Khi Lý Vũ đến Tây Đình các, Kim Lăng đang bị Phạm Âm kêu dậy ăn cơm.
Kim Lăng vẫn cảm thấy buồn ngủ vô cùng, bởi vì ở trong tiểu viện Hứa gia căn bản không có ai cấm nàng ngủ, không ai kêu nàng dậy, luôn luôn là do nàng ngủ xong tự tỉnh, cho dù Thẩm thị muốn gọi nàng thức dậy ăn cơm cũng bị thanh âm Kim Lăng làm nũng cùng mang theo chút oán giận lừa gạt cho qua, lâu dần liền nuôi thành thói quen, hơn nữa trong tình huống bình thường cũng ít rời giường, cho nên Phạm Âm phải năn nỉ ỉ ôi Kim Lăng hồi lâu với lại nàng cũng cảm thấy cái bụng hơi hơi có chút đói mới bằng lòng ngồi dậy.
Lý Vũ vừa tiến vào liền nhìn thấy Phạm Âm đỡ Hứa Kim Lăng ngồi vào bên cạnh bàn, nghĩ thầm đây là thế nào, tại sao suy yếu thành như vậy? Nhưng không nghĩ nữ nhân này còn tựa ở trên bả vai cung nữ, đang muốn tiếp tục ngủ.
Phạm Âm ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ minh hoàng (Áo quần của vua) màu vàng óng, lại không dám xem người ta bộ dạng thế nào thì vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Kim Lăng mới vừa rồi còn mơ mơ màng màng lập tức liền thanh tỉnh, tiến lên thỉnh an.
Hoàng Đức Hải sau lưng Lý Vũ không khỏi lau mồ hôi.
Lý Vũ cười dìu nàng đứng lên: “Làm khó ngươi rồi, ngươi đang ngủ như vậy cũng không quên thỉnh an trẫm...” Nghĩ dáng dấp muốn ngủ mà không thể ngủ vừa nãy của nàng thật là đáng yêu.
Dù là Hứa Kim Lăng có bình tĩnh thế nào cũng không khỏi đỏ mặt: “Hoàng thượng, ngài đây là đang chẻ cười tần thiếp sao?” Nói xong lùi về sau một bước đứng sau lưng Lý Vũ, thừa dịp hắn không chú ý dụi dụi con mắt, sờ sờ coi thử có ghèn mắt hay không, vv.
【 Keng, thu được điểm độ thiện cảm của Hoàng đế, lũy kế điểm độ thiện cảm 】(độ thiện cảm = điểm sức quyến rũ)
Hứa Kim Lăng nghe âm thanh hệ thống, tay dừng tại giữa không trung, độ thiện cảm của Hoàng đế...
Lý Vũ quên Hứa Kim Lăng mờ ám, khóe miệng nhợt nhạt cười: “Ái phi cảm thấy thế nào?”
Hứa Kim Lăng kéo tay Lý Vũ rồi ngồi xuống: “Tâm tư Hoàng thượng tần thiếp làm sao biết.”
Hoàng Đức Hải lúc trước khi đi cố ý dặn dò tiểu thái giám là Hoàng đế muốn đi Tây Đình các ăn cơm, để cho bọn họ sau khi chuẩn bị tốt sẽ trực tiếp đưa tới bên này, cho nên món ăn lần này đưa tới so với mấy món ăn trước đó của Hứa Kim Lăng thì phải là tốt hơn gấp mấy lần.
Ôi, quả nhiên là theo Hoàng thượng có thịt ăn, tuy rằng thức ăn đưa tới lúc trước không ngon như Hoàng đế, nhưng vẫn còn tốt. Dù sao nàng cũng là người mới, còn chưa được sủng ái nhưng bên Ngự thiện phòng không đến mức nóng ruột.
Khi ăn, không đàm luận, khi ngủ không nói chuyện, Lý Vũ là một người bề ngoài phong lưu nội tâm nghiêm túc, lúc ăn cơm rất ít nói, bình thường bởi vì phê duyệt tấu chương nên ăn có chút nhanh.
Kim Lăng rất săn sóc múc chén canh đưa qua: “Hoàng thượng.”
Lý Vũ sững sờ, không khỏi cười nói: “Bệnh cũ của trẫm...” Dứt lời, tốc độ ăn cơm chậm lại.
Sau khi cơm nước xong xuôi, trời đã triệt để tối sầm.
Lý Vũ đi tới trước bàn đọc sách của Hứa Kim Lăng thì phát hiện mấy bức chữ: “Ái phi chữ viết không sai.”
Hứa Kim Lăng đắc ý khoe khoang: “Hoàng thượng quá khen, chẳng qua là tác phẩm lúc tần thiếp nhàm chán thôi.”
Lý Vũ tựa như cười mà không cười nói: “Vậy nếu là khi ái phi nghiêm túc thì...” thuận lợi ôm eo Kim Lăng, sau đó hướng về trong lòng nhẹ nhàng ôm chặt.
