Phương Chính lúc này đang mang theo gói to nguyên thạch vừa đổi được đi về túc xá học đường.
Hắn ban đầu mặc dù bị các gia lão đưa đi để hỏi chuyện, nhưng sau khi hắn tường thuật xong liền bị họ đuổi ra ngoài.
Mặc dù hắn có tư chất, nhưng hiện tại cũng chỉ mới là một học viên, còn chưa có tư cách ở lại dự hợp.
- Bảy mươi sáu chiếc răng, đổi được bảy trăm sáu mươi khối nguyên thạch.
Tính thêm năm trăm khối của Phương Nguyên nữa.
Chặc, gia tộc lần này rỉ máu nha.
Ha ha, làm gì mà ngờ được cái giá trợ giúp cho học viên cuối cùng lại đắc như vậy.
Phương Chính trong lòng cười tươi, ngoài mặt lại đạm mạc, bước chân vội vã đi vào túc xá học đường.
Trên tay Phương Chính bây giờ có một lượng nguyên thạch không hề nhỏ, vừa nặng, lại vừa khiến người ao ước.
Hắn cũng không muốn chậm chạp bên ngoài để dẫn đến họa sát thân.
- Nhưng mà, lại tăng thêm một người à?
Phương Chính hạ mi mắt, hắn sớm đã phát hiện gia tộc cho người theo bảo vệ mình mỗi khi rời khỏi học đường.
Ban đầu chỉ có hai người thay phiên nhau, nhưng hiện tại lại tăng thêm một người.
Phương Chính là người luyện quyền cước, nói đúng hơn là luyện võ, đối với người theo đuôi cũng rất nhạy cảm.
Tuy không kháng phá được những người dùng cổ trùng theo dõi, nhưng với những người không dùng cổ trùng mà đi theo hắn, hắn đương nhiên sẽ phát hiện.
- Bất quá, cũng quá lơ là đi.
Chắc cho rằng trong sơn trại sẽ không có nguy hiểm gì cả, cho nên cũng chẳng buồn cảnh giác.
Nhưng như vậy, với ta lại càng tốt.
Phương Chính cảm thấy may mắn.
Nếu những người này luôn đề cao cảnh giác, ngay cả con ruồi cũng không bay lại gần được hắn thì hắn nguy to rồi.
Trước không nói có phát hiện hệ thống hay không, chỉ nói riêng mỗi việc nguyên thạch tăng giảm không phù hợp đã đủ chết người.
Còn chưa nói tới việc khi hắn dùng bạch thỉ cổ tu hành bị nhìn thấy, hoặc dùng ẩn thạch cổ để ra ngoài có thể bị cổ trùng trinh sát của họ phát hiện.
- Mỗi lần dùng ẩn thạch cổ đều phải khỏa thân.
Nếu mà bị trinh sát cổ trùng phát hiện, ta thật không biết đem mặt mũi ném đi đâu.
Không được, phải nhanh nhanh lên nhị chuyển, vừa lên nhị chuyển liền ưu tiên thăng luyện ẩn thạch cổ.
Phương Chính hạ quyết tâm, hắn thật không muốn một ngày nào đó đang ẩn thân, đột nhiên bị cổ trùng khắc chế nào đó làm hiện hình.
Giống như u ảnh tùy hành cổ của Vương Đại bị thiểm quang cổ của Cổ Nguyệt Tẩu khắc chế.
Một khi việc tương tự như vậy xảy ra, vậy chẳng phải hắn sẽ đem cả thân thể ném ra trước mặt mọi người.
Chỉ nghĩ thôi, đã đủ làm sống lưng của Phương Chính ớn lạnh.
- Ta phải tăng thêm cường độ tu hành a.
Phương Chính tự nói, đem cửa phòng đóng chặt, chuẩn bị tu hành.
Hắn đem căn phòng chuẩn bị ổn thỏa, đem nguyên thạch chia ra giấu ở các góc phòng khác nhau.
Đây là để phòng bị có người vào trộm liền một hơi ôm hết tất cả.
Mà nguyên thạch này cũng không thể cho vào hệ thống, như vậy rất có thể để lại điểm đáng ngờ.
Hơn nữa, hắn không nghĩ để hệ thống có nhiều cơ hội động tay động chân vào đồ của hắn.
Sắp xếp xong, Phương Chính liền leo lên giường ngồi ngay ngắn, sau đó chuẩn bị tu hành.
Hắn về đến túc xá học đường sau, người đi theo cũng không có theo đi vào, cho nên hắn mới an tâm dùng bạch thỉ cổ.
Phương Chính nhắm nghiền hai mắt, tinh thần cũng đi vào trong không khiếu.
Bạch thỉ cổ.
Bên trong không khiếu, một luồng chân nguyên xanh đậm xông ngược lên, rót vào cơ thể bạch thỉ cổ.
Bạch thỉ cổ lập tức tỏa ra ánh sáng màu trắng huyền ảo, chiếu rọi cơ thể Phương Chính.
