Chờ Lộc Nhi dẫn một đám cung nữ vào thu dọn xong cho Yến An Quân, Thiệu Tuyên Đế vén rèm đi vào, lọt vào tầm mắt là chậu nước ấm màu đỏ trong tay Lộc Nhi, tất cả cửa sổ bên trong đóng kín, bóng tôi hắt trên mặt Lộc Nhi, nàng cắn môi, môi dưới đã hằn một vết sâu trắng bệch: “Chủ tử người… Chảy rất nhiều máu.”
“Trẫm đã biết.”
Thiệu Tuyên Đế nhìn về phía gương mặt ngủ say an bình trên giường, cảm giác đau đớn cùng áy náy trong lòng lại nhói lên, hắn tới bên giường, “Các ngươi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Lộc Nhi cùng mấy cung nữ còn lại thi lễ rồi lui ra, chạm mặt Vương Thái Y đang đến.
Vương Như Bách thò đầu vào bên trong dò xét, thổn thức nói: “Người trong phòng… không phải lại là Bảo Phi nương nương đấy chứ?”
“Vương Thái Y, Hoàng Thượng đang ở trong chờ ngài đấy, ngài mau vào xem cho chủ tử nhà ta chút đi.” Lộc Nhi đặt cái chậu trong tay xuống, vội vàng đẩy Vương Như Bách vào.
“Ai… Chậm một chút, chậm một chút…”
Vương Như Bách thở dài một hơi vén rèm lên, nghe ngữ khí của Lộc Nhi cô nương thì nhất định là Bảo Phi nương nương rồi… Nhắc tới Bảo Phi nương nương mới thấy đúng là số nhiều tai nạn, nếu không làm thế nào vừa trúng tên nghiêm trọng lại đã xảy ra chuyện?
Cẩn thận nhìn đế vương mặt không đổi sắc, Vương Như Bách vội vội vàng vàng đặt ngọc thủ của Bảo Phi nương nương lên gối bắt mạch, lão nhắm mắt lại cẩn thận chẩn mạch, có điều lần này chẩn rất lâu… Không biết Bảo Phi nương nương này nên là “bị thương không nhẹ” hay “bệnh không nhẹ”, vì sao lão lại xem ra là khí lạnh nhập thể, nguyệt sự mất cân đối thế nhỉ… Chẳng phải cảm lạnh à? Cảm lạnh nho nhỏ thôi, một đám có cần căng thẳng thế không?
Khi sắc mặt Thiệu Tuyên Đế ngày càng đen, Vương Như Bách bỗng mở to mắt, lão trầm ngâm một lúc sắp xếp ngôn ngữ, muốn nói với Thiệu Tuyên Đế rằng Bảo Phi nương nương không có gì đáng ngại, “Hoàng Thượng…”
Nào ngờ Thiệu Tuyên Đế vung tay ngắt lời lão, vẻ mặt đau khổ, đôi mắt sắc lạnh nhìn lão chằm chằm: “Trẫm không muốn nghe kết quả, ngươi lập tức khai dược cho trẫm, phải khiến Bảo Phi mau chóng khoẻ lại. Còn chuyện Bảo Phi mất đứa nhỏ, không ai được phép truyền ra, càng không thể để Bảo Phi biết, nghe chưa?!”
Hắn không thể để Bảo Nhi biết… Đứa trẻ bọn họ chờ mong đã lâu không còn, cảm giác đau đớn này một mình hắn thừa nhận là được rồi, Bảo Nhi nàng không biết gì hết, thì để nàng sau này cũng không cần biết, vĩnh viễn vui vui vẻ vẻ .
Vương Như Bách run run, quỳ rạp xuống đất: “Vi thần hiểu.” Rốt cuộc lão nói Bảo Phi nương nương “mất đứa nhỏ” bao giờ? Hoàng Thượng… Muốn lão làm chứng giả? Vương Thái Y tâm tư nhanh chóng quay ngược, lão sống nhiều năm đương nhiên hiểu đạo làm thần, cũng càng thông minh hơn bình thường. Có lẽ… Hoàng Thượng chỉ cần một cái cớ để cảnh cáo hậu cung?
Vương Thái Y tự cho là mình đoán đúng, vì thế vội vàng làm ra vẻ đau đớn kịch liệt, chắp tay nói: “Hoàng Thượng yên tâm, thần nhất định không để chuyện Bảo Phi nương nương sảy thai đến tai Bảo Phi nương nương …” Trách nhiệm của lão xem ra rất nặng nề đây, đầu tiên phải truyền tin vào tai nương nương các cung để làm chứng giả cho Hoàng Thượng, sau còn phải cam đoan tin tức này không thể để Bảo Phi nương nương biết… Xem ra Hoàng Thượng quyết định giấu Bảo Phi nương nương.
