Trợn mắt: Đời người ngắn ngủi, không có thời gian để tiếc nuối đâu.
Vệ Tây Lẫm nói hết mọi chuyện về hệ thống cho Cố Duyên Tranh.
Vệ Tây Lẫm đưa cho Cố Duyên Tranh không ít đồ vật lạ lẫm. Xương rồng bà bày trên bàn làm việc giúp y giữ đầu óc minh mẫn, tinh thần tỉnh táo nguyên ngày, đồ lót siêu giữ ấm, lá trá thượng đẳng, Nhuận Hoạt Tề không có nhãn hiệu nhưng dễ dùng lạ thường... Cố Duyên Tranh nghi ngờ người yêu lấy chúng ở một nơi đặc biệt nào đó, nhưng không ngờ rằng có hệ thống tùy thân thần kỳ như vậy tồn tại, nên kinh ngạc nhướng mày.
"Tiểu Nhị, đi ra chào hỏi A Cố đi." Vệ Tây Lẫm khôi phục vẻ thoải mái trong dĩ vãng, hắn dựa vào bả vai người đàn ông, nhẹ nhàng gọi .
Tiếp đó, một đứa trẻ múp míp xuất hiện trên bàn sách, nó mặc cái yếm màu đỏ sẫm, lộ ra cánh tay và bắp chân nhỏ, cười với Cố Duyên Tranh, rồi đưa bàn tay ra, chào hỏi y đàng hoàng: "Xin chào người yêu của Lẻ Loi."
Cố Duyên Tranh hơi dừng, y đưa tay định bắt tay nó nhưng không bắt được.
cười khúc khích.
Vệ Tây Lẫm giải thích với Cố Duyên Tranh: "Cơ thể của nó là thể ảo."
"Cho nên, mấy thứ cây trái, hoa cỏ đó em đều mua từ trung tâm mua sắm của hệ thống?" Cố Duyên Tranh chợt hỏi.
Vệ Tây Lẫm gật đầu: "Có vấn đề gì sao?"
"Không có." Cố Duyên Tranh tán thưởng bóp tay hắn: "Em phải cẩn thận, cả bây giờ lẫn sau này. Tồn tại này tuyệt đối không nên để người thứ ba biết được. Càng nhiều người biết thì càng nguy hiểm."
Vệ Tây Lẫm nở nụ cười trấn an y: "Em biết mà, sẽ không có người thứ ba biết đâu."
Cố Duyên Tranh cúi đầu hôn lên môi hắn, rồi ôm hắn vào lòng, với tâm trạng vô cùng thỏa mãn. Vệ Tây Lẫm tựa vào ngực y, hắn cảm nhận được thời khắc này chính là thời khắc mà trái tim hai người gần nhau nhất, hóa ra cảm giác không có bí mật gì với nhau lại tốt thế này.
Cố Duyên Tranh bỗng nói: "Đúng rồi, tôi còn một việc phải nói với em. Nói đúng hơn thì là một tin tốt."
"Tin tốt gì?" Vệ Tây Lẫm nhìn ra tâm trạng y đặc biệt tốt, nên tò mò không thôi.
"Tôi đã thẳng thắn với bố mẹ về chuyện chúng ta rồi, họ chấp nhận." Cố Duyên Tranh chờ mong nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng của hắn.
"Gì cơ?" Vệ Tây Lẫm giật mình trợn to mắt, đột nhiên kéo quần áo trên người y: "Bố anh không động thủ đó chứ?"
Cố Duyên Tranh buồn cười ngăn hắn lại: "Không có."
Lòng Vệ Tây Lẫm chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng hắn vẫn hơi nghi ngờ: "Có chuyện gì xảy ra sao? Họ cứ thế chấp nhận dễ dàng vậy à?"
Cố Duyên Tranh từ từ kể lại.
