Trên Vân Lam sơn, tất cả mọi người trông thấy rất rõ một màn này.
"Hai vị Thần Huyền, cứ thế chết đi..."
Nhìn xem một màn này, Hoa Tử Tuần miệng đều không khép được.
Thần Huyền cảnh, không biết bao nhiêu người dốc cả một đời nghĩ muốn đến cảnh giới này, muốn có được loại lực lượng không gì sánh được này. Thế nhưng ở tại Thương Ngô thành này, ngay đây chỉ tốn có nửa canh giờ đã chết hai vị Thần Huyền cảnh cường giả, lực lượng không gì sánh được, lúc này trở nên không còn vĩ đại.
Bị một màn này trấn trụ không chỉ có Hoa Tử Tuần mà còn cả Bích Nguyệt Phiêu Linh lẫn toàn bộ người của Thương Ngô thành.
Nhưng thật ra càng cảm khái hơn lại là Hoàn Thành.
Dù sao hắn cũng là người nhìn Ôn Bình từng bước trưởng thành, sau khi Ôn Ngôn mất tích thì hắn một mực nhìn Ôn Bình, hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ xuất hiện một màn như hôm nay.
Hai vị Thần Huyền vẫn lạc.
Một vị Thần Huyền chạy trối chết.
Ôn Bình vậy mà có thủ hộ giả cường đại như thế!
"Phúc của Thương Ngô thành a!"
Có thủ hộ giả cường đại như thế ở Thương Ngô thành, Hoàn Thành đã cảm thấy tương lai huy hoàng của Thương Ngô thành. Về phần tường thành này, căn nhà bị phá huỷ, cái này đều là chuyện nhỏ.
Tóm lại, có thể sử dụng kim tệ giải quyết, trong mắt hắn đều không phải là chuyện to tát.
Bây giờ tại đỉnh Vân Lam sơn Ôn Bình không biết bọn hắn ý nghĩ, bất quá từ trên nét mặt của người bên cạnh vẫn là có thể thấy được, trái lại Bích Nguyệt Di, biểu lộ muốn bình tĩnh một chút.
"Nhìn đủ rồi chưa?"
Ôn Bình bỗng nhiên quay người, sau đó nói với đám người Dương Nhạc Nhạc vẫn một mực vây xem.
"Hì hì."
Dương Nhạc Nhạc làm đại sư huynh dẫn đầu lộ ra vẻ vui cười, nhưng không thật rời đi, chỉ là ngậm miệng lại, không còn bàn luận xôn xao như ban nãy.
Nhưng vẫn quay sang nói với người bên cạnh một câu: "Nhìn xem Thần Huyền chết quả thật thống khoái."
"Đáng tiếc, chạy một tên."
"Có gì có thể tiếc, đoán chừng tên kia bị dọa sợ vỡ mật."
"Đúng rồi, các ngươi có thấy thanh kiếm kia của tông chủ không? Tại sao ta cảm thấy nó lợi hại hơn cả Thiên Gia của La Mịch sư đệ?"
"Ngươi không phải nói nhảm sao? Tông chủ, thực lực mạnh như thế, chỉ riêng Thập tầng tháp cũng đã leo cao hơn chúng ta. Bất quá, ai dám đi hỏi thử xem, thanh kiếm kia của tông chủ là từ đâu đến."
Kiếm của Ôn Bình không xuất hiện trong Tru Tiên, cái này lập tức khơi dậy sự tò mò của mọi người.
Tiếng bàn luận của bọn họ mặc dù nhỏ, nhưng Ôn Bình vẫn là nghe được rất rõ ràng.
Lập tức liếc thoáng qua, sau đó nói: "Chờ các ngươi có bản lĩnh xông đến tầng thứ tám của Thập tầng tháp, thanh kiếm này các ngươi cũng có thể có."
"Oa, quả nhiên!"
"Tông chủ đã đến tầng thứ tám, thật nhanh a."
...
Tiếng than thở nổi lên bốn phía.
Một bên Hoa Tử Tuần, bọn người Bích Nguyệt Phiêu Linh bất đắc dĩ cười một tiếng.
Quả nhiên, tông chủ cuồng, đệ tử cũng cuồng.
Vừa mới chết hai vị Thần Huyền, bất kể là ai đều sẽ đem lực chú ý thả trên người bọn hắn, nhưng Bất Hủ tông đệ tử lại không như thế, ngược lại còn bàn luận chuyện thanh kiếm.
Bích Nguyệt Phiêu Linh nhịn không được cảm thán một câu, "Đây chính là bất hủ phong thái a."
Hắn phát phát hiện mình vĩnh viễn suy nghĩ không thấu người của Bất Hủ tông đang suy nghĩ gì.
...
Bên ngoài Thương Ngô thành.
Nam Hào một đường phi nước đại, không dám quay đầu, thế nhưng cảm giác lại là một mực nhìn chằm chằm sau lưng. Bởi vì hắn đang sợ, sợ hãi quái vật của Bất Hủ tông đuổi theo.
Khi phi nước đại ra hơn mười dặm về sau, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong khu rừng ở sau lưng không có chim bị kinh động bay ra.
Cảm giác thăm dò qua, cũng không có bất cứ dị dạng gì.
Bất quá lúc hắn nhìn về phía cách đó không xa, sắc mặt lại cùng tái nhợt mấy phần. Bởi vì hắn biết nếu như đem tin tức này nói cho Nam Cung Vấn Thiên, hắn khẳng định sẽ nổi giận, lập tức tổn thất hai cái nửa bước Thần Huyền đại yêu cùng hai vị Thần Huyền cảnh. Bất kể nói thế nào, trận này trả thù, cướp đoạt bọn họ đã thua.