Thôi thôi, chuyện người trẻ tuổi ai biết được, thân là thần tử của Hoàng Thượng lão chỉ cần làm chuyện của mình là được.
Vương Thái Y hoàn toàn không biết mình đã hiểu sai ý của Hoàng Thượng, cũng không biết bằng chứng giả “Bảo Phi nương nương sảy thai” trong miệng nói vào tai Thiệu Tuyên Đế như đánh vỡ phòng tuyến cuối cùng, sắc mặt Thiệu Tuyên Đế tối sầm, vết sẹo bị vạch ra lần nữa… Là ai đều không có tâm trạng tốt!
“Còn không mau đi!”
“Vâng, vâng, thần đi ngay.” Vương Thái Y vắt chân lên cổ chạy ra ngoài, biểu cảm trên mặt vẫn là đau đớn kịch liệt.
Lộc Nhi thấy thế vội vàng chạy tới, cẩn thận xem xem sắc mặt lão, bỗng nhiên hồng đôi mắt che miệng nói: “Chủ tử nàng…”
“Aizz, thật tiếc cho chủ tử nhà ngươi, vốn sang năm có thể thêm một tiểu hoàng tử …”
Vương Như Bách oán thán một tiếng thật như đếm, ra vẻ người từng trải vỗ vai Lộc Nhi, “Yên tâm đi, chủ tử nhà ngươi còn có thể lại có thai.”
Còn có thể lại có thai…
Nhưng vậy cũng không bù được đứa trẻ này…
Lộc Nhi nghĩ đến cảm nhận của chủ tử sau khi biết chuyện này liền lo lắng không thôi, Vương Thái Y hợp thời nhắc nhở một câu: “À, đúng rồi, Hoàng Thượng nói chuyện này không được nói cho chủ tử nhà ngươi, tốt nhất coi như chưa xảy ra chuyện gì, Lộc Nhi cô nương cũng không hy vọng chủ tử nhà ngươi lấy nước mắt rửa mặt đúng không?”
“Vâng, vâng.” Lộc Nhi lau hai hàng nước mắt, nghẹn ngào đồng ý. Đúng rồi, không thể để chủ tử biết, chủ tử bình thường hơi mơ hồ, nhất định không nhớ rõ nguyệt sự của mình là khi nào, nhất định đến giờ còn chưa phát hiện mình có bầu. Chỉ cần không để chủ tử biết, chủ tử sẽ không khổ sở .
…
Chuyện Bảo Phi sảy thai, những tần phi có mặt tại Lâm Phong Hồ lúc ấy trong lòng đều đoán được đôi chút, sau khi Vương Thái Y từ Dưỡng Tâm Điện của Hoàng Thượng truyền ra tin tức xác thực, trong cung có người mừng có người sầu.
Mừng là Bảo Phi sảy thai, mà sầu vì người ở trong đình lúc ấy khó tránh khỏi cũng bị Hoàng Thượng giận chó đánh mèo.
Dù sao gần đây phi tử sảy thai khá nhiều, những người khác thì không nói làm gì, nhưng trong năm cung phi trắc nhất phẩm đã có hai người sảy thai, người trước là Tĩnh Phi, người sau là Bảo Phi, điều này há có thể không khiến tần phi trong cung hoảng sợ? Bị ám hại mất hai hoàng tự thân phận tôn quý, ai biết Hoàng Thượng có thể nổi giận mà tra xét đến cùng hay không?
Trong Tụ Hà Cung.
Thục Phi cầm một chén trà, để người phía sau đấm vai cho mình, nghe bẩm báo của cung nữ phía dưới bỗng kinh ngạc nói: “Bảo Phi thật sự sảy thai?”
“Vô cùng chính xác.” Cung nữ kia nhỏ giọng nói, “Nô tỳ chờ bên ngoài Dưỡng Tâm Điện, chính tai nghe thấy Vương Thái Y nói vậy, hơn nữa cung nữ tên Lộc Nhi bên cạnh Bảo Phi nương nương còn khóc tiễn Vương Thái Y…”
Nét mặt Thục Phi biến ảo, Bảo Phi sảy thai, nàng không thể nào không vui. Có điều nói thế nào thì Bảo Phi vì cứu Đại Hoàng Tử của nàng mới ở dưới nước lạnh lâu như vậy, nếu nàng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng…
Thục Phi xoa trán, coi như nàng nợ một món nhân tình đi, sau này Bảo Phi lại có thai, nàng không ra tay là được, có điều người khác muốn ra tay với Bảo Phi nàng cũng sẽ không giúp, tất cả xem vận mệnh của Bảo Phi.