Nếu lúc này nhìn vào từ bên ngoài, từ bên trong cơ thể Phương Chính đang tỏa ra một luồng ánh sáng trắng trong nhàn nhạt.
Mỗi tất da tất thịt, mỗi một phần cơ bắp của Phương Chính đều đang đắm chìm trong ánh sáng màu trắng này.
Một cảm giác tê dại ngứa ngáy xông lên đầu Phương Chính.
Ánh sáng màu trắng đang cải tạo cơ thể hắn, làm cho từng giọt từng giọt sức mạnh dung nhập vào trong cơ thể, ở lại bên trong đó, không bao giờ rời đi nữa.
Nhưng mà sau một lát, loại cảm giác tê dại này chuyển thành đau đớn.
Loại đau đớn này thoạt đầu là tê tê giống như bị điện giật, tiếp đó thì biến thành đau đớn dữ dội giống như dùng dao lăng trì lên từng bắp thịt trên cơ thể!
Phương Chính cắn răng, kiên trì thêm một chút mới đình chỉ thúc giục bạch thỉ cổ.
Mặc dù biết bất cứ việc gì tốt quá cũng hóa dở.
Nhưng Phương Chính cũng biết tích lũy vượt qua giới hạn sẽ nâng cao giới hạn.
Bạch thỉ cổ cũng không thể sử dụng quá mức, mỗi ngày chỉ nên sử dụng khoảng một khắc chung.
Qua khoảng thời gian này, nó sẽ gây ra đau đớn, mà đau đớn này còn càng ngày càng mãnh liệt.
Nếu lúc đó lại cưỡng ép thúc giục lần nữa, không chừng sẽ làm cho người ta đau đớn tới chết!
Nhưng cứ mỗi lần thúc giục bạch thỉ cổ Phương Chính đều sẽ kiên trì hơn thời gian một khắc thêm một hoặc hai phút.
Cứ như vậy, mặc dù giới hạn thời gian của bạch thỉ cổ không tăng, nhưng khả năng chịu đau của Phương Chính lại tăng.
Khả năng chịu đau tăng, đồng nghĩ với sau này khi hắn bị thương trong lúc đánh nhau, cũng có thể cầm cự được tiếp tục chiến đấu.
Hoặc giả trong lúc tu hành cổ trùng gây ra đau đớn, cũng có thể chịu đựng được một hai.
Đối với tu hành gây đau đớn nhục thân, phần nhiều là xem ở ý chí của một người.
Phương Chính hắn không đủ tự tin về mặt này, cho nên chỉ có thể lấy việc làm quen đau đớn, thay thế ý chí sắt đá.
Phương Chính ổn định hô hấp, ngồi yên chờ cảm giác đau giảm xuống, liên quay sang ôn dưỡng không khiếu.
Mặc dù hệ thống còn chưa phát nhiệm vụ thăng lên nhất chuyển đỉnh phong.
Nhưng Phương Chính cũng không muốn đợi nó.
Hắn lần này thực quyết tâm phải lên nhị chuyển càng nhanh càng tốt.
Mặc kệ là đối với trận chiến với Phương Nguyên, hay là kế hoạch sau này, thậm chí là vấn đề khiến hắn lo ngại nhất bây giờ đều rất cần hắn nhanh đến nhị chuyển.
Mục tiêu của Phương Chính, là đạt nhị chuyển trung giai trước khi đến khảo hạch cuối năm.
Nếu được, hắn muốn đạt đến cao giai, thậm chí là đỉnh phong nhị chuyển.
Nhưng Phương Chính biết rất rõ bản thân bây giờ tu hành nhanh, không có nghĩa lên nhị chuyển cũng sẽ như vậy.
Bởi vì hiện tại hắn có tửu trùng có thể hổ trợ tu hành.
Nhưng tửu trùng chỉ có tác dụng với nhất chuyển cổ sư, đến nhị chuyển nó hoàn toàn vô dụng.
Muốn tiếp tục dùng, Phương Chính cần phải tính đến cách khác.
Cho nên, tốc độ tu hành khi Phương Chính nhị chuyển có thể chậm hơn hiện tại hai ba lần là việc bình thường.
Mà quan trọng nhất, việc khiến Phương Chính phải đặt mục tiêu cao như vậy, là đề phòng trường hợp thua cho Phương Nguyên.
Một khi trong khảo hạch cuối cùng khi ở học đường là khảo hạch cuối năm hắn thua cho Phương Nguyên, đồng nghĩa nhiệm vụ tranh giành hạng nhất của hắn sẽ thất bại ở bước cuối cùng.
Hình phạt cho việc thất bại là khấu trừ toàn bộ cổ trùng nhận từ hệ thống mà hắn có, đồng thời còn giảm tu vi một đại cảnh giới.
Trong chớp mắt giảm một đại cảnh giới, chẳng khác nào đem một năm tu hành ném vào sọt rác.
Nhưng cho dù biết như vậy cũng chẳng có cách nào.
