Ôn Bình vui mừng, "Song hỉ lâm môn!"
Thu hết mọi thứ trên mặt đất lại, Ôn Bình đi thẳng lên Nhiễu sơn.
Từ thông đạo tiến xuống lòng đất, Phi chu kiến tạo ốc hiện ra trong tầm mắt —— chỉnh thể mọi thứ bên trong không thay đổi, thế nhưng hình dạng phi chu lại thay đổi. Xung quanh Vân Ẩn hào tăng thêm một lớp xác ngoài màu xanh trắng, giống như mặc thêm một lớp khôi giáp, mà chỉnh thể của lớp khôi giáp này cho Ôn Bình cảm giác tựa như mây trôi.
"Hệ thống, lớp giáp ngoài mới tăng thêm này có tác dụng gì?"
"Lớp giáp ngoài mới cung cấp phòng ngự cao hơn, tốc độ cao hơn. Nghiêm chỉnh mà nói, phi chu đẳng cấp thứ hai có tốc độ phi hành nhanh hơn cấp đầu tiên gấp ba thậm chí gấp bốn lần. Nói đến lực phòng ngự, trước mắt có thể chống cự công kích của Thần Huyền thượng cảnh. Nhưng hiện tại Phi chu kiến tạo ốc có thể tiến hành thăng cấp riêng lẻ một bộ phận của phi chu, nếu như muốn tăng cấp Lưu Vân Giáp thì nó có thể chống cự công kích của cường giả Trấn Nhạc cảnh, ngang ngửa một tòa pháo đài bay."
"Thăng cấp riêng lẻ một bộ phận... Trấn Nhạc cảnh?"
Ôn Bình lần đầu tiên nghe được thuyết pháp này.
Chẳng phải là cảnh giới trên Thần Huyền sao?
Hệ thống trả lời: "Trên Thần Huyền chính là Trấn Nhạc cảnh."
Quả nhiên!
Nghe được câu này, Ôn Bình trầm mặc, trong đầu lập tức trở nên mơ màng. Nhưng hiện tại nghĩ đến nó có hơi xa xôi, Ôn Bình căn bản không tưởng tượng nổi nên dứt khoát không nghĩ đến nữa. Bây giờ hắn mới chỉ là Thông Huyền thượng cảnh, do nguyên nhân là tam tinh tư chất nên tốc độ tu hành của hắn xem như ở mức trung bình, tăng thêm hệ thống phụ trợ mới có được thành tựu ngày hôm nay.
Chẳng biết bao giờ mới lên được Thần Huyền cảnh thì Trấn Nhạc lại càng không cần phải nghĩ.
Cho nên hắn cũng không có hỏi hệ thống.
Mà là hỏi thăm vấn đề về Lưu Vân Giáp.
"Vậy thăng cấp Lưu Vân Giáp cần bao nhiêu bạch tinh?"
" viên bạch tinh, nhưng bổ sung hạn chế. Nhất định phải tiến hành xong ba lần nhiệm vụ du lịch nhiệm mới có thể tiến hành thăng cấp."
"Ba lần, vậy ta không phải chỉ thiếu một lần sao."
Ôn Bình cười cười, nhưng chợt gác lại chuyện Lưu Vân Giáp qua một bên.
Phòng ngự cố nhiên quan trọng, nhưng lại không phải quan trọng nhất.
"Mở ra nội trí thương điếm."
Màn kịch quan trọng đến rồi!
Hệ thống nhắc đến, sau khi thăng cấp phi chu thăng rất có thể xuất hiện năng lực công kích. Trước mắt căn cứ tin tức hệ thống cho ra, rãnh lắp trang bị công kích xuất hiện thế nhưng lại không xuất hiện thăng cấp vũ khí. Như thế rất có thể, vũ khí của phi chu ở ngay trong nội trí thương điếm, bởi vì cả hai liên quan nhiều đến việc giết chóc gây sát thương.
Khi cửa hàng xuất hiện ở trước mắt, hình tượng khiến người phấn chấn truyền lại.
Bạo Viêm Truy Tinh.
Cấp bậc: Vũ khí công kích cấp .
Tầm bắn: mét.
Uy lực: Cấp phổ thông.
Giá bán: viên bạch tinh.
"A!"
Ôn Bình nhìn xem Bạo Viêm Truy Tinh xuất hiện trong nội trí thương điếm, cực kỳ hưng phấn. Việc này tựa như ngươi cầu nguyện trước sao băng, an ủi bản thân nhưng không ngờ lại thực hiện được thật.
Giá cả tính ra thì cũng tạm được, bởi thăng cấp Phi chu kiến tạo ốc cũng ở mức giá này, vũ khí công kích mới xuất hiện trong nội trí thương điếm nên giá đó cũng rất hợp lý. Nhưng hiện tại trên người hắn chỉ còn viên bạch tinh, hắn cần phải làm rõ một việc, "Hệ thống, mua pháo này thì không còn cần phải mua đạn pháo a?"
"Không cần."
"Hoàn hảo."
Ôn Bình thở phào nhẹ nhõm.
Căn cứ hắn hiểu rõ, hệ thống tính hẹp hòi hẳn muốn ép khô hắn, lần này, hiển nhiên hệ thống tỏ ra nhân từ một lần, biết bản thân nghèo.
"Đạn pháo là tự động bổ sung, thế nhưng mỗi đánh ra một pháo, cần viên bạch tinh."
Nghe được câu này, Ôn Bình vội vàng vịn tường.
Tin dữ đến một cách đột nhiên!
