Nam nhân mặt đen lập tức ngưng mắt hướng phía trước xem, liền thấy hai thanh kiếm chính đang lao đến mi tâm của mình!
Cảm giác nguy cơ đánh đến kia khiến hắn chỉ cảm thấy mi tâm như có thứ gì chống đỡ.
Cảm giác kia rất vi diệu, cũng rất khó chịu.
Nhưng là bây giờ tránh đã không còn kịp rồi, song kiếm bay đến đã gần trong gang tấc.
Vốn là tốc độ của kiếm bay đến cho dù cách rất xa cũng không dễ né tránh, hiện tại lại bởi vì quá mức để ý đao trong tay mình, mà phân thần dẫn đến kiếm đã đến trước mắt cũng không hề hay biết, vậy thì càng không dễ tránh. Hắn bây giờ có thể làm được cũng chỉ có lui, chỉ cần mạch khí hình thành hộ thuẫn có thể cản một cái hô hấp, hắn tựu có thể thoát hiểm.
Quan trọng nhất là phải ngăn được thanh kiếm đã chém đao của hắn thành hai đoạn kia.
Một thanh khác thì hắn không muốn để ý đến.
Ầm!
Hồng sắc mạch môn phát ra một tiếng tựa như tiếng chuông vàng kẻng lớn.
Đạm hồng sắc mạch khí ở giữa thiên địa điên cuồng tụ tập lại quanh người nam nhân mặt đen, bao phủ hắn càng thêm chặt chẽ, vốn giống như cá trong chậu, hiện tại lại chả khác gì cái bánh chưng.
Đồng thời, nam nhân mặt đen cất bước lui về sau.
Ôn Bình thấy thế, chỉ là thay đổi cười một tiếng, "Thua thì phải để mạng lại, còn muốn đi?"
Dứt tiếng, Phi Tướng Kiếm đã đâm lên trên hồng sắc mạch khí hộ thuẫn, trực tiếp đâm thủng hộ thuẫn, chui vào một nửa thân kiếm. Mũi kiếm chui vào bên trong cách trán nam nhân mặt đen khoảng một tấc.
Thấy thế, nam nhân mặt đen khóe miệng hiện ra một tia tiếu dung may mắn đại nạn không chết tất có hậu phúc.
Nhưng một giây sau, tiếu dung im bặt mà dừng.
Lang Nguyệt Kiếm, giống như cắt đậu hũ đâm thẳng vào trong hộ thuẫn. Hồng sắc mạch khí hộ thuẫn căn bản không có năng lực làm chậm lại tốc độ của nó. Lang Nguyệt Kiếm vừa vào bên trong hộ thuẫn, đâm thẳng đến chỗ mi tâm. Nam nhan mặt đen hai con ngươi trừng trừng, không kịp kinh ngạc, không còn kịp suy tư bất cứ thứ gì nữa, thậm chí không kịp để lại một câu di ngôn cho bản thân.
Bạch mang xẹt qua!
Nam nhân mặt đen bịch một tiếng ngã xuống đất.
Máu tươi chảy ra, thuận theo khe gạch chảy xuống rồi trôi đi, xuyên qua lá khô chất đống trên mặt đất, thẩm thấu vào trong tro bụi đã mấy ngày không có quét dọn.
"Tựu cái này..."
Ôn Bình thu hồi Lang Nguyệt Kiếm cùng Phi Tướng Kiếm bay trở về, tiện tay liền là bắn ra một đám lửa.
Hỏa diễm nháy mắt biến tràn đầy, ngọn lửa đang nhún nhảy.
Cũng không lâu lắm, hỏa diễm dập tắt, nam nhân mặt đen hài cốt không còn.
Tần Sơn nhìn xem một màn này, nhịn không được mở miệng nói ra: "Thực lực của tông chủ càng ngày càng mạnh, lần trước giết Thông Huyền trung cảnh còn tốn một chút thời gian, lần này giết nửa bước Thần Huyền đã là nghiền ép."
