Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Tây Lẫm V: Cảm ơn mọi người đã quan tâm. May mà có các bằng hữu ở cạnh nên cũng không quá thiệt thòi, chỉ là bản thân liên lụy khiến bằng hữu cũng bị thương, thực xin lỗi.
Thời điểm Vệ Tây Lẫm còn ở cục cảnh sát thì bên kia Cố Duyên Tranh mới vừa về đến nhà.
Sau khi tắm xong, y từ túi áo khoác tây trang lấy ra tờ giấy, do dự hai giây cuối cùng cũng nhập theo dãy số gọi đi, vẻ mặt toát lên một vẻ nghiêm túc tựa hồ sắp bàn một cuộc làm ăn lớn trị giá trăm triệu.
Gọi ba lần Cố Duyên Tranh mới phát hiện ra bản thân nhập số sai rồi, mặt không đổi sắc lại nhập số lần nữa, lần này mới có thể gọi được. Lòng bàn tay túa ra một tầng mồ hôi mỏng bị y lặng lẽ cọ cọ vào quần, quay đầu sợ bị người khác phát hiện, bỗng nhiên nhớ tới bản thân đang ở phòng mình trong chính nhà mình liền nắm tay che miệng ho nhẹ một tiếng.
Điện thoại thực nhanh được kết nối.
"Alo? Ai vậy a?"
Âm thanh nữ nhân! Nghe thực non, giống như là của một thiếu nữ.
Mặt Cố Duyên Tranh trầm xuống, "Ngươi là ai?"
Người bên kia không hiểu gì, "Ngươi gọi vào số của ta rồi lại hỏi ta là ai? Ngươi là ai a?"
Cố Duyên Tranh đen mặt cúp điện thoại, đứng yên một lát sau đó diện vô biểu tình xé nát tờ giấy ném vào sọt rác. Trở lại mép giường, vờ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra mà bình tĩnh nằm xuống, tắt đèn đầu giường. Trong bóng đêm, thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh nho nhỏ.
......
Vệ Tây Lẫm lập xong bản tường trình liền nhanh chóng chạy về nhà, mệt đến cả người tê liệt ngã xuống trên sô pha, bụng cũng đói đến kêu gào.
[Tiểu Nhị, bí tịch võ công gì đó ở thương thành nếu muốn mua thì đại khái cần bao nhiêu danh vọng?]
hóa thành hình cậu nhóc ngồi trên bàn trà, [Rất quý.]
Vệ Tây Lẫm ngồi dậy, tò mò chọc chọc nó nhưng cuối cùng lại chỉ chọc đến không khí, buông tay nằm về sô pha, [Quý thế nào?]
Hắn thực bức thiết muốn đề cao năng lực tự vệ của bản thân. Hiện tại hắn vẫn chỉ là học sinh, căn bản không có khả năng mỗi ngày đi học đều mang theo bảo tiêu. Huống chi, cầu người không bằng cầu mình, bảo tiêu cũng có lúc không rảnh lo cho mình, còn không bằng chính mình học được một thân bản lĩnh.
nói: [Hàng Long Thập Bát Chưởng, .. danh vọng; Phách không chưởng .. danh vọng; La Hán quyền, .. danh vọng; Vịnh Xuân Quyền, .. danh vọng; Tiêu Dao kiếm pháp .. danh vọng; Tồi tâm chưởng, .. danh vọng; Thái Cực quyền .. danh vọng; thức biến chưởng, .. danh vọng; nhập môn tu chân, ... danh vọng......]
Vệ Tây Lẫm cắn răng một cái, [Mua___]
nhếch miệng cười, [Mua bộ nào?]
"Ta nói là, mua___ không dậy nổi." Vệ Tây Lẫm đứng lên, quyết định vẫn là chờ làm nhiệm vụ rút thăm trúng thưởng, vạn nhất dùng sạch danh vọng rồi về sau gặp phải việc khẩn cấp gì hắn liền không có cách.
thất vọng bĩu môi.
Vệ Tây Lẫm duỗi eo lười biếng đi trước phòng bếp nấu nước đợi chút nấu mì, sau đó đi phòng tắm tắm rửa. Thương thế trên người được bôi thuốc trị đặc hiệu mua ở thương thành giờ đã tốt lên.