“Chủ tử, Đại Hoàng Tử đến.” Khi Thục Phi đang ôm trán nghĩ đông nghĩ tây, Thanh Điện bên cạnh cúi đầu nhắc nhở, Thục Phi nhìn về phía trắc điện, thấy một đứa trẻ mặc hoa phục đang giãy khỏi tay ma ma chạy về phía bên này.
Hốc mắt Thục Phi hơi ướt, Đại Hoàng Tử của nàng từ khi ra đời tới nay luôn bị người ám hại, nhiều tai nạn, nàng làm mẹ nhìn mà đau lòng, nếu lần này Bảo Phi không cứu Đại Hoàng Tử từ trong hồ nước ra, chỉ sợ Đại Hoàng Tử cũng lành ít dữ nhiều… Dù sao Đại Hoàng Tử chỉ là một đứa trẻ, không thể so với người lớn.
Đại Hoàng Tử tên là Nguyên Dĩnh, có điều Thục Phi thích gọi hắn là Đại Hoàng Tử. Bởi xưng hô Đại Hoàng Tử này đại biểu thân phận hiển hách, nghe có vẻ cao hơn những hoàng tử khác. Điều này chứng minh bất kể về sau có Nhị Hoàng Từ, Tam Hoàng Tử hay Tứ Hoàng Tử… Đều không so được với tôn vinh của Đại Hoàng Tử, bởi vì điều này đại biểu cho “con trai đầu tiên” của Hoàng Thượng.
Chẳng sợ tương lai Hoàng Hậu có con, sau này cũng phải gọi Đại Hoàng Tử một tiếng hoàng huynh. Có điều… Hoàng Hậu còn có thể có con sao? Đối với chuyện này Thục Phi tỏ vẻ hoài nghi, dù sao Hoàng Hậu đã nhiều năm không có bầu, tuy năm đó Thái Y nói thân mình Hoàng Hậu đã nuôi lại bình thường, nhưng thật sự thế nào… Ai nói rõ được?
“Mẫu Phi…” Đại Hoàng Tử dùng tay ngắn chân ngắn chạy đến bên cạnh Thục Phi, dụi mắt nằm trên đùi Thục Phi: “Mẫu Phi, con khó chịu.”
“Tương lai Đại Hoàng Tử sẽ là người vượt trội hơn những người khác, đau có chút xíu này sợ cái gì.”
Thục Phi thu hồi vẻ mặt đau lòng, nghiêm khắc nói: “Con có biết trong cung này nguy hiểm đến thế nào không, lần trước hoả hoạn lần này rơi xuống nước, vì sao còn không nghe lời chạy lung tung, nếu con có chuyện gì mẫu phi phải làm sao bây giờ.”
“Mẫu Phi, hoàng nhi sai rồi.” Đại Hoàng Tử ôm Thục Phi, nhắm mắt lại: “Mẫu Phi, hoàng nhi rơi xuống nước, phụ hoàng có thể tới thăm hoàng nhi hay không? Như vậy mẫu phi có thể nhìn thấy phụ hoàng nhiều hơn.”
Thục Phi xoa trán Đại Hoàng Tử, “Phụ hoàng hiện giờ đang ở chỗ Bảo Phi đã cứu con, sợ rằng sẽ không tới Tụ Hà Cung…”
“Hoàng nhi ghét Bảo Phi kia.” Đại Hoàng Tử nhăn mặt.
Có lẽ trong thế giới của hắn, thân là Đại Hoàng Tử, Bảo Phi cứu mạng hắn là chuyện đương nhiên, nếu Bảo Phi không cứu mới là không tôn trọng hoàng thất… Dù sao hắn mới là con cháu hoàng thất đứng đắn, Bảo Phi chỉ là người khác họ, dù là phi tử trắc nhất phẩm thì sao?
Vẻ mặt Thục Phi chuyển biến, không nói với hắn ân tình của Bảo Phi. Loại chuyện này chỉ có chờ Đại Hoàng Tử lớn lên tự mình nhận thức, hiện giờ nàng không cách nào nói rõ. Hơn nữa, nhân tình này nàng đã nhớ kỹ, Đại Hoàng Tử tuổi còn nhỏ không cần thiết phải nhớ trong lòng, miễn cho ngày sau thân cận với Bảo Phi bị tẩy não.