Hứa Kim Lăng bị mang theo liền đi mấy bước bước nhỏ mới tới gần Lý Vũ, ánh nến chập chờn, nữ tử trên mặt ửng đỏ: “Hoàng thượng...”
Dáng dấp như vậy thật sự là làm cho Lý Vũ lòng ngứa ngáy khó nhịn, lòng bàn tay ở trên mặt Kim Lăng ma sát, làn da non mềm như trứng gà, thậm chí có chút làm cho người ta không nỡ buông tay.
Lúc này mặt Hứa Kim Lăng đã đỏ như trái táo chín rồi, âm thanh cực nhỏ nói: “Hoàng thượng, có thể để tần thiếp tắm trước sao?” Nói xong liền bên tai cũng đã đỏ.
Cảm giác vừa thẹn thùng vừa chờ mong như vậy thật là làm cho Lý Vũ yêu thích: “Ha ha ha, tốt.”
...
Hứa Kim Lăng ngâm ở trong thùng tắm thở phào một hơi.
【 Hứa Kim Lăng tiểu thư, ta có thể giúp gì cho ngài?】
Hứa Kim Lăng nhíu mày, ngươi cảm thấy vào lúc này ngươi có thể giúp cái gì cho ta?
【 Chỗ ta có bộ《 Kim mai dạ thê 》 và nhiều cuốn xuân cung đồ có thể nhanh chóng nhồi vào đại não của ngài, hoặc nếu ngài không hài lòng, còn có thể... 】
Hứa Kim Lăng bình tĩnh nói, những thứ này ta đều không cần. Những thứ đó nàng ở hiện đại đã tu bổ não rất nhiều lần rồi, chẳng qua vẫn không có thực hành qua mà thôi, cần chậm rãi...
【... 】 Làm một tên hệ thống quân, kỳ thực cũng rất có áp lực, không bán hàng cho chủ nhân thì không nhận được điểm sức quyến rũ, không chiếm được điểm liền không cách nào tiếp tục thăng cấp, không thăng cấp liền không tiếp nhận được chủ nhân mới tốt hơn... Cuộc sống của một hệ thống như vậy là hoàn toàn u ám, cho nên hệ thống quân tâm tình không tốt.
Đương nhiên những chuyện này Hứa Kim Lăng không biết, cảm thấy tắm gần đủ rồi mới chậm rãi từ trong thùng đứng lên.
Lúc này Lý Vũ chính đang lật xem sách của Kim Lăng, ngẩng đầu liền thấy Kim Lăng từ sau tấm bình phong đi tới, tóc co lại, vài sợi tóc đen rải rác ở giữa cổ, cổ áo mở rộng hơn nhiều, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, gò má cũng từ màu đỏ biến thành màu hồng nhạt, làm cho người ta không khỏi nghĩ muốn cắn một hơi.
Lý Vũ ngồi ở trên giường chưa động, chẳng qua nhìn Hứa Kim Lăng trêu đùa: “Ái phi nguyên lai thích xem mấy cuốn truyện nam nữ tình yêu này.” Ban đầu khi hắn nhìn thấy chồng sách chất thành đống này còn tưởng rằng phi tử của mình thích đọc sách y hay gì đó, không nghĩ tới là truyện, Lý Vũ chỉ cảm giác mình bị nàng chọc cho cười nữa.
Ánh mắt Kim Lăng trì hoãn có chút mê ly, chậm rãi đi tới trước mặt hắn: “Hoàng thượng vừa cười tần thiếp.”
Lý Vũ lôi kéo tay nàng làm cho nàng ngồi ở trên đùi mình: “Ngươi hôm nay quả thật làm cho trẫm chê cười rất nhiều lần.” Nói xong vùi đầu ở giữa cổ Kim Lăng: “Ái phi, ngươi thật thơm.” Ngửi một cái còn có mùi rượu.
Hứa Kim Lăng chỉ cảm thấy cái cổ ngứa khó chịu, có chút ngột ngạt: “Hoàng thượng..”
Lý Vũ: “Ngươi uống rượu. “
Hứa Kim Lăng có tật giật mình: “Tần thiếp nghe nói lần thứ nhất sẽ rất đau, cho nên... Cho nên...”
Lý Vũ nghe xong sững sờ, lập tức cười ra tiếng: “Ha ha...” Cuối cùng càng cười càng lớn, vùi đầu ở trong lồng ngực Hứa Kim Lăng, âm thanh mặc dù nhỏ, thế nhưng hai vai bởi vì nén cười nên rung động rất lợi hại.
Hoàng Đức Hải ở bên ngoài chờ đợi, hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng cười từ bên trong, nghĩ thầm vị mới tới này đúng là có thủ đoạn, có thể dỗ được Hoàng thượng thoải mái cười to.
