Theo bước chân của hắn, nguyên bản lúc sáng sớm trên con đường thông hướng đến bên ngoài học viện này không có bao nhiêu người dần dần truyền lại tiếng xì xà xì xầm. Bởi vì ai cũng biết tên Thông Huyền thượng cảnh mà Khuê trưởng lão gọi ra này.
Quý Đông, đại đệ tử của Khuê trưởng lão.
Quý Đông mới đột phá lên Thông Huyền thượng cảnh cách đây không lâu, tuy không phải là loại nổi tiếng lâu đời kia, nhưng dù sao cũng là Thông Huyền thượng cảnh, cho dù tới bao nhiêu tên Thông Huyền trung cảnh thì cũng không thể chống lại.
Loại thực lực này, học viên ở trong học viện tiến thêm một bước có thể trở thành lão sư.
"Khuê trưởng lão là thật sự tức giận."
"Chắc thế a, đệ tử lẫn thân thích của mình đều bị đánh cho trọng thương trong học viện, đó không phải gián tiếp đánh mặt Khuê trưởng lão sao?"
"Thế nhưng tên kia..."
Người nói chuyện này đang muốn nói, gọi một Thông Huyền thượng cảnh tới không phải là ức hiếp người sao? Thế nhưng khi ánh mắt vô ý lướt qua Quý Đông, đối phương lạnh lùng lãnh ngạo liếc lại khiến hắn tranh thủ thời gian ngậm miệng lại.
Lâm Khả Vô cùng Uyển Ngôn biến sắc khi cảm nhận được cảnh giới của đối phương.
Uyển Ngôn vội vàng mở miệng: "Lão sư, mấy ngày trước đây là do A Côn sư huynh bọn họ yêu cầu vào giác đấu trường, chứ không phải là lỗi của Lâm Khả Vô. Người gọi Quý Đông sư huynh tới có phải có hơi..."
"Có hơi gì?" Khuê trưởng lão lập tức cắt ngang lời Uyển Ngôn, cùng dùng đôi mắt lạnh lùng trừng Uyển Ngôn, "Ngươi thuộc công pháp lão phu cho ngươi rồi? Bây giờ cũng còn tâm tư nói chuyện yêu đương, không muốn phát triển, định tính sau khi trùng tu công pháp phải mất mười năm mới quay trở lại thập tam trọng cảnh?"
Hai câu chất vấn khiến Uyển Ngôn ngơ ngẩn.
Nàng không biết nên nói gì.
Thật ra không phải không nói được, những lời phản bác vẫn đang quanh quẩn trong đầu nàng, thế nhưng lại không thể nói ra.
Càng nói sẽ chỉ khiến cho tình hình hiện tại càng thêm gay go!
Thế nhưng là nàng không nói, Lâm Khả Vô lại nói: "Uyển Ngôn, rút khỏi Kỳ Binh học viện, theo ta đi. Ta có biện pháp giúp ngươi trùng tu công pháp, cũng có thể nắm giữ con đường thông thẳng Thần Huyền cảnh."
Bất Hủ tông có Niết Bàn phong.
Trùng tu công pháp cho tới bây giờ không phải là vấn đề.
Nhưng mà, lúc này Uyển Ngôn lại không lên tiếng trả lời, bởi vì lực chú ý của nàng đều đang ở trên người Khuê trưởng lão.
"Buồn cười. Tuổi nhỏ cái gì cũng không biết lại dám mở miệng nói hươu nói vượn, nếu như có biện pháp như thế thì ai lại phải buồn rầu vì việc xông lên Thần Huyền cảnh?" Khuê trưởng lão hất hai ống tay áo dài, lùi lại mấy bước, "Uyển Ngôn, về phòng tu luyện của ngươi trùng tu công pháp... Quý Đông, trả thù cho sư đệ ngươi."
"Lão sư!"
Uyển Ngôn bỗng nhiên đứng dậy, ngăn ở trước người Quý Đông, cản bước tiến của hắn.
