Thiệu Tuyên Đế nghiêm mặt nhìn thánh chỉ trước mắt, bút trong tay viết một nét cuối cùng. Thân là Hoàng Đế, tự mình viết thánh chỉ là rất sảng khoái, nhưng bị ép viết thánh chỉ thì chẳng có gì vui vẻ hết, nhất là người ép hắn còn là Từ Phúc Thái Hậu.
Tâm trạng không tốt khó tránh khỏi cần nghĩ thông suốt.
Có điều nữ nhân hậu cung lại quá phiền chán, Thiệu Tuyên Đế đặt thánh chỉ trên bàn, xoa ấn đường, bỗng nhớ tới cô gái như mèo con kia, ngữ khí của hắn có chút bay bổng: “An Đức Lễ, Yến Quý Nhân đang làm gì?”
“À…”
An công công lần đầu tiên bị hỏi khó, tha thứ cho hắn vì không lập hồ sơ về Yến Quý Nhân, chủ yếu vì vị phân của nàng quá thấp, hắn cho rằng Hoàng Thượng chỉ coi nàng là giải ngữ hoa, nào ngờ Hoàng Thượng sẽ hỏi tin tức của Yến Quý Nhân tỉ mỉ như thế.
“Nô tài không biết, Hoàng Thượng, hay là nô tài đi hỏi xem sao?” Cũng may phi tần trong cung nhiều, cung nữ thái giám càng nhiều, hắn ra ngoài, quẹo trái, tùy tiện tóm một người đi Tú Ngọc Cung hỏi thăm là biết được tin tức về Yến Quý Nhân.
“Không cần, trẫm tự mình đi xem.”
Thiệu Tuyên Đế thuộc phái hành động, không biết từ khi nào, mỗi khi tâm tình không tốt, hắn sẽ bất giác đi tới Tú Ngọc Cung một vòng. Hắn không nhất định sẽ vào trắc điện của Yến Quý Nhân, dù chỉ đứng bên ngoài Tú Ngọc Cung một lúc, tâm trạng hắn sẽ khá hơn không ít.
Có lẽ vì trong ngoài Tú Ngọc Cung đều tương đối thanh tịnh, cũng có lẽ vì người ở trong có ma lực khiến người ta an tâm. Nói chung, Thiệu Tuyên Đế không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mình nên theo tâm ý của mình thôi. So với lúc đầu, Yến Quý Nhân được cho là tri kỷ số một số hai trong đám tần phi, huống hồ nàng còn không liên quan gì đến đại thần trong triều Cao Thú, cũng không liên quan gì đến vấn đề lợi ích, chỉ cần nghĩ vậy Thiệu Tuyên Đế càng thoải mái.
Rất hiển nhiên, Thiệu Tuyên Đế đã hoàn toàn quên một hộ gia đình khác trong Tú Ngọc Cung.
Thiệu Tuyên Đế chỉ dẫn theo một tùy thị là An công công, vào trắc điện Tú Ngọc Cung, An Đức Lễ cực kỳ thức thời mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà chờ ngoài cửa, tiện thể còn cản cả Lộc Nhi đang định đưa trà bánh vào.
“Ta nói này, Lộc Nhi cô nương, nếu lúc này ngươi đi vào, cẩn thận bị Hoàng Thượng đuổi ra.” An Đức Lễ chân thành dạy dỗ.
“À… Hả? Đuổi nô tỳ làm gì? Là chủ tử bảo nô tỳ bưng điểm tâm vào mà…” Lộc Nhi hiển nhiên có chút không hiểu, trên tay còn bưng khay, trong đó có hai chén trà ngọc thúy thơm nồng.
An công công ngửa đầu thở dài, nay đang lúc đứng bóng, chẳng trách mặt trời con to thế kia.
“Nghe xem bên trong có âm thanh gì, xem ngươi có còn vào được không.”
Lộc Nhi cầm khay cẩn thận ghé sát vào, loáng thoáng nghe thấy chút âm thanh bất bình thường, khoa trương há hốc miệng, chuyện này… chuyện này… Hoàng Thượng sao có thể, sao có thể đã…
“Hoàng Thượng, ngài thế này là ban ngày tuyên dâm ~” Cô gái xinh đẹp bị ôm nửa người trong lòng, cắn một miếng lên cổ Thiệu Tuyên Đế, cái lưỡi mềm thơm tho như có như không nhúc nhích, như mèo gãi trong lòng.
Thiệu Tuyên Đế một tay nâng Yến An Quân lên giường, trong lúc chuyển động, trâm hoa lê bắn thẳng lên bàn trang điểm như tên, tóc đen như mây tản ra. Thiệu Tuyên Đế sờ mái tóc dài, thầm nghĩ tuy dung mạo Yến Quý Nhân không bằng đám Dung Phi, nhưng toàn thân trên dưới không chỗ nào không đẹp.
Có điều nói đến dung mạo… mấy ngày không gặp, Yến Quý Nhân lại xinh đẹp hơn vài phần.