Thật ra đệ tử Bất Hủ tông vây xem vừa kinh ngạc vừa nghĩ đến những chiêu mà Ôn Bình sử dụng, đại đa số đều có trong khu tu luyện, mọi người mơ hồ đã cảm thấy thập phần hưng phấn.
Bởi vì việc này cũng đại biểu cho, bọn họ cũng có thể mạnh như thế.
Thông Huyền cảnh giết nửa bước Thần Huyền, không phải là mộng!
Một bên Bích Nguyệt Phiêu Linh mấy người cũng vào lúc này nhịn không được cảm khái liên tục. Thế nhưng Hoa Tử Tuần không giống, cái chết của nửa bước Thần Huyền thực sự quá mức khoa trương. Đương nhiên, cũng không phải là rung động do chênh lệch cảnh giới, nơi xa đang có bốn vị Thần Huyền đang chiến đấu, tràng diện kia còn đặc sắc hơn trận chiến trên Bất Hủ tông nhiều.
Hắn kinh ngạc là Ôn Bình.
Tuổi tác như thế, đã có thể giết nửa bước Thần Huyền.
Hắn xem như minh bạch, vì cái gì lúc Ôn Bình một mình xuất thủ thì người đứng phía sau đều yên tâm như thế, bởi vì thực lực của Ôn Bình trong mắt bọn họ rất mạnh.
Tuổi tác, tựa như là ảo tưởng, phủ lên phong mang vốn có của Ôn Bình.
Nếu như có thể vượt qua hạo kiếp lần này, sau này nữ nhi của mình đi theo bên cạnh hắn, tất nhiên tiền đồ vô lượng.
Ngược lại...
...
Ôn Bình sau khi giải quyết xong nam nhân mặt đen, lập tức nhìn sang trận chiến ở phương xa, bên đó đã tiến vào giai đoạn gay cấn. Ác Linh kỵ sĩ cưỡi chó săn Cáp Cáp cùng hai vị Thần Huyền cảnh cộng thêm một nửa bước Thần Huyền đại yêu đánh qua đánh lại, người này cũng không thể làm gì được người kia, đã giằng co thật lâu.
Đây là lần thứ hai Ác Linh kỵ sĩ chiến đấu giằng co.
Lần trước là đánh Xích Mục Cự Viên có Kim Cương huyết mạch, Xích Mục Cự Viên thậm chí là vượt cảnh đánh ngang Ác Linh kỵ sĩ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn muốn đưa Kim Toa Diệp cho Xích Mục Cự Viên. Nếu như Xích Mục Cự Viên đến Thông Huyền thượng cảnh, khẳng định là một trợ lực lớn cho Bất Hủ tông, ngày sau đánh nhau cũng không cần gọi một mình Ác Linh kỵ sĩ cùng Cáp Cáp lên.
Lần này, Ác Linh kỵ sĩ cùng hai tên dị mạch Thần Huyền có Tuyền Qua Đồ đánh đã có chút giằng co.
Bất quá lần này Ôn Bình không nóng nảy, bởi vì chiến đấu vừa mới bắt đầu.
Lúc này, Nam Hào ở trong rừng thấy người lên núi chậm chạp không xuống, trong lòng có chút gấp. Nhìn qua Vân Lam sơn cao cao thì rơi vào trong trầm tư. Khẽ nghiêng mắt, nhìn sang chiến đấu ngoài thành, Nam Hào quyết định vẫn là đi qua bên kia tiếp viện trước, nửa bước Thần Huyền lên núi bắt một cái Thông Huyền cảnh hẳn là sẽ không xuất hiện sai lầm gì.
"Cát Hoa, ta đến giúp ngươi!"
Thời điểm Nam Hào đến gần thì giận quát một tiếng.
Ầm!
Ầm!
Không hẹn mà cùng hai tiếng chấn mạch thanh âm vang vọng Thương Ngô thành, sau đó Nam Hào nhảy lên một cái, trong tay bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo kiếm khí cao đến mười trượng chém ra ngoài.