"Nếu cản, lão phu sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn." Khuê trưởng lão hung dữ nhìn Uyển Ngôn, chợt cảm thấy không đáng thay cho A Côn và Lâm Sơn, cơ hội vào nội viện có thể nói là bọn họ cầu mình.
Bọn Lâm Sơn sau khi thụ thương, Uyển Ngôn không qua thăm thì cũng thôi.
Bây giờ lại còn ở đây che chở cho người đánh bọn họ bị thương.
Nghe thấy thế, Uyển Ngôn chỉ cảm thấy hơi hồi hộp một chút, thế nhưng lúc nghĩ tới Lâm Khả Vô thì lòng nàng lại trở nên vô cùng kiên định, "Lão sư, nếu như ngài muốn giáo huấn Khả Vô thì phải để cho Quý Đông sư huynh bước qua người ta trước đã."
Lâm Khả Vô làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ để chứng minh với mình.
Dù gì đi nữa nàng cũng không thể để cho Lâm Khả Vô xảy ra chuyện.
Trông thấy tiểu sư muội của mình nói chuyện dứt khoát như thế, Quý Đông lập tức quay đầu nhìn sang Khuê trưởng lão.
Tiểu sư muội ngăn cản, rốt cục hắn có nên động hay là không?
"Được!"
"Được!"
"Được!"
Khuê trưởng lão cau mày nói ra liền ba chữ được.
Dứt tiếng, Khuê trưởng lão vung tay lên giữa không trung, đặt ở tại một góc trên trường bào của mình.
Cắt bào đoạn nghĩa!
Từ đây không còn liên quan!
"Như ngươi mon muốn, lão phu không quen biết ngươi!" Lúc Khuyê trưởng lão hất tay áo lên, Quý Đông động.
Thế nhưng ngay lúc Quý Đông chuẩn bị đẩy Uyển Ngôn ra, Lâm Khả Vô bước lên trước một bước, "Uyển Ngôn, cẩn thận."
Lâm Khả Vô một tay đón lấy cánh tay muốn đẩy Uyển Ngôn ra kia, tay còn lại thì ôm lấy Uyển Ngôn, đẩy lùi ra phía sau. Uyển Ngôn bị hắn đẩy lùi, thế nhưng hắn lại nghênh hướng Quý Đông.
"Hừ!"
Quý Đông hừ lạnh một tiếng, đánh tới một quyền.
Lâm Khả Vô vội vàng giơ cổ tay lên bảo vệ bản thân, thế nhưng sau một khắc đã cảm thấy toàn bộ cánh tay bỗng nhiên tê rần, cả người giống như bị "Trì Đao Nhân" ở trong Hung thú thí luyện trận chặt cho một đao vậy.
Liền lùi lại mấy chục bước mới có thể đứng vững.
...
Khách sạn.
Ôn Bình sau khi trải qua một đêm không ngủ, sáng sớm liền chuẩn bị đi đến chỗ Bách Tông Liên Minh.
Cẩn thận tính toán, tin tức hắn đã tới.
Mấy hôm nay Ôn Bình hỏi đi hỏi lại tung tích của phụ thân, thế nhưng Lan Bằng đều nói không biết.
Lúc trước phụ thân bị người khác mang đi, Lan thúc chỉ biết duy nhất một chuyện là người bắt đi mẫu thân giao phụ thân cho Thiết Sơn các xử trí, cho nên phụ thân chắc chắn còn ở tại Huyền Sắc hồ.
Lúc đi đến Bách Tông Liên Minh thì Dương Hề ngồi ở trên xe thú hỏi: "Tông chủ, ngày mai chúng ta đi sao?"
"Không nhất định phải là ngày mai." Ôn Bình trả lời.
"Còn phải đợi mấy ngày nữa sao, ta có thể dẫn La Mịch sư đệ đi tham gia thi đấu tuyển chọn sao?" Mấy ngày nay, những thiên kiêu kia tranh tài rồi được vạn người chú mục tán dương, cảnh tượng đó quả thật khiến người ghen tị.
