Cũng đúng lúc này, một cái xích hồng sắc mạch môn theo đó mở ra.
Phanh!!!
Thanh âm thanh thúy lại du dương vang lên trên đỉnh Vân Lam sơn, theo đó chính là một lớp gợn sóng xích hồng sắc mạch khí dập dờn tản ra chung quanh. Lớp hồng sắc hỏa kia trong khoảnh khắc chạm tới làn da của Long Kha, một cỗ cảm giác nóng rực kinh người truyền lại, loại cảm giác này khiến cho Long Kha không khỏi lùi lại mấy bước, ngừng chân nhìn lại.
Dù rằng hiện tại nàng có chuyện rất quan trọng muốn đi gặp Ôn Bình, thấy Lâm Khả vô ở dưới chân núi đại biểu cho Ôn Bình đã gây loạn ở Huyền Sắc hồ trở về.
"Lửa này có chút cổ quái."
Với nàng thì chưa bao giờ thấy qua loại Hỏa thuộc tính dị mạch này.
Bởi vì mạch khí mới chỉ nhộn nhạo lên thôi mà đã có thể khiến cho nàng cảm thấy nóng rực, đây quả thực là một chuyện rất khó có thể tưởng tượng.
Ầm!
Lại là một thanh âm chấn mạch truyền lại.
Chiêm Đài Thanh Huyền mở ra mạch môn thứ hai của nàng.
Chính thức cất bước tiến tới Thần Huyền cảnh.
Long Kha trông thấy một màn này, âm thầm kinh hãi, "Tỷ tỷ rốt cục là gạt ta, hay do đằng sau tông môn này thật sự có một đại nhân vật khó lường? Tiên thiên dị mạch hiếm có như thế, nhưng Bất Hủ tông lại có tới hai vị, Vu Mạch trưởng lão kia là Hỏa thuộc tính dị mạch, hiện tại Chiêm Đài trưởng lão này cũng có được Hỏa thuộc tính."
Đối phương đạt tới Thần Huyền cảnh ở tuổi này tuy rằng không đáng khen ngợi, thế nhưng tư chất tiên thiên dị mạch thì quả thật khiến cho nàng hết sức thưởng thức, tùy tiện tới một tứ tinh thế lực nào cũng tuyệt đối là nhân tài hạch tâm bồi dưỡng.
Lúc này, chủ điện bên kia truyền lại tiếng bước chân.
"Chúc mừng Chiêm Đài trưởng lão."
Vu Mạch từ trong chủ điện chạy ra.
Thật ra, hắn một mực ở trong chủ điện chờ Chiêm Đài Thanh Huyền đạt được dị mạch.
'Chúc mừng Chiêm Đài trưởng lão đạt được Hỏa thuộc tính dị mạch, lại thành công tấn chức Thần Huyền cảnh, trở thành người thứ ba trong tông môn có được Địa Ngục Hỏa dị mạch."
"Chúc mừng Chiêm Đài trưởng lão."
Bọn người Tần Sơn sau khi kết thúc thời gian mở ra ngàn bậc thềm cũng dồn dập đi tới.
Bọn họ rất ghen tị nhìn Chiêm Đài Thanh Huyền, cho tới bây giờ bọn họ cũng chỉ mới học được Hỏa Xà Thuật, Ngự Kiếm Thuật các loại. Chiêm Đài Thanh Huyền trưởng lão nhưng đã nắm giữ Cụ Phong Thuật, lại còn đạt được Địa Ngục Hỏa dị mạch. Những gì bọn họ biết thì Chiêm Đài Thanh Huyền đều biết, nhưng thứ Chiêm Đài Thanh Huyền đạt được thì bọn họ còn đang cố gắng đạt được a.
Chiêm Đài Thanh Huyền đầu tiên là chào Long Kha, sau đó mỉm cười nhìn bọn người Tần Sơn, Vân Liêu rồi nói: "Ngàn bậc thềm mở trong bảy ngày, tất cả mọi người sẽ đạt được Địa Ngục Hỏa dị mạch."
Nói xong, Chiêm Đài Thanh Huyền thu hồi mạch môn, biểu lộ có chút phức tạp nói tiếp: "Nhưng không thể không nói, mười bước cuối cùng của ngàn bậc thềm này quả thật khó đi, một bước một cảnh tượng, kém chút ở trong thế giới giả tưởng không ra được. Lòng ta hiện tại, ngũ vị tạp trần... Nhưng, nếu như thật sự đi tới, thật có thể cảm nhận được cảm giác đứng trước núi lở mặt không đổi sắc như của tông chủ."
Nói xong, không ngờ nàng lại lau lau hốc mắt.
Thế nhưng, trong cảm xúc của nàng lại không có loại bi thương rơi lệ kia, có lẽ bởi vì nàng vẫn chưa để bản thân hoàn toàn thích ứng với những thứ ở bên ngoài thế giới giả tưởng.
Vu Mạch cười khẽ trả lời: "Chiêm Đài trưởng lão, tông chủ hờ hững không phải chỉ dựa vào ngàn bậc thềm, tông chủ kia là... Vô địch rất tịch mịch."
"Ha ha."
Đám người cười to một hồi.
Ngược lại là quên bọn họ tới chúc mừng Chiêm Đài Thanh Huyền, đồng thời đòi hỏi kinh nghiệm.
...
Long Kha đứng ở một bên, phảng phất như người xa lạ nhìn chằm chằm bọn họ.
Không chen một lời.
Tương tự, mọi người cũng không để ý tới nàng trừ lúc ban đầu khom người chào hỏi.
