Nghe thế, Long chấp sự cười lạnh.
"Vân Liêu, từ biệt từ Hoàng Lê thành, không ngờ ngươi lại thừa kế sự ngông cuồng của tông chủ các ngươi! Ta nghĩ Ôn Bình tiểu nhi kia sẽ phái người đi nhưng không ngờ lại phái một tên luyện thể cảnh tu sĩ như ngươi, vậy khác gì đi chịu chết." Long chấp sự chợt lướt nhìn người Vân gia, sát ý khiến bọn họ không chịu nổi phải lui lại vài bước nấp sau lưng Vân Liêu, "Cả các ngươi nữa, công nhiên chống lại lệnh cấm của Bách Tông Liên Minh, tất cả đáng chết."
Nhưng mà Vân Liêu lại vẫn đứng ở đó như cũ, không hề động đậy.
"Ta đã cho các ngươi cơ hội!"
Nói xong, mạch môn mở ra!
Phanh!
Kiếm trong tay ra khỏi vỏ!
Kiếm mang bạch mang lướt đến phía bọn người Long chấp sự.
Long chấp sự giật mình, "Thông Huyền cảnh!"
Hắn giật mình không kịp kinh ngạc, lập tức định thi triển ra mạch thuật để chống lại bạch mang bất ngờ lao đến kia.
Thế nhưng trong khoảnh khắc hắn nâng đao lên, bạch mang lại đã trở về.
Ầm!
Ầm!
Chỉ nghe thấy sau lưng truyền lại từng tiếng động.
Vừa quay đầu lại đã nghe thấy Vân Liêu nói: "Tông chủ nói gặp các ngươi thì giết hết, ngươi cũng chết luôn đi."
Bạch!
Bạch mang lần nữa bay ra ngoài!
Long chấp sự giật mình, vẻ mặt lập tức trở nên hoảng sợ, hắn bây giờ sao còn không biết thực lực của Vân Liêu ở trước mắt đã vượt xa hắn.
Bạch mang kia là gì đến hắn còn không thấy rõ.
Làm sao cản?
Bộ pháp khẽ động thế nhưng thân thể lại ngừng hẳn.
Long chấp sự cúi đầu xuống, trong hai con ngươi lộ ra vẻ hoảng sợ —— ngực chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một lỗ máu, máu tươi theo đó như suối chảy ra ngoài.
Phịch!
Hắn ứng tiếng ngã xuống đất.
Vân Liêu chợt quay sang nói với hạ nhân ở bên cạnh: "Kéo thi thể đi xử lý, tiếp tục vận chuyển lương thực, từ hôm nay, Tinh Duyệt thành không còn Bách Tông Liên Minh."
Sau một câu nói nhẹ tựa mây bay, Vân Liêu ngồi trở lại.
Nhưng người Vân gia còn sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như một màn vừa rồi còn đang ở trước mặt.
Thông Huyền cảnh a!
Cứ thế bị Vân Liêu giết.
Hơn nữa Vân Liêu cũng thành Thông Huyền.
...
Hắc Nham thành.
Lúc chạng vạng tối, mọi thứ đều yên bình, người mang tin tức từ Bất Hủ tông chạy về bây giờ cũng đã đến trong thành. Sau khi xuống ngựa hắn lập tức đi đến phân bộ Bách Tông Liên Minh. Tìm tòi một phen, hắn gặp được Mộ Dung Thanh trong đại điện. Sau khi thấy Mộ Dung Thanh, hắn lập tức quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Sao?"
"Đại nhân, hắn không nói gì."
"Hắc hắc, ta biết ngay. Vậy trước hết cứ để cho người của Thương Ngô thành chết đói trước mặt hắn đi thôi." Mộ Dung Thanh lập tức nghiêng đầu nhìn sang những người đứng ở chung quanh, "Các ngươi y theo kế hoạch định ra, đốt hết tất cả kho lúa trong Thương Ngô thành, thêm cả ruộng lúa ở ngoài thành nữa. Tóm lại, ta muốn thấy Thương Ngô thành bị đói trong ba ngày."
"Vâng!"
"Vâng!"
Một đám người lập tức trả lời.
Nhưng ngay lúc bọn họ định rời đi, một người bỗng nhiên chạy vào.
Hắn vừa tiến vào, phi thường vội vàng quỳ ngay xuống, sắc mặt có chút bối rối.
"Chủ sự đại nhân, không xong!"
"Chuyện gì, vội vàng hấp tấp."
"Không liên lạc được với Long chấp sự, bắt đầu từ giữa trưa hôm nay, chim đưa thư phái ra ngoài không có một con trở lại, Long chấp sự bên kia cũng không phái chim đưa thư đến."
"Cái gì?"
Mộ Dung Thanh biến sắc.
Một cỗ dự cám không lành tự nhiên sinh ra.
"Hẳn là bị Bất Hủ tông..." Mộ Dung Thanh thì thầm một câu, cắn môi lâm vào trong trầm tư.
Một vị phụ nhân ở bên cạnh vội vàng tiếp lời —— nàng là Yến Tước, hội trưởng của Bách Tông Liên Minh tại Hắc Nham thành.
"Đại nhân, Bất Hủ tông động thủ."
"Hẳn thế... Đình chỉ kế hoạch đốt kho lúa... Thương Ngô thành hiện tại khẳng định có đến không có về, không thể vì mười vạn người bình thường mà lại tổn thất một vị Thông Huyền cảnh được."
Nói xong, Mộ Dung Thanh đau xót trong lòng.
Lại thêm một Thông Huyền cảnh!