Một bên tắm rửa, một bên hắn suy nghĩ ngày mai nên đến thăm từng nhà của mấy vị băng hữu. Con nhà người ta vì bị hắn liên lụy mới chịu đòn, hắn cũng không thể xem như không việc gì.
Sau khi ăn xong hắn nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ nhưng lại cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì, suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nhớ được liền từ bỏ, thẳng đến lúc sắp tiến vào mộng đẹp đột nhiên lại nghĩ tới. Hắn nhớ rõ có một bạn nữ mê ca nhạc đã nhét một tờ giấy vào tay hắn, nói đó là số điện thoại nàng. Trên đường chạy đến sảnh, hắn vẫn chưa tìm ra thùng rác nên không có cơ hội ném tờ giấy kia đi mà vẫn giữ ở trong tay. Nhưng sau đó tờ giấy kia chạy đi đâu? Thôi, mặc kệ, hẳn là không cẩn thận ném rồi, ném liền ném đi, cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Vệ Tây Lẫm hắt xì mấy cái, xoa xoa mũi, kéo chăn lên cao một chút, nặng nề ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Vệ Tây Lẫm đúng giờ liền rời giường, tới trước cửa lấy mấy tờ báo vào, đem "Nhật báo Đế Kinh", "Báo sáng Đế Kinh", "Báo Giải trí Đế Kinh"cùng "Báo Thanh niên Đế Kinh", trực tiếp lật đến mục giải trí.
"Học sinh cao trung ca sĩ Vệ Tây Lẫm bị vơ vét tài sản"
"Quán quân 《Đệ nhất ca sĩ》 Vệ Tây Lẫm lần nữa cho ra ca khúc mới tại tiệc tối mừng kỷ niệm thành lập trường"
"Vệ Tây Lẫm: Tương lai của ta không phải là giấc mơ"
Tuy rằng đều không phải trang đầu, nhưng tốt xấu cũng chiếm một vị trí không nhỏ. "Học sinh cao trung ca sĩ Vệ Tây Lẫm bị vơ vét tài sản" là do Tiếu Thành Nghị viết, trở thành tin độc nhất nói về việc Vệ Tây Lẫm gặp côn đồ trấn lột sau khi kết thúc tiệc tối vì vậy còn phải vào bệnh viện. Tiếu Thành Nghị rất thú vị, ở cuối bài báo còn tỉ mỉ giới thiệu kỹ càng tin tức cơ bản về Vệ Tây Lẫm gồm các tác phẩm tiêu biểu, xem như lại tuyên truyền giúp hắn thêm lần nữa.
Việc Lâm Đống khi phát sóng trực tiếp nấc cụt cũng có tin tức, bất quá chỉ xuất hiện ở một góc nho nhỏ.
Vệ Tây Lẫm đăng nhập Weibo, hơn thông báo nhắc nhở.
Trợn mắt: Sao lại không cẩn thận như vậy? Sau này về nhà không nên đi mấy nơi hẻo lánh. Bị thương có nghiêm trọng hay không? @ Vệ Tây Lẫm.
Hoa Khai Hoa Lạc: Buổi sáng nhìn thấy tin tức nam thần bị lưu manh chặn đường cướp bóc đã thiếu chút nữa bị dọa cho văng nướƈ ŧıểυ. Nam thần không có việc gì đi?
Trần Lâm: Nam thần tối hôm qua tham gia dạ tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường, việc ấy là xảy ra sau khi kết thúc buổi tiệc. May mắn bị thương không nặng. Nam thần phải bảo trọng thân thể nha!
......
Vệ Tây Lẫm đăng một tin Weibo: Cảm ơn mọi người đã quan tâm. May mà có các bằng hữu ở cạnh nên cũng không quá thiệt thòi, chỉ là bản thân liên lụy khiến bằng hữu cũng bị thương, thực xin lỗi
Chuông cửa vang lên, là Mập Mạp tới.
"Tây Lẫm, quà tặng ngươi nhờ ta mua ta đã chuẩn bị xong." Mập Mạp đưa Vệ Tây Lẫm bữa sáng mình thuận đường mua, "Đợi chút ta và ngươi cùng đi?"
