"Uyển Ngôn!"
Lâm Khả Vô thấp giọng hô lên, mang trên mặt nụ cười tươi rói, phảng phất như lữ nhân gặp rủi ro trong sa mạc trông thấy ốc đảo.
Miệng cũng đã hô, nhưng giọng lại cứ nhỏ như thế —— Rất mâu thuẫn, không phải sao?
Uyển Ngôn nghe thấy hay không, chỉ có chính Uyển Ngôn biết, thế nhưng Thanh Y các nàng lại đều nghe được. Tuy giọng rất nhỏ, thế nhưng tiếng kêu của Lâm Khả Vô quá mức quen thuộc, sự chú ý của các nàng lập tức đồ dồn về phía này, nhìn sang hướng Lâm Khả Vô.
"Chính là hắn ban nãy khiến Uyển Ngôn bỏ lỡ tiên cơ, kém một chút thua trận tranh tài."
"Chính là thanh âm này."
"Tiểu tử này là ai vậy, y phục này chưa thấy qua a?"
Bọn họ đã thấy hết chế phục của các thế lực ở Sơn Hải thành, nhưng chưa từng thấy qua vẻ phóng khoáng như thế. Nó không giống như chế phục, mà như là một hoa hoa công tử mặc nó dạo chơi thanh lâu vậy.
"Bất kể là ai, mặc kệ cảnh giới gì, kém chút khiến Uyển Ngôn thua trận tranh tài, không thể tha thứ!" Thanh niên họ Lâm hai con ngươi lập tức nổi lên lãnh quang, có chút oán hận chống nạnh nhìn xem Lâm Khả Vô.
Thế nhưng Lâm Khả Vô bây giờ không hề hay biết, mà là tiếp tục nhìn xem Uyển Ngôn.
Uyển Ngôn môi đỏ, mắt sáng như sao, chân mày to, cùng hiện tại nụ cười tỏa nắng, khiến cho tất cả mọi thứ trở nên ảm đạm phai mờ. Có thể nói như thế, bây giờ trong mắt của Lâm Khả Vô, trừ Uyển Ngôn ra thì không còn ai khác.
"Khuê trưởng lão." Lúc này, Uyển Ngôn đang tiếp nhận lệnh bài thân phận đệ tử nội môn Kỳ Binh học viện của Thần Huyền trưởng lão mang lại. Khuê trưởng lão kia mắt phượng lập tức híp thành một đầu tuyến, mười phần đắc ý.
"Lâm Sơn có nói ngươi cho ta, nếu như ở nội viện cảm thấy không ưng ý Thần Huyền trưởng lão thu ngươi thì có thể tới tìm ta." Khuê trưởng lão nói xong, lập tức quay trở lại đài cao.
Nghe được câu nói này, Uyển Ngôn nửa ngày cũng không có lấy lại tinh thần, cho đến khi Thanh Y chạy lên kéo nàng lại.
Nhưng tất cả mọi người chưa có kịp đến chúc mừng, Lâm Sơn chưa kịp thốt ra câu nào, Lâm Khả Vô đã chạy tới.
"Uyển Ngôn."
"Khả Vô." Uyển Ngôn lập tức cười nghênh đón, "Sao ngươi lại đến Sơn Hải thành rồi?"
"Ta tới tìm ngươi. Ngươi biết không, hai tháng này ta phi thường nhớ ngươi, mỗi ngày mỗi đêm đều nghĩ đến ngươi. Bây giờ thấy ngươi gia nhập Kỳ Binh học viện, ta thật sự cảm thấy rất vui cho ngươi."
Lúc nói những lời này, Lâm Khả Vô hận không thể lập tức phóng thích khí thế, để cho tất cả mọi người đều biết hắn là Thông Huyền hạ cảnh.
Thế nhưng hắn cảm thấy kinh hỉ vẫn phải giữ đến cuối mới tốt.
Nếu không sao có thể xưng là kinh hỉ?