Lại chết nữa, hắn sẽ trở thành tướng quân không lính.
Mộ Dung Thanh chợt nói to: "Khó tránh Ôn Bình lại tỏ ra không sợ sệt, hóa ra sớm đã có kết hoạch tốt... Đi, chờ người bên trên xuống, chúng ta tạm thời không thể động, lại động... Chúng ta đều không gánh nổi tính mạng."
...
Cứ như thế, bình yên qua hai ngày.
Lương thực bên Tinh Duyệt thành gần như đã chất hết lên xe, sau khi nhận được thư từ cấp dưới gửi lên, Hoàn Thành vội vàng tự mình lên núi báo cho Ôn Bình —— ngày mai bọn họ sẽ trở về.
Ôn Bình cũng không phải quá quan tâm đến việc này, hiện tại trong đầu chỉ toàn mảnh toái phiến hắn vừa mới đạt được.
giờ tu hành cũng chính thức kết thúc
"Túc chủ, phải chăng dung hợp?"
"Dung hợp."
Nói xong, một cửa sổ thông báo hiện ra trước mắt.
【 Đang trong quá trình dung hợp... 】
【 Dung hợp thành công. 】
Ôn Bình
Giới tính: Nam
Cảnh giới: Thông Huyền trung cảnh
Thể chất: Hỏa Linh Chi Thể
Thần binh: Lang Nguyệt
Công pháp tu luyện: Trường Mạch Công (Huyền cấp)
Mạch thuật tu luyện: Hoàng cấp hạ phẩm —— Giao Long Nộ (tiểu thành) Hỏa Long Thuật (nhập môn) Ngự Kiếm Thuật (tiểu thành)
Sau khi xem thông tin cá nhân của mình được hiển thị ra, hệ thống cố ý tăng thêm cột thần binh để Ôn Bình càng coi trọng Lang Nguyệt hơn, mà sau đó hắn cũng duỗi tay ra nắm lấy Lang Nguyệt Kiếm đang lơ lửng trước người.
Kiếm, vừa vào tay.
Một cỗ ý chí khổng lồ lập tức xông vào trong đầu.
Cũng trong khoảng khắc hắn nắm chặt kiếm, thật không nghĩ đến giao long ở sâu dưới đáy hồ cũng bỗng nhiên mở mắt ra.
Nó cũng cảm nhận được khí tức của một con Long chân chính.
Lang Nguyệt Kiếm —— rộng một tấc, dày ba thước, rõ ràng không phải chế tạo ra từ kim loại nhưng lại có thể phản xạ ánh sáng, đưa mặt nhìn qua chẳng khác gì đang nhìn tấm gương.
Nắm trong tay khiến cho sự tự tin của Ôn Bình tăng thêm một bậc.
Cầm kiếm lên, Ôn Bình lập tức đi ngay đến Hung thú thí luyện trường. Đối mặt với Thông Huyền thượng cảnh "Trì Đao Nhân", Ôn Bình trực tiếp lộ ra ngay Lang Nguyệt Kiếm!
Hoàng mang bay đi, lúc trở về thì Trì Đao Nhân đã ngã xuống.
Chỉ mới đối mặt.
Yêu thể của Trì Đao Nhân không có nổi năng lực ngăn chặn nó.
Ôn Bình lại thử đánh với Trì Đao Nhân cảnh giới nửa bước Thần Huyền, chỉ sử dụng một mình Ngự Kiếm Thuật không ngờ lại có thể đánh ăn miếng trả miếng.
Đương nhiên, không phải Lang Nguyệt Kiếm không tốt mà là do tốc độ phản ứng của Trì Đao Nhân cảnh giới nửa bước Thần Huyền quá nhanh, có thể gây tổn thương cho nó, thế nhưng Ôn Bình không làm được nhất kích tất sát.
Sau một hai canh giờ sử dụng Lang Nguyệt Kiếm đến thuần thục, Ôn Bình mới rời khỏi Hung thú thí luyện trường.
Nhưng lúc hắn đi ngang qua Quang ảnh hắn thì bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, đó chính là thăng cấp kiến trúc.
Hiện tại hắn khá dư dả tiền bạc, kiến trúc cũng nên thăng cấp.
Ôn Bình nói với hệ thống: "Mở ra địa đồ."
Địa đồ Bất Hủ tông xuất hiện.
"Thăng cấp chủ điện tốn vạn kim tệ, Quan ảnh thất tốn vạn, Phi chu kiến tạo ốc... Ài, sao nó lại đắt như thế?"
Thăng cấp Phi chu kiến tạo ốc không ngờ lại tốn đến vạn.
"Hệ thống, sao nó lại đắt đến như thế?"
"Sau khi thăng cấp, phi chu cũng sẽ thăng cấp... Cho nên mới sẽ đắt đến mức như thế."
"Phi chu thăng cấp, tăng tốc tốc độ phi hành?"
"Có hết... Nhưng chủ yếu là thăng cấp phương diện năng lực, trước mắt phi chu còn có năng lực ẩn thân. Sau khi thăng cấp, phi chu rất có thể có thêm năng lực công kích."
"Ồ, năng lực công kích."
Ôn Bình hứng thú, không chút do dự nhấn chọn thăng cấp.
【 Đang thăng cấp Quan ảnh thất... 】
【 Thời gian còn lại: giờ 】
【 Đang thăng cấp chủ điện... 】
【 Thời gian còn lại: giờ 】
【 Đang thăng cấp Phi chu kiến tạo ốc... 】
【 Thời gian còn lại: giờ 】