Thanh thế to lớn đến cực điểm, để toàn bộ người của Thương Ngô thành đều kinh ngạc.
Lại đến một cái Thần Huyền cảnh!
Bọn người Bích Nguyệt Phiêu Linh đứng trên đỉnh núi nhìn xem một màn này cũng theo đó biến sắc, bọn họ không ngờ được lại còn một Thần Huyền cảnh tại Thương Ngô thành. Mà Hoa Tử Tuần xem xét người đến, càng là biến sắc, "Nam Hào huynh! Còn có một người gọi là Cát Hoa... Cát Hoa... Bọn họ là Thần Huyền cảnh cường giả của Di Thiên tông tại Minh Kính hồ."
Nói xong, Hoa Tử Tuần nghẹn lời.
Trên mặt không thấy hào quang khi chứng kiến Ôn Bình giết nửa bước Thần Huyền, bởi lúc biết được Di Thiên tông tiến đánh Bất Hủ tông, hắn bỗng nhiên rút lại chờ mong Bất Hủ tông thắng lợi.
Oanh!
Thương Ngô thành truyền lại tiếng vang to lớn do kiếm khí chém xuống mặt đất, nhấc lên mưa bùn tầm tã rơi xuống hơn phân nửa Thương Ngô thành, Ác Linh kỵ sĩ cũng bị một kiếm này chém cho lui về sau gần trăm mét.
Ruộng lúa vốn đã mọc ra hạt ngũ cốc vì trận mưa này mà bị hủy hơn phân nửa, lam sắc hỏa diễm bao phủ quanh người nó cũng theo đó trở nên yếu ớt.
Thấy thế, Nam Hào cười lớn một tiếng, "Chỉ đến như thế!"
Khi Ác Linh kỵ sĩ giãy dụa đứng lên, lần này, nó thật nổi giận.
Kiệt!
Kiệt!
Tức giận hóa thành tiếng cười âm lãnh, Ác Linh kỵ sĩ trực tiếp phi nước đại trăm mét, đi đến trước thân thể nửa bước Thần Huyền đại yêu bị xích sắt của nó đâm chết kia.
Cát Hoa thấy thế, hừ lạnh một tiếng, cất bước đuổi theo.
"Muốn chạy? Không có cửa đâu!"
Thế nhưng là, bộ pháp sau một khắc im bặt mà dừng.
Chỉ thấy tay của Ác Linh kỵ sĩ bỗng nhiên đặt lên trên trán của nó, oanh một tiếng, lam sắc hỏa diễm lập tức bao phủ thi thể cự yêu, thiêu đốt hai cánh, hai con ngươi lẫn thân thể của nó.
Sau một khắc, cự yêu vốn đã chết đi lập tức vỗ cánh đứng lên.
Hai con ngươi lưu diễm, tiếng như lôi âm.
Ác Linh kỵ sĩ nhảy lên một cái, đứng trên đỉnh đầu cự yêu, tay vỗ, lại lần nữa phát ra tiếng cười âm hàn. Thân thể cự yêu hơn trăm mét ứng tiếng mà lên, nhấc lên hai cánh tạo ra gió lốc đánh tới phía Cát Hoa ba người một yêu, thanh thế to lớn đến cực điểm.
Hoàn Thành ở trung tâm thành nhìn xem một màn này, trong đầu lập tức liền liên tưởng đến chuyện xảy ra trước kia.
Cường nỗ của binh lính bình thường, tên nỏ đều không thể bắn giết được luyện thể cảnh, nhưng đến trong tay nó, lại trở thành vũ khí thần kỳ có thể giết chết Thông Huyền cảnh dễ dàng như làm thịt một con gà.
Nguyên bản cũng bởi vì bỗng nhiên nhiều một vị Thần Huyền cảnh mà nhăn lại lông mày lập tức giãn ra.