"Ha ha." Uyển Ngôn theo bản năng quay đầu nhìn mấy lần, trong ánh mắt lóe lên một tia xấu hổ, "Trước công chúng, ngươi nói cái này làm gì... Lâm bá phụ có đi theo ngươi không?"
"Phụ thân ta không đến, ta đi theo..." Lâm Khả Vô lời đến khóe miệng lập tức bị cắt ngang.
Lâm Sơn ập tới.
Bọn người A Côn cũng theo đó bước đến, dường như là trợ uy cho Lâm Sơn.
"Uyển Ngôn, hắn là ai?"
Lâm Sơn áp đến cố ý kề ngay bên Uyển Ngôn, sau đó mở miệng hỏi thăm.
Uyển Ngôn theo bản năng bước một bước qua một bên, còn chưa kịp giải thích thì Lâm Khả Vô lên tiếng, "Ta... Ta là thanh mai trúc mã của Uyển Ngôn. Ta tên Lâm Khả Vô!"
"Thanh mai trúc mã?"
Lâm Sơn biểu lộ hơi trắng bệch, lông mày lập tức nhíu một cái, "Nếu là thanh mai trúc mã, vì sao lại cố ý quấy nhiễu Uyển Ngôn trong lúc tranh tài, ngươi có biết nàng kém chút thua bởi ngươi không?"
"Lâm sư huynh, đừng như vậy." Uyển Ngôn lập tức kéo Lâm Khả Vô, "Lâm sư huynh, ta muốn nói chuyện riêng với hắn một chút." Nói xong, Uyển Ngôn liền lôi kéo Lâm Khả Vô chui vào trong đoàn người ở phía ngoài.
Khi xuyên qua đám người, Uyển Ngôn lập tức kéo hắn đến một chỗ không có ai.
"Khả Vô, ngươi tới đây làm gì?"
"Tìm ngươi."
Lâm Khả Vô cười trả lời.
"Ngươi không tu luyện chạy đến nơi này tìm ta làm gì? Ngươi sẽ không phải cũng muốn tham gia thi đấu tuyển chọn a? Được rồi, quản ngươi tới làm cái gì, ta hiện tại muốn đi Kỳ Binh học viện, có chuyện gì hôm khác lại nói."
"Hôm khác... Vậy hôm khác ta đi tìm ngươi?"
"Kỳ Binh học viện... Nếu như ngươi thật muốn gia nhập một tông môn ở Sơn Hải thành, thật ra chẳng bằng ngươi trở lại đi. Lâm gia các ngươi cũng là tam tinh thế lực, tài nguyên bồi dưỡng ngươi khẳng định nhiều hơn tài nguyên tông môn cho ngươi."
Uyển Ngôn biểu lộ khuyên bảo tận tình.
Lâm Khả Vô trả lời, "Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta đã gia nhập tông môn, lần này là đi theo tông chủ chúng ta ra ngoài du lịch. Ngươi bây giờ gia nhập nội viện Kỳ Binh học viện, chúc mừng."
"Ta cũng không nghĩ được bản thân có thể thắng." Uyển Ngôn bất đắc dĩ cười một tiếng, nhưng nàng hiện tại không có tâm trạng trò chuyện tiếp, "Như vậy đi, chờ qua mấy ngày ngươi đi tìm ta, hoặc là ta tới tìm ngươi. Ta hiện tại thật muốn đi học viện nhập học, không thể hàn huyên, những sư huynh sư tỷ kia còn đang chờ ta đây."
Nói xong, Uyển Ngôn liền xoay người muốn rời khỏi.
"Uyển Ngôn, thật ra ta là tới..."
Lâm Khả Vô lời vừa nói ra được phân nửa, Uyển Ngôn đã vẫy tay tiến vào trong đám người biến mất không thấy.
"Vẫn là như cũ, vừa gặp phải chuyện vui, người đã trở nên đặc biệt gấp. Nhập học, không phải tùy thời cũng có thể sao?" Hắn hiểu Uyển Ngôn, bởi vì Uyển Ngôn luôn luôn là như thế này.