Nhưng nghe bọn họ nói chuyện, nàng lại quên mất bản thân còn có chuyện gấp cần gặp Ôn Bình. Nàng nhận được tin tức, Ôn Bình tự ý làm bậy đã hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ Huyền Sắc hồ, cùng những hồ lớn ở chung quanh. Hiện tại, những người kia đang hẹn thời gian trò chuyện bàn bạc.
Bàn bạc chuyện gì?
Tất nhiên là chuyện thảo phạt Bất Hủ tông.
Nàng biết Bất Hủ tông không giống như những gì tỷ tỷ đã nói, chỉ là một nhất nhị tinh thế lực bình thường, thực lực của nó căn bản không thể dùng tinh cấp để cân nhắc, thế nhưng lần này nó lại đắc tội tới tồn tại như Bách Tông Liên Minh của Thiên Địa hồ, ngũ tinh thế lực duy nhất, đứng sau lưng chính là một vị đại nhân vật siêu việt Trấn Nhạc cảnh.
Hiện tại, nàng đã quên hết tất cả mọi thứ.
Bởi vì từ trong lời nói của đám người bọn họ, nàng bắt được một chút tin tức, đó chính là ngàn bậc thềm giống như một nơi thí luyện, có thể khiến người sinh ra giả tượng.
Cùng loại với huyễn trận.
Đương nhiên, nàng chỉ biết nó có liên quan tới huyễn trận.
Ở trong ngàn bậc thềm này, chỉ cần đăng đỉnh là có thể thu hoạch được Hỏa thuộc tính tiên thiên dị mạch.
Nghe mà phi thường không thể tưởng tượng nổi, nếu như không phải ở một bên nghe thấy Chiêm Đài Thanh Huyền chính miệng nói ra, nàng chỉ sợ nằm mơ cũng không mở nổi giấc mơ này.
Tiên thiên dị mạch, xác suất sinh ra ở trên thân thể người là cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng ở Bất Hủ tông, bò cầu thang thôi lại có thể đạt được tiên thiên dị mạch.
Điều này nói ra ai mà tin?
"Vu Mạch trưởng lão, dị mạch của ngươi cũng là đạt được như thế sao?" Rốt cục, Long Kha thực sự nhịn không được mở miệng hỏi.
"Ừm."
Vu Mạch khẽ gật đầu.
Sau đó giải thích: "Triệu khách khanh, nếu như ngài cảm thấy hứng thú, thật ra cũng có thể tiến vào ngàn bậc thềm thử xem. Nếu như ngài đã có tiên thiên dị mạch thì cứ xem như là luyện tâm. Leo một lượt lên ngàn bậc thềm này... Thật sự có thể sánh ngang với việc hành tẩu ở bên ngoài mấy chục năm, vui cùng buồn, đi tới ngàn tầng, hoàn toàn chẳng khác nào trải qua một đời."
"Ta..."
Đi vào?
Nàng là khách khanh, Ôn Bình không cho nàng đi vào.
Thật ra cũng không sao cả, nàng cũng không phải khao khát bao nhiêu, ví dụ như luyện tâm, nàng cho là mình không cần.
Thế nhưng Hỏa thuộc tính tiên thiên dị mạch này, nàng thật sự muốn.
"Các ngươi nói chuyện tiếp đi..." Trong lòng thở dài, Long Kha cắn răng rời đi.
Mong muốn thì mong muốn.
Nhưng mà Ôn Bình không cho nàng đi vào, có biện pháp nào?
"Triệu khách khanh đi thong thả."
"Triệu khách khanh đi thong thả..."
Trong thanh âm tiễn biệt của mọi người, Long Kha từ một bên khác của chủ điện đi hướng Thính Vũ các.
Bởi vì đó là nơi Ôn Bình thích ở nhất.
Trong lúc đi tới, khóe miệng nàng bỗng nhiên từ thất lạc biến thành mừng rỡ, dường như nghĩ tới chuyện gì.
"Người khác sợ Bách Tông Liên Minh nhưng ta không sợ a. Nếu như ta ra tay giúp tiểu tử này, tùy tiện giết mấy tên Trấn Nhạc cảnh lập uy, chuyện giải quyết xong xuôi dễ dàng ta sẽ ra yêu cầu, tất cả những nơi của Bất Hủ tông ta có thể tự do ra vào. Tiểu tử này vì bảo vệ cơ nghiệp của phụ thân lưu lại, chắc chắn sẽ không thể không đồng ý."
Nghĩ đến đây, miệng của Long Kha gần như không khép được.
Đây quả thật là chủ ý của một thiên tài.
"Ừm?"
"Tại sao lại trở về rồi?"
Trong lúc đi tới, nàng bỗng dưng ngây ra một lúc.
Nàng rõ ràng đi tới phía Thính Vũ các a, làm sao lại thành đi xuống dưới sườn núi, giống như từ Thính Vũ các xuống dưới.
"Tông chủ hiện tại có chuyện, không ở Thính Vũ các... Thính Vũ các trừ tông chủ ra thì không ai có thể ra vào, bao gồm ngươi." Đột nhiên, Vương bá thảnh thơi đi qua.
"Ừm?"
Đây là lần đầu tiên nàng ở gần Vương bá như thế.
Vương bá, có biệu lộ giống như Ôn Bình không quan tâm nàng là ai, cảnh giới gì.
Chỉ là Vương bá trông giống như là một người bình thường.
Thu hồi dò xét Vương bá, liếc mắt nhìn Thính Vũ các một lúc, Long Kha vội vàng hỏi: "Tên tiểu tử kia hiện tại ở đâu?"