Phương Nguyên một mình bước đi trên đường, ánh chiều tà chiếu trên người hắn, trên mặt đất in hằng một cái bóng cô độc.
Trong lòng Phương Nguyên lúc này, lại đang suy xét về câu nói trước đó của Phương Chính.
- Phương Nguyên, ta biết ngươi định gia nhập tiểu tổ của Giang Hạc.
Phương Chính câu đầu tiên nói nhỏ với Phương Nguyên.
Hắn không đợi Phương Nguyên phản ứng, nói tiếp câu thứ hai.
- Khuyên ngươi nên nghĩ lại, tộc trưởng đang cho người theo dõi tình hình tham gia tiểu tổ của ngươi, muốn từ đó tìm ra chỗ dựa của ngươi.
Phương Nguyên nghĩ một chút, hơi hơi cau mày.
- Phương Chính này có thể nói được rất nhiều dự tính của ta, rõ ràng là có bí mật, nhưng loại bí mật này rất khó tìm hiểu được.
Không nói đến việc hắn là có ý tốt nhắc nhở hay không, quan trọng nhất là, có tin hắn được hay không?
Phương Nguyên tự nói, thoáng suy tư.
Mặc dù hắn không tin Phương Chính, nhưng cũng không loại trừ trường hợp Phương Chính nói.
- Nữa năm trước ta lợi dụng nanh lợn rừng, tạo ra một chỗ dựa không tồn tại.
Chỗ dựa này ít nhiều cũng đã phát huy được tác dụng, tuy nhiên cũng có phiền phức.
- Mỗi một tiểu tổ thường thuộc về một thế lực, như tiểu tổ Thanh Thư là của tộc trưởng, tiểu tổ Mạc Nhan là của Mạc gia, tiểu tổ Xích Sơn là của Xích gia.
Thậm chí là những tiểu tổ nhỏ lẻ, cũng thường có bóng dàng của gia lão ở phía sau.
Nếu như gia nhập vào một tiểu tổ có người phía sau, nhất định sẽ rước đến điều tra.
Phương Nguyên cảm thấy vấn đề này có chút phiền phức.
Hắn không thể tham gia vào bất cứ tiểu tổ nào có gia lão chống lưng phía sau, bởi vì nếu làm vậy thì bí mật của hắn có thể bị đào bới ra.
Ví dụ, nếu hắn tham gia vào tiểu tổ của Xích Sơn.
Xích gia nhất định sẽ nghĩ: "Phía sau Phương Nguyên rõ ràng là có chỗ dựa, ta lại không có mời chào hắn, tại sao hắn lại tham gia vào tiểu tổ của ta? Người mời chào hắn trước đó thật phá hỏng quy củ, nếu hắn tham gia vào chỗ ta chẳng phải khiến người khác nghĩ là do ta làm sao? Không được, phải đem Phương Nguyên chụp lại, điều tra hắn, nhất định phải tra thật rõ ràng".
- Ta ban đầu dự định âm thầm tham gia vào tiểu tổ của Giang Hạc bên kia, nhưng phía sau hắn cũng có chút liên can đến một vị gia lão, cho dù là nhỏ nhất, ta cũng muốn tận lực tránh trường hợp bị trọng điểm điều tra.
Có lẽ nên tìm một tiểu tổ tạp nham nào đó gia nhập vào.
Phương Nguyên vừa đi vừa nghĩ, đúng lúc này, phía sau hắn quan lên tiếng gọi.
- Học đệ Phương Nguyên, xin dừng bước!
Phương Nguyên theo tiếng gọi nhìn lại.
Đó là một tiểu tổ bốn người, hai nam hai nữ.
Đi đầu là một nam nhân, cũng là người vừa rồi lên tiếng gọi Phương Nguyên.
Người này không cao không lùn, màu da vàng sẫm làm cho gương mặt y thoạt nhìn có vẻ như đang mang bệnh, đôi mắt tam giác lóe lóe sáng.
Phương Nguyên không nhận ra hắn là ai, trong ký ức kiếp trước của Phương Nguyên cũng không nhớ là có nhân vật như thế này hay không.
- Ta là Cổ Nguyệt Giác Tam.
Tiểu tổ của ta đang thiếu một người chuyên tấn công.
Phương Nguyên học đệ chắc chưa có tiểu tổ, không bằng gia nhập cùng chúng ta.