Lúc trước ở gia tộc, vừa mới có thể tu luyện được, muốn đi nhận công pháp, rõ ràng có bảy ngày có thể nhận, thế nhưng nàng nhất định phải đến bên ngoài tàng thư các sơm hơn một canh giờ trước khi cửa mở.
Nàng cũng không phải muốn làm người đầu tiên, chỉ là chuyện cao hứng thì nàng chưa từng chậm trễ.
Lúc này, Uyển Ngôn trở lại bên cạnh Thanh Y vội vàng thúc giục đám người về Kỳ Binh học viện.
Đương nhiên, cũng là vì không gặp Lâm Khả Vô.
Nàng không biết nên đối mặt với Lâm Khả Vô sao nữa.
Bằng hữu?
Lâm Khả Vô từ ngày thích mình thì quan hệ đã thay đổi.
Người yêu?
Nhưng nàng lại không có cảm giác với Lâm Khả Vô.
Việc bây giờ nàng làm chỉ có thể là không làm tổn thương Lâm Khả Vô, yên lặng tu hành, chuyện sau này thì sau này nói. Dù sao cách ước hẹn tuổi còn những hai năm, không chừng trong hai năm nay Lâm Khả Vô sẽ thay lòng thì sao.
Chỉ là nàng cảm thấy Lâm Khả Vô thật ngốc, vậy mà vì mình vượt qua mười vạn dặm đuổi tới Sơn Hải thành.
Đoạn đường này ngậm bao nhiêu đắng, nàng có thể nghĩ đến.
Nói thật, vẫn là rất khiến người cảm động, bởi vì Lâm Khả Vô một mực chân tâm chờ nàng. Đáng tiếc, không có cảm giác chính là không có cảm giác.
"Uyển Ngôn, Lâm Khả Vô kia là ai?" Trong lúc đi ra ngoài đường, Lâm Sơn nhịn không được mở miệng dò hỏi.
"Kia là bằng hữu của ta ở Minh Kính hồ." Uyển Ngôn tùy ý lên tiếng, đi theo Thanh Y lên xe thú.
Câu trả lời tùy ý này của Uyển Ngôn không có hàm nghĩa đặc thù gì, thế nhưng qua tai A Côn lại biến chất.
"Minh Kính hồ cách nơi này gần mười vạn dặm, bằng hữu gì lại vượt xa mười vạn dặm chỉ để đến đây nói câu hắn rất nhớ Uyển Ngôn chứ?" A Côn liếc qua Lâm Sơn ở bên cạnh, "Làm sao, thất thần gì nữa, không làm chút gì đi? Tên kia khẳng định có quan hệ với Uyển Ngôn, nói không chừng còn là loại quan hệ đó."
"Uyển Ngôn nói chỉ là bằng hữu." Lâm sơn trả lời.
"Chính ngươi tin sao?"
"Không..."
Lâm Sơn trầm mặc lại.
Hắn thật sự rất thích Uyển Ngôn, vì Uyển Ngôn, chuyện gì hắn cũng có thể làm.
Để một cái Thần Huyền cảnh thu một nội viện đệ tử, đây chính là mở ra tiền lệ mới ở Kỳ Binh học viện. Cho dù là dựa vào mặt mũi của phụ thân hắn thì cũng phải bỏ ra cái giá trên trăm viên bạch tinh.
Trên trăm viên bạch tinh a, đã có thể tạo ra mấy tên Thông Huyền cảnh.
Nhưng bây giờ bỗng nhiên giết ra một cái Lâm Khả Vô.
Dường như muốn đảo loạn tất cả mọi thứ.
Lại giống như muốn cướp lấy Uyển Ngôn.
"Không được, hắn không có thể còn sống." Lâm Sơn đột ngột mở miệng.
CONVERTER: CẦU ĐỀ CỬ NGUYỆT PHIẾU, CHÂU, ĐẬU...