Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Tây Lẫm V: Thật ra nghệ thuật thi đấu chính là nghệ thuật gian lận.
Vệ Tây Lẫm hơi căng thẳng. Hắn mong mình có thể chung tổ với Cố Duyên Tranh, nếu không, hắn cảm thấy bản thân tham gia chương trình này chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa. Tìm thấy bọc viết Stanley-Vệ, hắn lấy khăn rằn bên trong ra, biết chiếc khăn màu đỏ bèn nhìn ngay về phía Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh khoát tay, trong tay y cũng là chiếc khăn rằn màu đỏ chỉnh tề, còn trên tay trái thì là chiếc túi có ghi Yasin-Cố – tên của y.
Vệ Tây Lẫm làm một động tác tay mừng thắng lợi, rồi quấn khăn vào cổ. Cố Duyên Tranh học theo hắn.
Cùng ở bộ lạc Phi Long với họ còn có Sarah, Kelly, Sofia, Hunt, Jim, Amy, Dorian và Vũ Hải (Harry). Ngoài Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh không bị tách ra thì đôi vợ chồng Amy và Dorian cũng may mắn được ở bên nhau.
Thành viên bộ lạc Chiến Hổ gồm có Lilith, Kevin, Austin, John, Eddie, Adam, Andrey, Cao Thái Ân (Đặc Nhĩ), Aoyama (Jerry) và Matsushita (Ước Khả). Adam và Andrey, Aoyama và Matsushita đều may mắn không phải tách ra.
"Xin mời bộ lạc Phi Long cầm bản đồ và binh pháp của các bạn lên đường từ miếu bên trái, ở đó có thuyền đang chờ các bạn. Xin mời bộ lạc Chiến Hổ cầm bản đồ và binh pháp của các bạn và lên đường từ miếu bên phải, ở đó có thuyền đang chờ các bạn."
Cơ bản người tham gia [Người sống sót] đều có vài phần bản lĩnh sinh tồn nơi hoang dã, việc tự chèo thuyền cũng chẳng làm khó được họ. Mười người ngồi trên thuyền vừa chèo, vừa thưởng thức cảnh sắc bên hồ, hưởng thụ nhân sinh và cảm giác rảnh rỗi, thư thái trước khi cuộc chiến chính thức bắt đầu. Bây giờ là tháng sáu, nước hồ trong suốt in ảnh ngược của trời xanh mây trắng và hồng hoa, cây xanh bên bờ, trông hết sức hấp dẫn.
(Hồng hoa khác hoa hồng nha mọi người. Hình ảnh bên dưới.)
Trên bờ hồ, cách bờ không xa, có một đền thờ bằng gỗ đơn sơ, lá cờ màu đỏ cắm cạnh đó biểu thị nơi này chính là bộ lạc Phi Long.
Sau khi lên bờ, Vệ Tây Lẫm lẳng lặng dùng ánh mắt kiểm kê những vật liệu cơ bản của họ, họ chỉ có nửa túi lương khô khoảng mười cân, một cái chảo, mười cái bát, một con dao thái và một thùng đựng nước lớn.
"Đến tí mồi lửa cũng chẳng có, họ định để chúng ta tự đánh lửa luôn à?"
Kelly bất đắc dĩ nói.
Hunt bảo: "Hôm nay thời tiết rất tốt, không có gió, mài gỗ đánh lửa không khó lắm. Hẳn là tôi có thể làm việc đó."
Sarah nói: "Nhưng tiền đề là ta phải có củi."
Vệ Tây Lẫm nói: "Tôi và Yasin đi xem thử có tìm được đồ gì hữu dụng không."
Hunt nói: "Tôi sẽ đi tìm vài cành củi khô rồi nghĩ cách đánh lửa."
Vệ Tây Lẫm đi cùng Cố Duyên Tranh, men theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo tiến về phía trước. Sau lưng có máy quay đi theo họ.
Cố Duyên Tranh nói: "Hunt đã bắt đầu thể hiện năng lực của anh ta rồi. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên giữ mình ở mức trung bình thì ổn hơn."
Vệ Tây Lẫm gật đầu đồng ý. Vì trận đấu này, hắn và A Cố có xem qua mấy mùa trước của [Người sống sót] và nhận ra rằng trong trận đấu này, thể hiện quá nhiều sẽ dễ làm người ta kiêng kỵ, thể hiện quá ít lại dễ bị người ta chê cười. Nhưng nhìn chung, người nhỏ yếu, không có sức uy hiếp lại càng có khả năng đi tới cuối cùng nhờ vào sự coi thường của người khác. Ví như mùa thứ ba, một cô gái có vóc người và tính cách đều nhu nhược trở thành người sống sót cuối cùng. Còn có một điều rất quan trọng nữa là phải hòa thuận với mọi người, nếu không thì bạn sẽ bị bỏ phiếu đào thải đầu tiên vì tính cách không được yêu thích.