Cho nên Phương Chính chỉ đành tận lực, ít nhất để cho khi bị giảm tu vi, hắn còn ở nhất chuyển trung giai.
-----
Vương Đại đã chết.
Còn bị Phương Chính phản sát mà chết.
Ba ngày sau, Phương Nguyên đạt được tin tức này
Song song đó, hắn còn nghe được từ chỗ Giang Hạc hai tên thợ săn trẻ tuổi quả nhiên đã mất tích lúc lên núi đi săn.
Về phần một tên thợ săn bị Phương Nguyên chặt đứt tay cũng vì uất ức mà "tự sát" tại nhà.
Lúc Giang Hạc nói những lời này, ánh mắt gã nhìn Phương Nguyên mang theo ý tứ sâu xa, gã đã từng nhìn thấy thi thể Vương Đại nên dĩ nhiên là nhận ra.
Thế nhưng Giang Hạc cũng không dám nói ra thân phận thật sự của Vương Đại.
Gã là cổ sư đồn trú trong thôn, phải gánh vác trách nhiệm, chỉ cần vào thể chế, mặc kệ vị trí thấp hay cao thì đều gánh trách nhiệm.
Vương Đại trở thành cổ sư ma đạo hơn ba năm, mà gã thân là cổ sư đồn trú trong thôn nhưng vẫn không xem xét kỹ.
Nếu quả thật truy cứu xuống thì đó chính là một vết nhơ cực lớn trong lý lịch của gã, tiền đồ trong gia tộc gần như sẽ bị hủy hoại hết.
Cái chết kì quặc của ba tên thợ cũng bị gã dốc hết sức dìm xuống.
- Phương Nguyên, chúng ta cũng là người quen rồi, sau này cậu đến mua đồ ở cửa hàng của biểu đệ Giang Nha của ta thì tất cả đều chiết khấu năm phần!
Một lần nọ, Giang Hạc nói như thế với Phương Nguyên.
Những người biết chuyện đã chết hết, biết chân tướng chuyện này chỉ có hai người là gã và Phương Nguyên.
Nhưng nếu việc này lộ ra cũng không ảnh hưởng quá lớn đến Phương Nguyên.
Vì hắn chỉ giết ba nông nô mà thôi, cho dù giết cả ba mươi người thì trong tộc cũng không truy cứu, cùng lắm là làm vài trừng phạt mang tính tượng trưng như "hơn mười khối nguyên thạch" chẳng hạn.
Giang Hạc ấy vậy mà chủ động hối lộ, Phương Nguyên tất nhiên cũng không từ chối.
Đối với Phương Nguyên mà nói, chuyện lần này tràn đầy bất ngờ và mạo hiểm từ đầu đến cuối, nhưng may mắn là kết quả không tồi.
Sau việc này, Phương Nguyên không hề có gốc rễ gì trong gia tộc lại chiếm được nửa tên đồng minh, còn được thêm một cái chỗ dựa không tồn tại.
Chỗ dựa bí hiểm này chính là tầng ô dù thứ hai của Phương Nguyên.
Tương lai sau này, khi hắn không còn có vẻ nhỏ yếu nữa, ô dù này sẽ mang đến tác dụng chủ chốt, ít nhất là có thể chống đỡ đến khi hắn tu hành đến nhị chuyển mà không đưa đến chèn ép quá lớn.
Hiện tại, hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng, thái độ của gia lão học đường đối với mình trở nên nhẹ nhàng hơn trước.
Rất nhanh, hơn mười ngày trôi qua.
Sau Cổ Nguyệt Phương Chính, ba người Cổ Nguyệt Mạc Bắc, Phương Nguyên và Xích Thành cơ hồ cùng đồng thời thăng lên cao giai.
Mà lúc này, với sự kiên trì gần như quên ăn quên ngủ, Phương Chính cũng thành công đột phá đỉnh phong, đem cả sơn trại kinh động một phen.
Chỉ trong vòng bốn tháng hơn tính từ lúc khai khiếu, có thể tu hành từ sơ giai đi đến đỉnh phong, loại tốc độ này, có thể cái áp không ít thiên tài loại Giáp của bộ tộc Cổ Nguyệt trong lịch sử, ngay cả tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác cũng không khỏi cảm thán.
Mặc dù ông ta nói sẽ đích thân dạy cho Phương Chính, nhưng mà Phương Chính ngoài giờ học trên học đường ra, còn lại đều tập trung bế môn tu hành, hơn mười ngày ông còn chưa có gọi được hắn đến.
Nhưng đối với việc Phương Chính chậm chạp không gặp mình, ông ngược lại lại không thấy khó chịu, còn cảm thấy có chút hài lòng với Phương Chính.
Phương Chính có tư chất, càng có tâm tình cầu tiến, đây rõ ràng là một viên ngọc sáng rực rỡ, còn là tự thân tỏa sáng không cần bên ngoài tác động.
Đặt hi vọng của gia tộc trên vai Phương Chính, thật khiến Cổ Nguyệt Bác yên tâm..