Trương Uyển Quân là phó cục trưởng tổng cục Văn hóa, nên có chú ý đến tin tức trong giới giải trí. Thấy có chuyện liên quan tới con trai mình, thì bà càng để ý nhiều hơn. Vậy nên, CP Cố Duyên Tranh và Vệ Tây Lẫm vừa xuất hiện, đã hấp dẫn bà ngay rồi. Cẩn thận xem hết tất cả hình ảnh và video về Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh, nghi ngờ trong lòng bà càng tăng. Đám fans hâm mộ YY ra CP có lẽ chỉ để giải trí, nhưng bà hiểu con trai bà, ánh mắt con trai bà nhìn Vệ Tây Lẫm quả thật không đúng. Nhớ con trai từng nói nửa kia của thằng bé có phòng làm việc riêng, còn bảo nó không muốn đưa nửa kia của mình về nhà gặp bà và chồng bà sớm, thậm chí ngay cả hình cũng không cho họ xem, Trương Uyển Quân đã xác định được đại khái rằng quan hệ của con trai và Vệ Tây Lẫm chắc chắn có vấn đề.
Nhưng bà là một người phụ nữ lý trí, tiếp nhận giáo dục cao cấp, còn có tư tưởng cởi mở của nước ngoài, nên sau khi khiếp sợ xong, bà mau chóng tỉnh táo lại, không gọi con trai về nhà hỏi tội ngay, cũng chẳng vội nói chuyện này với chồng, mà lặng lẽ điều tra Vệ Tây Lẫm. Lấy năng lực của bà, việc điều tra Vệ Tây Lẫm không hề khó. Toàn bộ tin tức liên quan đến Vệ Tây Lẫm kể từ hồi hắn tham gia [Đệ nhất ca sĩ] bà đều biết hết, ngay cả số tiền quyên góp hơn vạn không được công khai của Vệ Tây Lẫm, thậm chí cái chuyện sửa hai con đường cho vùng hẻo lánh cũng bị bà đào cả lên.
Thẳng thắn mà nói, Trương Uyển Quân khá ngạc nhiên. Giới giải trí chính là vòng danh lợi, có nghệ sĩ quyên góp, hơn nữa còn góp rất nhiều, nhưng họ luôn hận không thể tuyên dương việc làm từ thiện của mình cho cả thế giới biết, chứ chẳng ai lại âm thầm như Vệ Tây Lẫm cả. Nhất là cái lần quyên tiền sửa đường, lúc đó, Vệ Tây Lẫm còn chưa mười tám. Ngoài việc này ra, Trương Uyển Quân vốn tưởng những thành tựu mà Vệ Tây Lẫm đạt được đều do con trai bà giúp đỡ, nhưng sự thật chứng minh, không hề có chuyện này. Thanh niên đoan chính như vậy rất khó khiến bà không ưa, thậm chí bà còn cảm thấy, ngoại trừ không thể sinh con, hắn chẳng kém nàng dâu ở điểm nào.
Còn có một điều quan trọng hơn là bà hiểu con trai bà, từ nhỏ, thằng bé đã là một người có chính kiến, nếu không thì đã chẳng lén đi mở công ty vào cái năm chưa đầy mười tám tuổi. Bà không nghĩ bà có thể dùng biện pháp mạnh để tách y và Vệ Tây Lẫm ra. Còn biện pháp mềm mỏng ấy à? Một khóc hai nháo ba treo cổ không phải phong cách của bà.
Cố Duyên Tranh tham gia [Người sống sót] xong, bèn rời khỏi đảo quay lại. Trương Uyển Quân gọi điện ngay cho y, bảo y về nhà một chuyến.
Cố Duyên Tranh về đến nhà, thấy mẹ ngồi trong phòng khách, trên chiếc bàn trà trước mặt bà bày một đống tài liệu về Vệ Tây Lẫm, y bèn chủ động thẳng thắn nói chuyện của mình và Vệ Tây Lẫm ra.