- Giác Tam...
Phương Nguyên mị mị mắt, không có đáp lại.
Phương Nguyên và Cổ Nguyệt Giác Tam không có quen biết, bây giờ đột nhiên đuổi theo mời gia nhập, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy mờ ám.
Nếu nói vì hắn thể hiện xuất sắc trong trận đấu khiến họ muốn mời chào, Phương Nguyên thật sự không tin.
Tiểu tổ muốn mời hắn, không phải chỉ có một, nhưng có bao nhiêu tiểu tổ đuổi theo ra đây đâu? Chỉ có một mình tiểu tổ Giác Tam này.
- Học đệ, ngươi suy nghĩ thế nào?
Cổ Nguyệt Giác Tam hỏi, cười thân thiện với Phương Nguyên.
Phương Nguyên ánh mắt lóe qua một ánh nhìn sâu kín, lắc lắc đầu.
- Thật xin lỗi học trưởng, ta đã có tiểu tổ muốn gia nhập.
- Này...
Bốn người sắc mặt thoáng khó coi, liếc mắt nhìn nhau.
- Vậy thì ta không cưỡng ép học đệ đây.
Nhưng khi nào học đệ đổi ý, cứ đến tìm ta.
Phương Nguyên gật gật đầu, liền xoay người bỏ đi.
Mặc dù tiểu tổ Giác Tam chỉ là một tiểu tổ tạp nham, với tình hình hiện tại của Phương Nguyên thì thật thích hợp.
Nhưng Phương Nguyên lại không muốn gia nhập họ.
Hắn vẫn là muốn chủ động đi tìm, như vậy cũng an tâm hơn là để người ta chủ động đến tìm hắn.
---
- Phương Chính học đệ, ta là Cổ Nguyệt Thanh Thư, học đệ gia nhập vào tiểu tổ của ta đi.
Cổ Nguyệt Thanh Thư ôn hòa nói, mỉm cười ân cần với Phương Chính.
Phương Chính quay lại nhìn hắn, chấp tay.
- Vậy làm phiền học trưởng chiếu cố.
Hắn vừa nói, vừa liếc mắt nhìn quanh.
Lúc này diễn võ trường đã thưa thớt rất nhiều, phần đông tiểu tổ chọn xong thành viên mới cũng đã rời đi.
Mạc Trần cùng với tiểu tổ Mạc Nhan, Xích Thành lại đi cùng tiểu tổ Xích Sơn, trước sau rời khỏi.
Các gia lão cũng đã giải tán, chỗ lều bạc hiện tại đang được các thị vệ tháo dẹp.
- Học trưởng, trước mắt ta có việc bận, nếu được thì xin vắng mặt hai ngày.
Cổ Nguyệt Thanh Thư nghe nói, gật gật đầu, vỗ vai Phương Chính nói.
- Được, cứ thong thả.
Phương Chính thi lễ một cái, liền vội vã rời đi.
- Phương Nguyên sẽ tham gia vào tiểu tổ nào đây?
Phương Chính vừa đi, vừa suy nghĩ.
Thật sự thì Phương Chính nhắc nhở Phương Nguyên về việc tộc trưởng muốn điều tra chỗ dựa phía sau, cũng không phải xuất phát từ lòng tốt.
Cái Phương Chính muốn, chính là làm khó Phương Nguyên.
Trong nguyên tác, Phương Nguyên đạt hạng nhất khảo hạch cuối năm, bị tộc trưởng cưỡng ép phải gia nhập một tiểu tổ ngay tại chỗ.
Phương Nguyên không có cách nào mới gia nhập vào tiểu tổ Giác Tam.
Nhưng hiện tại khác với nguyên tác, Phương Nguyên tất sẽ đi tìm Giang Hạc theo dự định.
Nhưng mà Phương Chính lại không muốn Phương Nguyên dễ dàng như vậy đã gia nhập tiểu tổ, xin nhiệm vụ thừa kế.
Tuy nhiên hắn cũng đâu thể trực tiếp ra tay, cũng không cách nào ra tay được.
Vì vậy mới nói về việc của tộc trưởng.
- Với bản tính cẩn thận biến thái của Phương Nguyên, nhất định sẽ phải khổ tâm suy xét một phen.
Mặc dù không có lợi gì cho mình, nhưng nhìn Phương Nguyên phải suy tư lo lắng cũng thật khiến Phương Chính thích thú.