Không khác gì chuyện ngươi cầu nguyện sao băng quay trở lại là bao.
"Vậy thì có đặc quyền gì không?"
Ôn Bình chỉ có thể ký thác lên đặc quyền, nếu không có pháo cũng không có tiền đánh.
"Có, ba phát đầu tiên là miễn phí."
"Hoàn hảo."
Ôn Bình thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: "À phải rồi, uy lực của Bạo Viêm Truy Tinh Pháo này ra sao?"
"Tổn thương cấp phổ thông, uy lực cụ thể túc chủ phải tự mình kiểm tra, bởi vì uy lực sẽ tùy theo nhân tố mà giảm hoặc tăng! Đồng thời, Bạo Viêm Truy Tinh thuộc loại đạn pháo cần bổ sung năng lượng, Bạo Viêm Truy Tinh cấp bổ sung năng lượng một phát pháo đạn cần giờ, có thể tích lũy đến ba phát. Sau này, túc chủ thăng cấp Bạo Viêm Truy Tinh thì có thể tích lũy được nhiều hơn."
"Bổ sung năng lượng... Không sao, dù sao hiện tại ta cũng không cần nó. Chỉ là kiểm tra, ta biết đi đâu kiểm tra đây?"
Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó trực tiếp qua mua Bạo Viêm Truy Tinh pháo.
【 Đang lắp ráp... 】
【 Lắp ráp thành công. 】
Ôn Bình lại xem xét Vân Ẩn hào, bên trái boong tàu xuất hiện một pháo đài, ống pháo từ dưới mạn thuyền xuyên ra ngoài dọc theo hai mét. Xích hồng sắc ống pháo hướng lên trời, có loại khí thế muốn bắn phá trời cao.
Quá khoa trương!
Hắn lại là một người thích điệu thấp.
Ôn Bình lập tức hỏi: "Có thể thu pháo này lại sao?"
"Có thể."
Tiếng hệ thống vang lên, ông pháo dài của Bạo Viêm Truy Tinh lập tức thu vào trong khoang thuyền, pháo đài trên boong tàu cũng theo đó thu lại —— boong tàu lại khôi phục dáng dấp ban đầu.
Nhìn xem diện mạo rất uy phong của Vân Ẩn hào, Ôn Bình trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
Chờ bổ sung năng lượng xong lại tìm một chỗ thử uy lực của Bạo Viêm Truy Tinh Pháo.
Sau khi tản bộ một vòng trên phi chu, Ôn Bình rời Nhiễu sơn đi đến Dược sơn. Hôm qua lúc hắn đến xem thì linh mễ đã gần thành thục, chỉ còn lại một chút nước mà thôi.
"Tông chủ!"
"Tông chủ!"
Hai người đang tưới nước, sau khi trông thấy Ôn Bình đến thì lập tức đứng dậy chào hỏi.
Chiến đấu hôm qua, hai người bọn họ đều thấy được. Nhiều nửa bước Thần Huyền lẫn Thần Huyền chết đi như thế, chút sợ hãi trong lòng về Huyền Lôi các không còn sót lại chút gì. Huyền Lôi chỉ là ngụy tam tinh thế lực mà thôi, người mạnh nhất vẫn như cũ là nửa bước Thần Huyền. Loại nhân vật này nếu dám đến kiếm hai người họ thì coi như là không may.
Lúc này, Triệu Dịch từ phòng bên cạnh đi ra.
"Tông chủ!"
Trong tay còn bưng một cái bàn, trên mặt bàn có chút đồ ăn, bốc lên hơi nóng hầm hập, hiển nhiên là vừa làm.
Ôn Bình hỏi: "Tại sao không đi phòng bếp ăn?"
Triệu Dịch vội vàng trả lời, "A, không phiền phức Hoài sư tỷ, nàng cũng phải tu luyện. Hơn nữa, ta cũng muốn làm ít đồ cho cô cô ăn, đây là nãi nãi ta dạy ta... Nàng nói cô cô rất thích ăn."
Ôn Bình liếc qua thức ăn trên bàn, khẽ gật đầu, "Nấu cơm là chức trách của Hoài Diệp, lần sau có thể trực tiếp đi phòng bếp ăn."
"Vâng."
Mấy người khẽ gật đầu.
Ôn Bình thì đưa ánh mắt đặt ở trên linh mễ, hạt thóc đã ép cong đầu, hơn nữa hạt hạt sung mãn. Ôn Bình hái xuống một hạt, lột vỏ —— không có hàm lượng nước dư thừa.
Lại bỏ vào trong miệng nhai nhai, Ôn Bình vui mừng ra mặt.
Xong rồi!
Ôn Bình động thủ vẽ một ra khu vực, "Diệp Phi, ngươi cắt bỏ hạt thóc trong khu vực này, lại đi Thương Ngô thành gọi người giã gạo đến đây... Gạo này sáng mai ta muốn dùng."
Diệp Phi liền vội vàng gật đầu.
Tiếp đó, Ôn Bình trở về Vân Lam sơn, tiến vào Hung thú thí luyện trường tu hành một phen.
Lúc chạng vạng tối, Diệp Phi liền đưa gạo đến cho Ôn Bình.
Thu hoạch một phần tư mẫu ruộng thì được một vạc nhỏ linh mễ, nếu như để ăn uống thường ngày thì người của Bất Hủ tông ăn ba ngày là xong.
Đến sáng sớm hôm sau, lúc Ôn Bình chuẩn bị làm linh thiện cho Bích Nguyệt Phiêu Linh thì thuận tiện chưng một nồi linh mễ.