Giá trị của nhị tinh Tuyền Qua Đồ chế tác thư, còn có Hỏa Diễm Thuật Pháp kia thì làm sao trân quý bằng hai vị Thần Huyền cảnh?
Di Thiên tông cho dù lớn, muốn ra một vị Thần Huyền cảnh cũng là chuyện khó như lên trời.
Hiện tại hắn lại một người chạy về, tất nhiên sẽ khiến Nam Cung Vấn Thiên phản cảm. Bởi vì Nam Cung Vấn Thiên ghét nhất loại người không đánh mà chạy, tôn trọng chết cũng phải chết trong chiến đấu.
Bất quá trong lòng mặc dù có đủ kiểu không muốn, nhưng Nam Hào vẫn là đi ra khỏi rừng.
Mới ra khỏi rừng, Nam Cung Vấn Thiên liền thấy được Nam Hào, đi lên phía trước hỏi: "Sao, tình hình chiến đấu ở phía trước như thế nào? Thông Huyền cảnh đứng sau Bất Hủ tông ra chưa?"
Nam Hào trả lời, "Ra rồi..."
Nam Cung Vấn Thiên vui mừng, vội vàng hỏi lại, "Rốt cục ra đến, hắn thực lực gì?"
"Thần Huyền hạ cảnh!"
"Chỉ như thế cũng để ta đi một chuyến? Được rồi, dù gì cũng đã đến..."
Nói đến một nửa, Nam Hào cắt ngang.
"Nam Cung đại ca... Cát Hoa bị hai Thần Huyền cảnh của Bất Hủ tông giết!"
"Cái gì!" Nam Cung Vấn Thiên biểu lộ nháy mắt ngưng kết, "Không phải nói Thần Huyền hạ cảnh sao? Chuyện gì xảy ra, Cát Hoa bọn họ sao lại chết hết?"
"Bọn chúng tuy là Thần Huyền hạ cảnh, thế nhưng thực lực mạnh phi thường. Cát Hoa bọn họ bị từng người đánh tan."
"Vậy ngươi vì cái gì lông tóc không tổn hao gì trốn thoát?"
"Ta... Ta nhất định phải đem tin tức truyền về, nếu không tất cả mọi người không có cách biết được tình huống của Bất Hủ tông, cho nên bọn họ để ta rút lui trước, dùng sinh mệnh tranh thủ thời gian cho ta."
"Mẹ nó!"
Nam Cung Vấn Thiên bây giờ mặc dù tức giận, nhưng lại không có trách cứ Nam Hào.
Nam Hào cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Nam Cung Vấn Thiên hai con ngươi đều phải phun ra phát hỏa, Nam Hào vội vàng nói tiếp: "Bất quá đại nhân, vẫn là có một chuyện vui. Ta thừa dịp Bất Hủ tông thủ hộ giả cùng chúng ta đại chiến, để A Hắc lên núi đi bắt tên tông chủ Bất Hủ tông kia. Tông chủ Bất Hủ tông mới Thông Huyền cảnh, A Hắc nhất định có thể dễ như trở bàn tay, bắt đến hắn, hết thảy vấn đề giải quyết dễ dàng."
Nói xong, Nam Hào nhìn sang sau lưng.
Nói đến, A Hắc cũng hẳn là trở về.
Sau khi bắt được tông chủ Bất Hủ tông, A Hắc khẳng định sẽ trực tiếp từ sau núi chạy, sẽ không đụng phải Thần Huyền cảnh kia.
"A Hắc đâu?"
"Cũng đã trở về." Nam Hào cười trả lời.
Nửa bước Thần Huyền bắt một Thông Huyền cảnh, cũng chính là chuyện trong nháy mắt, dựa theo phỏng đoán lúc hắn đến, A Hắc khẳng định đã trở về. Mà A Hắc là tâm phúc của hắn, chắc chắn sẽ không giao Ôn Bình ra đơn giản như thế, nhất định sẽ chờ mình đến bắt công lao này. Nghĩ đến đây, Nam Hào lập tức đi lên tọa kỵ của mình.
Nhưng sau khi vào trong căn phòng ở phía sau đại yêu, A Hắc không thấy tăm hơi.
Nam Cung Vấn Thiên nhìn xem Nam Hào, trên mặt tức giận càng đậm, "Nam Hào, đây chính là việc vui mà ngươi nói! Vẫn lạc hai Thần Huyền, ba nửa bước Thần Huyền... Đây chính là việc vui mà ngươi nói! Đùa nghịch ta!"
Nam Cung Vấn Thiên đau lòng a.
Hai vị Thần Huyền cảnh của Di Thiên tông cứ thế mất đi.
Nam Hào bị thanh âm của Nam Cung Vấn Thiên chấn cho á khẩu không trả lời được.
Trong phòng không nhìn thấy hắn, Nam Hào lúc này làm sao lại không rõ, A Hắc đã chết trên Vân Lam sơn, đoán chừng là bị quái vật kia bắt lại.
Đột ngột, Nam Cung Vấn Thiên bỗng nhiên đứng lên đỉnh đầu kim sắc dực xà, tức giận mở miệng, "Trừ người trông coi đội lương, những người còn lại lập tức xuất phát đi Thương Ngô thành! Hôm nay, chúng ta đồ thành!"
Rống!
Rống!
Cùng với tiếng hô gào của mấy trăm người, năm con cự yêu còn lại đằng không mà lên.
Sau đó, Nam Cung Vấn Thiên nói với Nam Hào: "Ngươi... Công kích đầu tiên cho lão tử!"
Nam Hào khẽ gật đầu, kiên trì lên sau cự yêu.
Cứ việc không nguyện ý, thế nhưng hắn bây giờ cũng không có lựa chọn khác.