"Thưa mẹ, con nghiêm túc. Chúng con lấy kết hôn là tiền đề để quen nhau."
Trương Uyển Quân híp mắt nhìn y, trầm giọng: "Kết hôn? Con nghĩ mẹ với bố con sẽ đồng ý à?"
Cố Duyên Tranh rót một ly trà cho bà, cầm tay bà nói: "Con biết rất khó để bố mẹ chấp nhận chuyện này. Nhưng con trai của mẹ không thể rời bỏ em ấy."
Trương Uyển Quân vỗ tay lên bàn trà, cao giọng: "Chẳng lẽ cậu ta còn muốn thích bỏ rơi con trai mẹ lúc nào thì bỏ sao?"
Cố Duyên Tranh cười khẽ.
Trương Uyển Quân biết mình lọt hố y rồi, bèn trợn mắt nhìn y, rồi xụ mặt, nghiêm giọng hỏi: "Con ở trên hả?"
Cố Duyên Tranh giần giật khóe miệng, gật đầu, mở mồm định nói, nhưng bị Trương Uyển Quân khoát tay ngăn lại.
Trương Uyển Quân bày vẻ yên tâm, bà nâng ly trà, dựa vào sô pha, ung dung mà tự tin, chậm rãi nói: "Mẹ sẽ không phản đối các con."
Cố Duyên Tranh hơi bất ngờ, chờ bà nói tiếp.
Quả nhiên, Trương Uyển Quân lại nói: "Nhưng mẹ có một điều kiện."
Vẻ mặt Cố Duyên Tranh thoáng ngưng trọng: "Mẹ nói thử xem."
Trương Uyển Quân lại trừng mắt nhìn y: "Nhìn cái biểu cảm của con này, chẳng lẽ mẹ là người có thể làm gì nó sao? Điều kiện của mẹ là, trước khi bố con và mẹ về hưu, các con không được công khai quan hệ. Con cũng biết mẹ và bố con có thân phận đặc biệt mà. Đương nhiên, tiền đề là đến khi đó, hai đứa còn chưa chia tay."
Cố Duyên Tranh khẳng định: "Có thể ạ. Chúng con sẽ không chia tay." Y nghĩ chuyện của y và người yêu là việc riêng, cũng là việc nhà, nên có công khai với công chúng không không phải chuyện quan trọng gì với y, y để người yêu toàn quyền quyết định. Người yêu muốn công khai thì công khai, không muốn công khai thì không công khai. Giờ mẹ chỉ yêu cầu họ tạm thời không công khai, đương nhiên không thành vấn đề gì.
"Còn nữa." Trương Uyển Quân buông chén trà, hơi giảo hoạt nói: "Chỗ bố con, mẹ yêu cầu con phải thẳng thắn. Còn bố con đồng ý hay phản đối, mẹ đều sẽ không nhúng tay."
"Cảm ơn mẹ ạ." Cố Duyên Tranh cảm động, duỗi tay ôm mẹ.
Trương Uyển Quân lâu rồi không thân mật với con trai như vậy, nên khi được y ôm, bà đỏ bừng cả mặt, oán trách, liếc xéo y: "Thế này có tính là thấy sắc quên mẹ không?"
Cố Duyên Tranh ngại ngùng sờ mũi.
Tối đó, Cố Tu Nguyên tan làm về nhà, thấy vợ và con trai đang chờ ông ở bàn ăn. Tuy ngoài mặt, ông vẫn chẳng có biểu cảm gì, nhưng sắc mặt lại rất nhu hòa, không có chuyện gì làm người ta thấy thoải mái hơn ăn cơm cùng người nhà cả.
Ăn xong cơm chiều, Cố Duyên Tranh ra phòng khách ngồi với bố mẹ, đề cập đến việc chính.
"Thưa bố, hôm nay con về là vì muốn nói với bố về chuyện yêu đương của con."