Vệ Tây Lẫm lắc đầu, "Không cần, một mình ta đi là được rồi. Đúng rồi, ngươi giúp ta báo danh vào một lớp võ thuật đi."
Mập Mạp hiểu ý, "Ok. Nhưng là, ngươi còn có thời gian trống sao?"
Vệ Tây Lẫm nói: "Trước khi học được cách phòng thân ta sẽ không tham gia lớp tự học buổi tối, ta sẽ nói với lão sư." Não người bình thường chỉ được khai phá chừng %, mà hắn hiện tại não được khai phá độ %, việc học tập cơ bản không thể làm khó hắn, hắn có tự tin mình sẽ thuyết phục được chủ nhiệm lớp.
Vương Phi Vũ, Diệp Quang Huy, Trịnh Nguy, Lý Văn Bách cùng Dương Vân Chí bị thương đều không nặng nên không có nằm viện. Vệ Tây Lẫm ăn qua bữa sáng sau đó mang theo quà tặng lần lượt đến thăm từng nhà. Trước khi đi hắn đã tìm hiểu rõ nhà bọn họ có mấy người, mỗi người đều chuẩn bị một phần lễ vật. Nam nhân đều cần rượu ngon, còn nữ nhân lại là đồ trang điểm xa hoa, có trẻ em thì tất nhiên phải tặng mấy quyển sách đang bán chạy. Đưa sách cho trẻ em hẳn là không sai.
Vệ Tây Lẫm trước kia đã qua nhà Vương Phi Vũ vài lần, cha mẹ hắn đều rất hiền lành, không hề có ý trách tội hắn, chỉ cho là hắn quá tốn kém; cha mẹ mấy người Diệp Quang Huy, Trịnh Nguy cũng chưa nói gì, con mình ra tay nghĩa khí giúp đỡ bạn bè là chuyện tốt, hơn nữa bị thương cũng không nặng, Vệ Tây Lẫm hiện giờ chuẩn bị lễ vật lại có thành ý, bọn họ cũng thật sự không biết nói gì. Mẹ Trịnh Nguy còn cười ha hả nói giỡn nếu Vệ Tây Lẫm thật sự băn khoăn, về sau bắt đầu đi diễn đi hát hãy đưa một nhà bọn họ mấy tấm vé là được. Vệ Tây Lẫm lại trăm triệu không nghĩ tới mẹ Trịnh Nguy lại là fan của hắn.
Ngồi trên tuyến xe buýt trở về, di động Vệ Tây Lẫm bỗng vang lên, trên màn hình hiển thị 'Tập đoàn giải trí Hải Nạp'.
Vệ Tây Lẫm có chút buồn bực, không do dự mà nhận điện thoại, "Xin chào."
Bên trong truyền ra một giọng nữ mượt mà, "Xin chào, xin hỏi là Vệ Tây Lẫm tiên sinh sao?"
"Là ta, ngươi là?"
"Ta là tổng giám Giang Vãn Chu thuộc EE âm nhạc dưới tập đoàn giải trí Hải Nạp, mong gặp mặt nói chuyện với ngươi về vấn đề bản quyền của các ca khúc download trên internet, không biết Vệ tiên sinh có tiện không?"
(Edit: tổng giám- giám trong goám sát không phải là giám đốc)
Vệ Tây Lẫm trong lòng hơi động, "Ta tiện."
"Kia Vệ tiên sinh ngươi xem chúng ta nên gặp mặt ở nơi nào thì thích hợp?"
Vệ Tây Lẫm nhìn nhìn ngoài cửa sổ, "Ở quán cà phê ven sông Thịnh Đường thế nào?"
Nữ nhân bên kia đầu dây thập phần ôn hòa đáp, "Tốt. Nơi ta đang ở có chút xa, đại khái sau bốn mươi phút nữa ta sẽ đến, ngươi xem có thể chứ?"
"Có thể."
Hàng ghế cuối cùng trên xe buýt, hai nữ sinh nhìn chằm chằm Vệ Tây Lẫm khe khẽ nói nhỏ.
"Mau nhìn, người kia thật giống Vệ Tây Lẫm?"