Hứa Kim Lăng vỗ vỗ phía sau lưng hắn: “Hoàng thượng ngài đừng cười.”
Hắn làm sao có thể không cười chứ!
Một lúc lâu qua đi.
Lý Vũ ngẩng đầu lên, một đôi mắt mang đầy ôn nhu nhìn nàng: “Ái phi quả nhiên là đáng yêu.”
Chuyện xảy ra tiếp theo giữa cô nam quả nữ mời mọi người tự tưởng tượng...
Đều nói muốn sung sướng thì phải trải qua đau khổ, Hứa Kim Lăng cảm thấy đêm nay quá dài, trong đầu nàng chỉ có chữ đau và đau.
【Thu được độ thiện cảm của Hoàng đế, lũy kế độ thiện cảm】Tiếng hệ thống quân hết sức tối tăm vang lên.
Ngày hôm sau.
Lý Vũ đã sớm thói quen chuyện dậy sớm vào triều, thế nhưng Hứa Kim Lăng hoàn toàn không quen a, ép buộc chính mình đứng lên, muốn mặc quần Áo cho Lý Vũ, kết quả không khỏi lại nằm nhoài phía sau lưng hắn ngủ thiếp đi.
Lý Vũ cảm giác người phía sau không nhúc nhích, bất đắc dĩ cười cười: “Hôm nay thỉnh an liền miễn.”
Hứa Kim Lăng nỉ non hai câu.
Lý Vũ đi rồi Phạm Âm liền không ngừng gọi Kim Lăng dậy.
Phạm Âm cũng rất buồn bực, hôm qua chủ tử nhà mình dặn mặc kệ hôm nay nàng ngủ có trầm bao nhiêu nhất định cũng phải kêu nàng dậy, nàng biết chủ tử đây là muốn đi thỉnh an, nhưng mới vừa rồi Hoàng thượng không phải nói miễn sao thế nhưng nàng lại không dám một mình làm làm trái với ý của chủ tử.
Cũng may lý trí của Hứa Kim Lăng rốt cục chiến thắng cơn buồn ngủ.
Hết cách rồi, Kim Lăng tự biết chính mình không có hậu trường, cũng không có thể giống Sở uyển dung được sủng mấy ngày liền trèo lên một vị trí cao như vậy...
Đích Tôn cung.
Hứa Kim Lăng là theo đại đội nhân mã cùng nhau đi vào, Lâm quý nhân xa xa liền nhìn thấy nàng, tiến lên lên tiếng chào hỏi.
Sau khi đi vào dựa theo cung nữ chỉ dẫn ngồi xuống.
Cung nữ bên cạnh Hiền phi nói nhỏ bên tai nàng ta vài câu, lúc này nàng ta mới chậm rãi nói: “Hôm qua Hứa tài tử cực khổ rồi, sáng nay Hoàng thượng đã cho Hoàng công công tới nói miễn ngươi thỉnh an, không nghĩ tới ngươi vẫn đến.”
“Thỉnh an Hiền phi nương nương là bổn phận của tần thiếp...” Hứa Kim Lăng vừa nói được một nửa, Sở uyển dung mới chậm rãi đi đến.
Trước tiên không nói tới cuộc trò chuyện nửa đường bị cắt đứt, chỉ cần biết nàng ta là người tới cuối mới làm cho trong lòng mọi nữ nhân ở đây không thoải mái.
Lương phi mở giọng chanh chua: “Sở uyển dung thật đúng là khoan thai đến muộn a.”
Hứa Kim Lăng thấy chú ý của mọi người đều chuyển tới trên người Sở uyển dung, liền yên vị ở chỗ ngồi của mình mà không nói lời nào.
Sắc mặt Sở uyển dung có chút tái nhợt, bộ cung trang màu hồng nhạt tôn lên dáng người gầy gò, hơi hơi cau mày: “Thỉnh Hiền phi nương nương thứ tội, tần thiếp có việc nên đến muộn.”
Người Lương phi thấy ngứa mắt nhất chính là Sở Uyển Dung, hiện tại có cơ hội dĩ nhiên là muốn chế nhạo một phen: “Có chuyện gì quan trọng hơn so với việc thỉnh an Hiền phi nương nương? “
Hiền phi cười ôn hòa: “Nhớ đến mấy ngày trước đây Sở uyển dung bị thương chân, vết thương chưa lành cũng có thể không phải miễn cưỡng tới thỉnh an bổn cung.”
Sở uyển dung có chút bất khả tư nghị nhìn Hiền phi, trong hậu cung này ai không ghi hận nàng, trái lại Hiền phi cho nàng bậc thang bước xuống, trong lòng không khỏi có chút cảm kích hướng Hiền phi: “Tạ Hiền phi nương nương thương cảm.”
Không đề cập tới việc này cũng tốt, nhắc tới Lương phi liền nổi nóng, oán khí thật vất vả bị Nhược Yên (hình như là cung nữ của Lương phi thì phải >_