Sau khi thương lượng đối sách xong, hai người vào rừng tìm được ít rau củ dại và nấm, rồi quay về doanh trại.
Ngoại trừ Hunt tìm được vài cành củi khô, doanh trại gần như không thay đổi gì so với lúc họ đi cả. Sofia vẫn đi giày cao gót, nâng cằm ngồi trên tảng đá như cũ, chẳng biết cô nàng đang suy nghĩ điều gì. Không thể không nói, tư thế của cô nàng lúc này quả thật rất đẹp, nhưng tiếc là, cô nàng không phải đang quay phim, cũng không phải đang quay MV, mà là đang trải nghiệm sinh tồn.
Hunt không biết nên làm gì trước tình hình thế này, chỉ đành lắc đầu:
"Chúng ta đã đến đây gần một giờ, nhưng doanh trại còn chưa xây nữa. Có vẻ mọi người đều không biết nên bắt đầu từ đâu, tôi nghĩ có lẽ chúng ta cần có một lãnh đạo."
Vệ Tây Lẫm nói: "Tôi đề nghị Hunt anh lãnh đạo chúng tôi. Nước Hoa của chúng tôi có một câu ngạn ngữ thế này: 'Có người già là có vàng trong nhà.', ý nói người lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú có thể dẫn dắt chúng ta qua nhiều đường quanh co."
Dorian lập tức phụ họa: "Tôi đồng ý với ý kiến của Stanley."
Những người khác cũng thờ ơ gật đầu.
Hunt cười lơ đãng: "Vậy cũng được. Đã thế, tôi còn chối thì không tôn trọng mọi người. Tôi nhất định sẽ cố gắng, dẫn mọi người bước từng bước về phía thắng lợi. Vậy giờ tôi phân công công việc nhé? Chúng ta phải nấu cơm trưa trước đã."
Amy chu mỏ: "Tôi đồng ý với anh. Vì tôi sắp đói chết rồi, từ lúc lên xe lửa đến giờ, tôi chưa bỏ bụng tí gì cả."
Hunt nói: "Sarah, Kelly, Sofia và Amy đi tìm rau của dại, Jim và Yasin đi lấy nước, nếu như có thể, hãy bắt thêm mấy con cá. Stanley và Harry đi nhặt ít đá đánh bếp, Dorian chặt trúc chuẩn bị xây nhà, tôi sẽ đánh lửa."
Vệ Tây Lẫm nhận ra Hunt có vẻ khá khôn khéo, dường như hắn ta biết phải tách hắn khỏi Cố Duyên Tranh và tách Amy khỏi chồng của cô – Dorian.
Sofia nâng hai chân lên, nũng nịu với Hunt: "Tôi đi giày không tiện, không bằng tôi ở lại đánh lửa giúp anh nhé?"
Sarah và Amy đồng thời làm động tác nhún vai.
Trên đảo có rất nhiều đồ vật hữu dụng, Vệ Tây Lẫm và Vũ Hải nhặt được không ít đá, dựng một cái bếp đơn giản. Xong xuôi, hắn đi về phía rừng cây.
Vũ Hải theo sau: "Stanley, cậu đi đâu vậy?"
Vệ Tây Lẫm bình thản nói: "Tôi để ý thấy chúng ta không có gia vị nào, nên định đi tìm ít rau củ dại hoặc thảo dược thay thế gia vị."
"Ồ!" Vũ Hải ngạc nhiên thốt: "Tôi đã từng nghe về y thuật thần kỳ của Trung Hoa, không ngờ cậu cũng hiểu biết về thứ này. Không ngại dạy tôi chút chứ?"
"Dĩ nhiên là được." Vệ Tây Lẫm có , nên tìm thấy những rau củ dại và thảo dược thay thế gia vị trong rừng rất dễ dàng.
Trái cây rừng và thảo dược có thể thay thế gia vị, rau củ dại và nấm bình thường nhất cũng có thể biến thành món vô cùng ngon. Vệ Tây Lẫm nhờ việc này mà có một vị trí trong bộ lạc.
Cố Duyên Tranh là CEO của công ty, nên dù y tỏ ra vẻ chất phác thế nào, thì e người khác cũng sẽ không tin y thật sự là người chất phác. Do vậy, trước thành viên trong bộ lạc, y xây dựng hình tượng lãnh đạm, ít nói, năng lực sinh tồn bên ngoài kém nhưng tình nguyện cố gắng —— Ngày đầu tiên và ngày thứ hai, y đều thử nghiệm dùng gậy vót nhọn đầu bắt cá nhưng toàn không công đi về, đến ngày thứ ba, y rốt cuộc thành công bắt được hai con cá lớn. Hình tượng của y như thế khiến người khác tin y, đồng thời cũng không làm người ta thấy y quá sắc sảo.
Ba ngày sau, cuối cùng doanh trại cũng có hình dáng của một bộ lạc. Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đã hiểu đại khái về tính tình của tám người khác.