- Ai bảo ta thích nhìn người khác bị ngược đãi chứ.
Phương Chính cười khẽ hai tiếng, rời khỏi học đường, hướng bên ngoài sơn trại đi nhanh.
- Túc chủ đang đi đâu vậy? Ngươi không về túc xá kiểm tra phần thưởng của mình sau? Ta còn đang chờ ngươi đồng ý nâng cấp hệ thống đây.
- Nâng cấp mất bao lâu?
- Hai ngày.
Mỗi lần hệ thống nâng cấp, đều sẽ có thời gian bảo trì.
Hai lần nâng cấp nhỏ trước đây cũng như vậy, mỗi lần hao phí nửa ngày.
Phương Chính không dừng bước, đem một số đồ trong túi đồ lấy ra, cổ trùng thì thu vào không khiếu, còn vật dụng khác thì để trong một cái túi vải, buộc vào bên eo.
- Tiến hành nâng cấp hệ thống.
Làm xong, hắn ra lệnh.
Hệ thống thật sâu nhìn qua hắn cũng liền nhanh chống nhận lệnh, lúc này nhìn lại, màn ảnh chỉ còn lại cái đồng hồ đếm ngược.
- Phần thưởng, so với tình trạng cảm xúc của ta hiện tại căn bản không đáng nhìn.
Phương Chính liếc qua màn ảnh một cái, tăng nhanh tốc độ ở hai chân, lao thẳng vào rừng.
- Cũng không biết nguyên nhân do đâu, cứ mỗi lần kích động là lại muốn chém ai đó.
Sau này ta vẫn nên tránh xa Phương Nguyên ra, khoảng thời gian gần đây tâm trạng của ta cứ rất hay kích động.
Cũng may trong kế hoạch của ta không có bao nhiêu thời gian dành cho Phương Nguyên.
Nói một cách chính xác, mặc dù điểm ghé qua sẽ có chút giống, nhưng ta không định đi cùng Phương Nguyên.
Phương Chính vừa tự nói, vừa chạy vội trong rừng.
Mặt trời đã xuống núi, trong rừng âm u.
Gió núi về đêm se se lạnh, thêm vào tiết trời mùa đông, không khí càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Phương Chính chạy vội, hơi thở của hắn phả vào không khí tạo thành một đám khối.
Hắn dựa theo trí nhớ, đi vội trong rừng, qua một lúc lâu sau, liền thấy phía xa mơ hồ có một ít ánh đèn.
Phương Chính không dừng lại bước chân, dần dần tiếp cận.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy một thôn trang, quy mô không quá lớn.
Trong thôn lúc này tỏa ra một ít ánh sáng, tuy so với sơn trại không bằng, nhưng cũng không phải tối tăm.
Phàm nhân cuộc sống khó khăn, không có nhiều nguyên liệu thắp đèn như ở sơn trại, cho nên đêm xuống cũng rất ít khi thắp đèn sáng, thường rất hay ngủ sớm.
Phương Chính đứng ở sườn núi nhìn xuống, chỉ một thoáng đã nhìn đến vài nhà tắt đi ánh đèn.
Gương mặt của hắn bình thản, đi nhanh xuống núi.
Thôn trang này cũng không quá xa lạ, là thôn trang Phương Nguyên từng ghé qua, nằm trong sự quản lý của Giang Hạc, là một phần tài sản của Cổ Nguyệt sơn trại.
Phương Chính đi tới, liền đem mấy phàm nhân đang đứng gác làm giật mình.
Xung quanh thôn trang cũng có gào cản, cửa vào cũng có người gác chứ không phải không có ai.
Phương Nguyên trước đây có thể đi tới nhà Vương lão hán hành hung mà không bị cản trở, nguyên nhân cũng bởi vì Vương gia dọn ra khỏi thôn, xây nhà ở bên vòng ngoài.
Còn nguyên nhân Vương gia dọn ra ngoài, cũng là vì muốn che giấu đi việc Vương Đại thành ma đạo cổ sư.
Hiện tại, Phương Chính muốn đi vào thôn, đương nhiên sẽ gặp phải sự cản trở của hai người canh gác này.
- Tiểu tử, ngươi là con cái nhà nào? Giờ này còn ở đây, có phải muốn chết hay không?
Một gã lính gác lớn tiếng hét, đi lại gần Phương Chính.