Tâm trạng Cố Tu Nguyên không tồi: "Ồ? Cuối cùng tính đưa con bé về cho chúng ta nhìn rồi hả?"
"Thân phận của em ấy có hơi đặc biệt." Cố Duyên Tranh tiến từng bước một.
Trương Uyển Quân ở một bên nghe, nhìn, tự nhiên cảm thấy con trai bây giờ trông hài hài. Ngay sau đó, bà cảm khái, con trai bà lớn thật rồi, sắp phải có gia đình nhỏ của chính mình.
Cố Tuy Nguyên không để bụng: "Thân phận đặc biệt? Đặc biệt thế nào? Chắc cũng không phải là người nước ngoài."
Cố Duyên Tranh nói: "Không phải."
"Vậy được rồi." Cố Tu Nguyên không chút để ý mà uống một ngụm trà, ngạo nghễ bảo: "Thân phận thế nào đều xứng đôi với con trai bố hết. Đúng rồi, nhớ lấy thêm ít lá trà loại này về, nếu không tiện, thì tiêu tiền mua cũng được."
"Không thành vấn đề." Cố Duyên Tranh nâng chén trà lên, con mắt lóe sáng: "Cho dù em ấy là nam."
Cố Tu Nguyên ngừng tay, ánh mắt sắc bén bỗng bắn qua, nhìn chằm chằm y, lạnh lùng nói: "Nam?" Ông nhìn về phía Trương Uyển Quân.
Trương Uyển Quân khẽ gật đầu tỏ vẻ bà đã biết chuyện này.
Cố Duyên Tranh không biến sắc, bảo: "Mẹ đã đồng ý."
Cố Tu Nguyên nhìn ngay về phía vợ.
Trương Uyển Quân há miệng thở dài.
Cố Duyên Tranh yên lặng nhìn bà.
Bị con trai nhìn chằm chằm gây áp lực lớn, Trương Uyển Quân đỡ trán, gật đầu.
Cố Duyên Tranh đưa chén trà cho bà, hơi mỉm cười: "Mẹ uống trà."
Cố Tu Nguyên trầm mặc hồi lâu, mở miệng: "Con đã trưởng thành rồi, nếu đã quyết định xong, bố tôn trọng lựa chọn của con. Nhưng bố mong con hiểu bản thân đang làm cái gì! Còn nữa, sau khi bố và mẹ con về hưu, con cần có một đứa con."
Chuyện suôn sẻ ngoài ý muốn, làm Cố Duyên Tranh dịu giọng hẳn đi: "Con sẽ thương lượng việc con cái với em ấy."
Cố Tu Nguyên nhíu mày, rất không vừa lòng với cái đáp án này, nhưng cũng không phải là để ý lắm. Nếu đến lúc đó, nửa kia của con trai ông không đồng ý có con, thì ông sẽ có cách của mình.
Trương Uyển Quân và Cố Duyên Tranh đều ngoài dự liệu: "Tu Nguyên, ông cứ đồng ý như thế sao?"
Cố Tu Nguyên khó hiểu nhìn bà: "Không phải bà cũng đồng ý đó hả? Chúng ta là vợ chồng, tôi làm sao mà trái ý bà được."
Trương Uyển Quân cạn lời, hình như bà bị thằng con tính kế thì phải? Bà quay đầu, cho thằng con một cái nhìn hung ác.
Cố Duyên Tranh cong môi, rót trà cho hai người, tự tin nói: "Bố mẹ à, hãy tin con, hai người sẽ thích em ấy."
"Nói hết nửa buổi, vậy cậu ta tên gì?" Cố Tu Nguyên lườm y.
"Bố có quen đó ạ." Cố Duyên Tranh cười.
Cố Tu Nguyên ngạc nhiên: "Ai?"
Cố Duyên Tranh cất giọng dịu dàng: "Tây Lẫm, Vệ Tây Lẫm."