Sarah đơn thuần thẳng thắn; Kelly rất có tâm kế, cô nàng đang điều chỉnh để bày ra hình tượng khiến người ta có hảo cảm nhất; Sofia cuồng cái đẹp, rất coi trọng trận đấu nhưng không biết nên cố gắng thế nào; Hunt thì dã tâm bừng bừng hướng về vạn dollar, nhìn ngoài rất thông minh, song thật ra hắn ta đã để lộ hết át chủ bài trong lúc vô tình rồi; Jim cần mẫn mà thành thực, nhưng trước mắt chưa nhìn ra được cậu thật sự biết điều hay chỉ đang giả vờ; Amy toàn nghĩ cách lười biếng, chỉ cần có chuyện là lại gọi Dorian, mấy thành viên nữ khác vô cùng không vừa mắt với cử chỉ, hành động của cô nàng; Dorian không nói nhiều, nhưng luôn lén quan sát một người khi người đó không để ý, như thể đang tính toán điều gì, hắn ta tuyệt đối không phải đèn cạn dầu; Vũ Hải cho người ta cảm giác vô cùng xảo quyệt, khiến người ta không dám nói một câu thật lòng nào với hắn, hơn nữa hắn rất giỏi về học lỏm, Vệ Tây Lẫm dạy hắn vài kiến thức về rau củ dại và thảo dược, hắn đều nhớ hết.
Sau khi ăn trưa xong, họ nghênh chiến trận đấu đầu tiên.
Andy nói: "Mọi người đều biết, võ thuật của Trung Hoa có nguồn gốc từ thời xa xưa. Thời cổ đại, người Hoa tỷ võ bằng phương pháp thế này: Dùng thân trúc đóng thành một đài cao, và treo tú cầu trên đỉnh của đài. Tất cả người tỷ võ leo lên cùng một lúc, có thể công kích người khác trong quá trình leo. Người cuối cùng đoạt được tú cầu chính là người có công phu lợi hại nhất. Trận đấu hôm nay gọi là 'Bảo vệ đầu rồng và đầu hổ'. Mọi người đều thấy, nơi này có hai đài cao, đầu hổ và đầu rồng được chia ra treo ở nơi cao nhất. Người trong hai bộ lạc vừa phải bảo vệ đầu rồng hoặc đầu hổ của bộ lạc mình, vừa phải đi cướp đoạt của đối phương. Bộ lạc nào thắng lợi sẽ lấy được tượng thần miễn tội và một bật lửa. Bật lửa sẽ cải thiện tình hình sinh tồn của các bạn, thứ này có đáng giá để các bạn đánh một trận không?" Phía sau Andy là một hồ nước, hai đài trúc cao được đặt ngay dưới nước. Làm vậy, dù họ có ngã xuống cũng sẽ không bị thương.
Hai mươi người dự thi ở đây ba ngày đã phải ăn khổ ít nhiều, riêng đánh lửa thôi cũng phải tốn không ít công sức, cho nên lúc này, họ đều rất hưng phấn, ý chí chiến đấu sục sôi.
"Có!"
Andy cười nói: "Bây giờ, tôi sẽ cho các bạn một phút để thương lượng đối sách, sau đó chúng ta bắt đầu trận đấu."
John White từng tham gia [Nhịp đập âm nhạc] với Vệ Tây Lẫm, sau đó Vệ Tây Lẫm còn cho ra không ít ca khúc tiếng Anh, nên anh dần dần chú ý đến Vệ Tây Lẫm, có hiểu biết đại khái về Vệ Tây Lẫm. Do vậy, anh rầu rĩ nói với những thành viên khác trong bộ lạc Chiến Hổ: "Stanley biết công phu Trung Hoa, không những vậy còn rất lợi hại. Cơ hội thắng của chúng ta trong trận này không lớn."
"Có thật không?" Austin giật mình nói.
John gật đầu khẳng định: "Đúng đó."
Bầu không khí trong bộ lạc Chiến Hổ hơi trùng xuống.
Kevin vung cánh tay cường tráng, bấm ngón tay khiến chúng vang răng rắc: "Tôi cảm thấy cơ thể nhỏ bé như cậu ta không có gì đáng lo lắng cả, chúng ta cũng đâu phải hàng ăn chay!"
Aoyama cũng không lo lắng mà còn đắc ý cười: "Nếu quả thật như vậy, thì chúng ta không cần làm gì đâu, người trong bộ lạc Phi Long sẽ mau chóng đào thải Stanley thôi."
--------------------------------
Mùng một năm mới, chúc các bạn có một khởi đầu mới thật vui vẻ và có những ngày Tết thật hạnh phúc bên gia đình nha.
P/s: Tui nói thiệt cái game tui đăng mấy ngày luôn rồi đó mà hông có ai ghé vô luôn ớ. Rầu ghê hồn >_