Phương Chính chỉ mới vừa tốt nghiệp, còn chưa có võ phục cổ sư, hắn hiện tại vẫn còn mặt đồ vải bình thường.
Hơn nữa, hai lính canh này cũng chỉ là võ giả phàm nhân, căn bản không có nhìn ra thân phận của hắn.
Phương Chính nhìn qua gã, bình thản nói.
- Ta đến gây sự.
Cả hai nghe vậy, kinh ngạc nhìn lại Phương Chính.
- Ngươi muốn...!Ặc
Một gã gầm lên, nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị Phương Chính một quyền đấm vào giữa mặt.
Gã bắt ngờ không kịp phòng, bị Phương Chính đánh trúng phải lùi lại hai bước.
Nhưng chung quy gã vẫn là võ giả, cũng không đến mức một quyền liền ngắt đi.
- Có người gây sự.
Gã còn lại hét gọi đồng bạn đang đi tuần, liền vung quyền lao về phía Phương Chính.
Phương Chính liếc mắt nhìn, không tránh không né.
Ầm!
- Aa aaaa!
Gã lính gác ôm quyền hét lên một tiếng thất thanh, một quyền vừa rồi của gã đánh lên lớp phòng ngự của nguyệt nghê thường, liền bị phản lực đến gãy hết các đốt xương tay.
- Cổ sư?!
Đám lính canh khác vừa chạy lại, nhìn thấy xung quanh Phương Chính có dải lụa màu xanh liền lập tức dừng chân, hít ngược mấy hơi.
- Nhanh đi gọi Giang Hạc đại nhân!
Một gã trong số đó nói với người bên cạnh, người kia liền nhanh chân chạy đi.
Phương Chính mị mắt nhìn, không có ngăn cản.
Giang Hạc là nhị chuyển, hắn cũng là nhị chuyển, hắn đương nhiên sẽ không sợ hãi Giang Hạc.
Cho dù hiện tại hắn có giết người, cho dù Giang Hạc có báo lên trên gia tộc, Phương Chính cũng không sợ bị nghiêm phạt, cùng lắm thì mươi, hai mươi khối nguyên thạch mà thôi.
Phương Chính lúc này chuyển mắt, nhìn lại gã lính canh đang ôm quyền của mình kêu gào, trong mắt hắn lóe lên một tia xem thường.
Vết thương của gã so với Phương Nguyên trước đó hoàn toàn không bằng, cái này đại biểu cho quyền vừa rồi của gã có lực không bằng một quyền của Phương Nguyên.
Nhưng tiếng hét của gã thì thật sự lớn, này chứng minh không phải ai cũng có thể làm được như Phương Nguyên, xem vết thương trên người mình như không phải là của mình.
Phương Chính hơi hơi nhíu mày, vung tay.
Vèo.
Một mảnh nguyệt nhận bay ra, gã lính cánh hai mắt trợn trừng, còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay phải đã bị chém rớt.
Máu tươi từ vai phải của gã phun ra, trong chớp mắt đã đem nữa người gã làm ướt.
Gã ôm lấy vai phải, tiếng hét càng thêm bén nhọn.
- Phương Nguyên học đệ, người như thế nào lại đến đây?
Lúc này, một nam cổ sư từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy Phương Chính liền kinh ngạc hỏi.
Phương Chính nghiên đầu nhìn gã, gã cổ sư này có dáng vẻ cao gầy, đôi mắt dài nhỏ, trên cổ tay mang bao cổ tay, trên bắp chân buộc xà cạp dày, cả người toát lên vẻ nhanh nhạy.
Gã mặc một bộ võ phục màu xanh đậm, đai lưng màu đỏ, giữa đai lưng khảm một mảnh thiết, trên đó khắc một chữ "nhị", thể hiện thân phận nhị chuyển cổ sư của gã.
Phương Chính nhìn thoáng qua, đã đón được người này chính là Giang Hạc.
Giang Hạc nhìn nhìn Phương Chính, mày hơi hơi nhíu lại.
- Nhìn thì giống, nhưng đây dường như không phải Phương Nguyên.
Giang Hạc tự nói, đánh giá Phương Chính một chút.
Phương Chính bình thản nhìn lại gã, chậm rãi mở miệng.
- Ta tên Cổ Nguyệt Phương Chính, Phương Nguyên là ca ca ta..