Thiệu Tuyên Đế hôn cái miệng nhỏ, hồng hồng căng mọng của mỹ nhân, từ sau khi bị hôn, Thiệu Tuyên Đế liền yêu thích vận động này, hôn lên thấy xúc giác cùng cảm giác hoàn toàn khác biệt, đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
“Trẫm cứ ban ngày tuyên dâm đấy, ai dám quản trẫm.” Thiệu Tuyên Đế cắn bầu ngực mềm mại của Yến An Quân không buông, còn một đường liếm mút, đúng là băng cơ ngọc cốt, chỉ có làn da mềm mại của Yến Quý Nhân mới mang đến cho hắn loại kích động này, hận không thể nuốt cả người nàng vào bụng.
“À, đương nhiên không ai dám quản Hoàng Thượng, tỳ thiếp biết sai rồi.” Yến An Quân thừa dịp có khe hở lăn vào trong, mắt to tội nghiệp nhìn hắn, uất ức nói: “Hoàng Thượng, rất ngứa.”
Thiệu Tuyên Đế liếc nhìn nàng một cái, bỗng nhắm mắt nằm thẳng cẳng trên giường.
Yến An Quân nghi hoặc nhìn động tác của hắn, một lúc lâu sau mới chậm rì bò tới, Hoàng Thượng đang giận à? Như trẻ con vậy, vì sao tức giận vẫn đáng yêu thế này.
Yến Quý Nhân bò qua bò lại bên cạnh Thiệu Tuyên Đế như mèo con, Hoàng Đế đang lạnh mặt rốt cuộc không nhịn được, ôm mạnh nàng vào lòng: “Không lấy lòng trẫm cho tốt còn ý đồ đào tẩu, hử?”
“Tỳ thiếp thật sự rất thuần khiết…” Yến An Quân lui tay rụt rè nói: “Không biết cái gì là lấy lòng.”
“Nếu ái phi không biết, vậy trẫm đành dạy nàng vậy, để nàng biết cái gì gọi là lấy lòng.”
Thiệu Tuyên Đế cười một tiếng, trực tiếp cởi quần áo ra quân.
Yến An Quân trong lòng phun một miệng máu, Hoàng Thượng hôm nay bị cái gì kích thích đấy à? Vì sao đang giữa trưa đã bắt đầu động dục? Tuy hiện giờ là thời gian “nghỉ trưa”, nhưng không phải thời gian “vận động” đâu!
Mà thôi… kệ hắn đi.
Thiệu Tuyên Đế học phú ngũ xe, thân kinh bách chiến, quả là gà chiến trong gà trống, lần này tự mình dạy dỗ đương nhiên bớt đi nhiều đường vòng.
“Mùi thơm trên người Hoàng Thượng thật dễ ngửi, dùng hương liệu gì vậy ạ?”
“Thích à?” Đối với vật ngoài thân, Thiệu Tuyên Đế không hề biết gì là keo kiệt, nhất là đối với nữ nhân mình tương đối thích càng có thể hào phóng ban thưởng, “Trẫm gọi An Đức Lễ đưa tới cho nàng một ít.”
“Vâng.” Yến An Quân vui vẻ gật đầu, cánh tay đặt lên cổ Hoàng Đế, đáp lại bằng một cái hôn thật kêu, ánh mắt Thiệu Tuyên Đế tối sầm.
Vẻn vẹn một cái hôn… là không đủ.
Hắn ép nữ nhân xuống giường càng sâu, môi di chuyển trên gương mặt mềm mại của nàng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng chùn chụt. Người hợp tính đã cực kỳ ít, người hợp tính lại hợp khẩu vị trên giường là khó có thể gặp một, bất kể là Dung Phi hay Thục Phi, hoặc ngay cả Hoàng Hậu, đều không yêu kiều, mềm mại, động lòng người bằng người trong lòng này.
Sa màn chậm rãi chảy xuống, An công công cùng Lộc Nhi ngoài cửa ngồi trên hành lang đã ăn hết bánh ngọt, Lộc Nhi nghe tiếng truyền ra từ nội thất, thầm nghĩ mỗi lần Hoàng Thượng đến chỗ chủ tử đều như ăn nhầm xuân dược,
“Làm như vậy, đã hiểu chưa?” Hai người đối mặt, Thiệu Tuyên Đế đặt một cái chân dài nhỏ của Yến An Quân lên vai, hắn vuốt ve bắp đùi nhẵn mịn, ý bảo nàng đặt một chân kia lên, Yến An Quân ngoan ngoãn nghe theo, độ mềm dẻo khiến Hoàng Đế đại nhân sung sướng hưởng thụ không gì sánh được.
Hoàng Đế cúi người một cái liền khiến vật giữa hai chân chạy nước rút vào, qua lại tác động.
“Ưm…” Ngươi còn có thể hành hạ nhau thêm một chút nữa không hả?
“Tốt lắm, đổi động tác khác.” Thiệu Tuyên Đế liếm vành tai trắng mịn như ban thưởng, “Học trò của trẫm quả là ngoan ngoãn, khả năng thấu hiểu cũng không tệ.”
“A… Nghe nói Ngôn Thừa Tướng cũng từng là Thái Phó của Hoàng Thượng…” Yến An Quân choáng váng không biết mình đang nói gì.
Nói chung…
Nhiệt độ trong không khí nháy mắt hạ xuống 0 độ.
“Nàng nói cái gì?” Thiệu Tuyên Đế nheo mắt nguy hiểm tới gần, chọc thẳng vào trong, gường lớn khẽ run động, như vật đang rục rịch trong cơ thể Yến An Quân.
“~~(>_