Nàng nhớ tới lúc trước Dương Nhạc Nhạc đi theo tông chủ, lực áp các thiên kiêu ở Đông hồ.
Thật uy phong biết bao nhiêu!
Nàng cũng muốn như thế.
Vân Hải Thương Lam ở bên cạnh cũng rất chờ mong Ôn Bình gật đầu, hắn cũng rất muốn biết thực lực của bọn Dương Hề. Bởi vì bọn Dương Hề dường như coi thường tất cả luyện thể cảnh thiên tài.
Xuất hiện một cái dị mạch luyện thể cảnh, Thiết Sơn các cũng muốn chiếm lấy, đưa ra đủ loại phúc lợi, chỉ kém biến hắn trở thành thân truyền đệ tử của tông chủ. Thế nhưng Dương Hề cùng La Mịch, hai người lại đang thảo luận xem mấy chiêu có thể đánh bại hắn.
Ngẫm lại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà, chờ mong lại đạt được cái lắc đầu của Ôn Bình, "Không nhất định là ngày mai, cũng có thể là hôm nay. Lại nói, một trận chiến đấu không có ý nghĩa, sao phải đi lãng phí thời gian."
"Tông chủ..." Giọng của Dương Hề bỗng nhiên trở nên ôn nhu.
Ôn Bình quyết định thật nhanh lạnh giọng mở miệng: "Dùng bài này, sau khi về tông môn cấm một tháng tiến vào ngàn bậc thềm."
"Không muốn!" Dương Hề kinh hô một tiếng, vội vàng ngậm miệng.
"Tông chủ, ta không có nói gì." La Mịch cũng che miệng lại, không dám nói một lời gì nữa.
Vân Hải Thương Lam thấy thế, bất đắc dĩ cười một tiếng, lúc nhìn ra ngoài xe thăm dò, xe thú vừa vặn đứng ở bên ngoài Bách Tông Liên Minh.
Tuy nhiên, khi Ôn Bình đi nhận tin thì tin còn chưa có tới. Ngược lại lúc đi tới Hô Lan gia, Hô Lan rất nhiệt tình ra đón, đồng thời ánh mắt nhìn mình trở nên khác lúc trước.
Ôn Bình nói chung có thể đoán được, hoặc là Tử Nhiên đại sư hồi âm, hoặc là Hô Lan hắn thử phương pháp phân rõ ma thạch mà mình đã nói.
"Ôn tông chủ, gia sư gửi thư." Sau khi ngồi trong phòng chính, Hô Lan đưa tới một trang giấy. "Trong thư gia sư có nói, rất mong Ôn tông chủ đi đến Hải Long sơn, nàng sẽ một mực chờ ngài!"
"Đa tạ."
Ôn Bình vui mừng, cẩn thận từng li từng tí thu bức thư vào trong Tàng giới.
Hô Lan cười nói tiếp: "Ôn tông chủ khách khí, phải rồi, không biết Ôn tông chủ nhà ở đâu?" Chế tác phong thuộc tính Tuyền Qua Đồ, loại thủ pháp này hắn nằm mơ cũng muốn học.
Cho dù chỉ học được một chút da lông!
"Đông hồ."
Ôn Bình cười để lại hai chữ.
Không chỉ có Hô Lan mà Vân Hải Thương Lam cũng yên lặng ghi nhỡ kỹ hai chữ này —— Tuy nhiên lại không biết được Đông hồ này là Đông hồ cằn cỗi chỉ có nhị tinh tông môn.
Sau khi hàn huyên một xíu, Ôn Bình không có tâm tư ở lại Sơn Hải thành nữa. Tin tức của Bích Nguyệt Phiêu Linh có thể nhờ Vân Hải Thương Lam hỗ trợ nhận lấy, hắn không cần phải tiếp tục chờ ở đây nữa.
"Đi, gọi Lâm Khả Vô, chuẩn bị xuất phát." Ôn Bình mang theo Dương Hề, La Mịch lên xe thú.
Vân Hải Thương Lam thì lưu lại Sơn Hải thành.