"Là có điểm giống, nhưng chúng ta không có khả năng có vận khí tốt như vậy đi? Ra cửa còn có thể gặp được nam thần? Lại nói, nam thần lớn lớn bé bé cũng là cái minh tinh, ra cửa còn ngồi xe buýt sao?"
"Chính là thật sự rất giống."
"......"
Vệ Tây Lẫm hiện tại nhĩ lực thực tốt, nghe rất rõ ràng rành mạch, bên môi hơi mỉm cười, đè thấp mũ đang đội.
Theo tuyến đường chuyên dụng dành riêng cho xe buýt, kẹt xe kỳ Quốc khánh cũng không ảnh hưởng gì đến tốc độ chạy. Không đến mười phút, Vệ Tây Lẫm liền xuống trạm, đi bộ thêm ba bốn phút chính là quán cà phê Thịnh Đường.
Qua không bao lâu, một nữ nhân trí thức khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi đẩy cửa bước vào, thấy Vệ Tây Lẫm, xa xa mỉm cười gật đầu với hắn.
"Xin chào, ta là Giang Vãn Chu."
Vệ Tây Lẫm khách khí mời đối phương ngồi xuống, "Tổng giám Giang, hân hạnh được gặp mặt."
Nhân viên phục vụ bước nhanh tới, nhẹ giọng hỏi: "Chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách gọi gì ạ?"
"Một ly Cappuccino, cảm ơn."
Vệ Tây Lẫm nhấp một ngụm cà phê nóng, suy ngẫm về mục đích Giang Vãn Chu gọi điện thoại cho hắn, là muốn đào hắn đi phát hành ca khúc cho âm nhạc EE? Hay là chuyện khác.
Giang Vãn Chu âm thầm đánh giá Vệ Tây Lẫm, cảm thấy đối phương còn nhỏ tuổi lại trầm ổn như thế rất là khó lường, những người cùng độ tuổi Vệ Tây Lẫm mà nàng nhận thức, cực ít người có được một phần khí chất này như của hắn. Nàng khẽ cười cười, nói: "Vệ tiên sinh, chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề đi, tập đoàn giải trí Hải Nạp chúng ta muốn mời ngươi đến phát triển ở âm nhạc EE."
Vệ Tây Lẫm không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp như thế. Trong quá trình đàm phán, quá trực tiếp chính là thực dễ rơi xuống thế hạ phong.
Giang Vãn Chu tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của hắn, nói: "Để tỏ rõ thành ý của chúng ta, trước hết ta sẽ nói đến điều kiện chúng ta có thể cung cấp đi. Đầu tiên, chỉ cần ngươi đến âm nhạc EE chúng ta, mỗi bài hát của ngươi chúng ta đều chia hai tám, ngươi tám, chúng ta hai. Đây là hợp đồng hoàng kim của âm nhạc EE. Trừ cái đó ra còn có hợp đồng bạch kim, hợp đồng bạc cùng hợp đồng bình thường, chia làm tỉ lệ các không giống nhau. Cấp bậc hợp đồng sẽ không công khai ra ngoài, cũng tránh cho thu nhập của tác giả bị xuyên tạc. Trang web của chúng ta sẽ dùng phương thức tối ưu để lan tỏa âm nhạc của ngươi. Trừ việc đó ra, chỉ cần ca khúc ngươi đạt tới yêu cầu của trang web bên ta, mỗi tuần có thể đặc biệt đề cử cho ca khúc của ngươi. Còn về là yêu cầu cái gì, chúng ta chờ lát nữa lại nói. Thứ ba, âm nhạc EE chúng ta tổ chức bất kỳ hoạt động nào đều sẽ ưu tiên suy xét ngươi cùng ca khúc của ngươi. Này với chúng ta là hai bên đều có lợi."
[Đinh. Ký chủ kích phát nhiệm vụ ngẫu nhiên, đem bản quyền ca khúc download trên internet chuyển giao cho âm nhạc EE, cũng tranh thủ lấy lợi ích cao hơn là lợi nhuận chia hai tám. Muốn tiếp nhận nhiệm vụ hay không?]
Vệ Tây Lẫm chính là đang ngóng trông nhiệm vụ đây, không chút do dự đáp, [Nhận.]
..........