghiệm hấp thu mộc khí, chưa từng xuất hiện tình trạng sau khi hấp thu một cây tựu không sản xuất ra mộc khí, Kiến Mộc cho mộc khí cơ hồ là liên tục không ngừng.
Đúng lúc này, một riếng phịch truyền lại.
Linh Doãn bị vứt xuống cạnh Kiến Mộc lâm.
Ôn Bình nhìn qua một chút, vậy mà khóe miệng của nàng tràn ra máu.
Sau khi nàng thấy Ôn Bình, vội vàng đứng dậy, hô: "Ôn tông chủ, cứu mạng!"
Không đợi Ôn Bình hỏi xảy ra chuyện gì, Xích Mục Cự Viên từ dưới núi đi đến.
Vừa đi vừa mắng một cách hùng hùng hổ hổ.
"Chạy? Ngươi chạy chỗ nào?"
Nghe được câu này, Ôn Bình đoán được một cái đại khái, Linh Doãn đoán chừng là không chịu nổi muốn chạy trốn, thế nhưng lại bị Xích Mục bắt trở lại.
Ôn Bình lại chú ý tới, Hắc Trạch nằm trên một ngọn cây cách đó không xa nhìn xem màn này, biểu lộ cười trên nỗi đau của người khác.
Cũng không biết là thích sinh hoạt ở nơi này, hay là tự biết trốn không thoát nên dứt khoát nhận thức cuộc sống hiện tại.
Ôn Bình khoát khoát tay, lạnh giọng nói: "Đi."
"Bản vương thực tình đợi nàng, nàng ngược lại tốt, một khi có cơ hội liền muốn chạy." Xích Mục Cự Viên tức giận bất bình đứng ở đó, tức giận bất bình xắn tay áo.
Linh Doãn thấy thế, lại vội vàng hô lên, "Ôn tông chủ, ta cũng không dám nữa."
Ôn Bình không để ý Linh Doãn, nói với Xích Mộc Cự Viên: "Làm tốt, chờ sau khi khi mảnh núi này trồng đầy loại cây, Kim Toa Diệp trả lại cho ngươi."
Mộc Lưu Sa không có lấy được, tài liệu khác đặt vào cũng là đặt vào, không có tác dụng gì.
Không bằng đưa Kim Toa Diệp cho Xích Mục Cự Viên, để hắn trở thành Thông Huyền thượng cảnh yêu vương, cứ duy trì như thế thì hiệu suất của đội ngũ trồng cây lại càng cao.
Từ chỗ nửa bước Thần Huyền cùng hai tên Thông Huyền trung cảnh của Di Thiên tông kia, hắn đạt được gần một trăm viên bạch tinh, thêm một số mạch thuật. Tài phú này đủ để hắn thành lập ý nghĩ kiến tạo Kiến Mộc Thụ lâm.
Đương nhiên, mạch thuật những vật kia đáng tiền, bán cũng có trên trăm viên bạch tinh. Thế nhưng là phải chờ lần nhiệm vụ du lịch sau mới có thể đi bán ra.
Hiện hữu một trăm khỏa bạch tinh, tăng thêm dược phí đạt được từ việc trị liệu Bích Nguyệt Phiêu Linh, Ôn Bình định dùng đến trước kiếm Kiến Mộc Thụ lâm, đến lúc đó hắn tăng lên cảnh giới liền là chuyện dễ như trở bàn tay. Về phần thu nhập thường ngày của tông môn, Ôn Bình tự nhiên là dùng để chậm rãi thăng cấp kiến trúc tông môn.
Trước mắt, mọi thứ trông tông coi như đủ.
Đương nhiên, Kiến Mộc Thụ lâm hắn hiện tại cũng chỉ tính toán kiếm một mảnh nhỏ.
Một trăm viên!
Duy trì cảnh giới tu hành.
Trồng nhiều, vậy Thính Vũ các của hắn ngày sau muốn thăng cấp tựu khó khăn.
Lần thăng cấp tiếp theo, có thể phải tốn viên bạch tinh.
Lúc này, sau khi nghe Ôn Bình nói vậy thì Xích Mục Cự Viên lập tức vui mừng.
Nó không giỏi nói chuyện, lúc này chỉ biết cười ngây ngô, sau đó trừng mắt với Linh Doãn, tức giận nói: "Đi một bên, ngươi cái này một bộ vô dụng, lão bà chỉ biết đùa nghịch tâm cơ! Bản vương lại tin ngươi liền là chó!"
Linh Doãn sau khi núp qua một bên, Ôn Bình lại để cho Xích Mục cũng xa đi.
Sau đó, Ôn Bình đi đến chỗ sâu nhất trong Kiến Mộc lâm, Trường Mạch Công vận chuyển đến nhanh nhất, điên cuồng thôn phệ lấy mộc khí sinh ta từ Kiến Mộc.
Một đêm tu hành còn hơn cả một tháng!