Trời đêm u ám, trên trời chỉ có lác đác vài ánh sao.
Gió đêm mùa đông lạnh lẽo, len qua khe cửa sổ lùa vào phòng.
Phương Chính ngồi trên giường, hai mắt nhắm chặt, tâm trí của hắn lúc này thả lỏng, hơi thở ổn định, mỗi lần hít thở đều theo tiết tấu có quy luật.
Qua một lúc, Phương Chính mở mắt, đồng thời gọi ra ba con cổ trùng là một con nguyệt quang cổ, hai con tiểu quang cổ.
- Bây giờ sẽ tiến hành hợp luyện nguyệt mang cổ.
Phương Chính nhỏ giọng, nhìn ba con cổ nằm trên tay mình.
Nguyệt mang cổ là cổ trùng nhị chuyển, do một con nguyệt quang cổ và hai con tiểu quang cổ hợp luyện mà thành.
Công dụng của nó cũng là phóng nguyệt nhận, cự ly xa nhất cũng chỉ có mười mét, nhưng uy lực của nó lại lớn hơn.
Đơn giản mà nói, nguyệt nhận của nguyệt quang cổ lớn cỡ bàn tay, thì nguyệt nhận của nguyệt mang cổ lớn cỡ một cái chậu rửa mặt.
Đương nhiên không phải chỉ lớn hơn, mà mức độ gây sát thương cũng sẽ lớn hơn ít nhất bốn lần.
Phương Chính hít sâu một hơi, ý niệm trong đầu liền động, ra lệnh cho ba con cổ trong tay.
Cả ba nhận lệnh, lập tức bay lên, dừng lại ở trước mặt hắn.
Ngay tại vị trí cách mặt Phương Chính ba mươi xăng - ti - mét, chúng liền bắt đầu bay vòng vòng bên cạnh nhau.
- Hợp!
Phương Chính hạ lệnh, ba con cổ lập tức tỏa ánh sáng trắng chói mắt, sau đó hội tụ lại một chỗ.
Ba mảnh ánh sáng kết hợp lại, tạo thành một quầng sáng trắng khổng lồ.
Trong phút chốc, quầng sáng này đã đem căn phòng của hắn chiếu đến sáng tỏ.
Phương Chính tập trung cao độ, duy trì ý thức điều khiển ở ba con cổ, giữ cho chúng ở tình trạng dung hợp lại với nhau.
Bên cạnh đó, hắn đem nguyên thạch ở túi tiền bên cạnh lấy ra, ném từng khối một vào tròng quầng sáng trắng này.
Từng khối nguyên thạch đi vào quầng sáng, liền giống như khối tuyết bị ném vào nước sôi, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà phân rã.
Từng đám bụi đá, theo không trung rơi xuống lã chã.
Quầng sáng càng lúc càng co rút lại, nhưng ánh sáng càng lúc càng rực rỡ hơn.
Đến khi ánh sáng còn cỡ cái chậu rửa mặt, đột nhiên ánh sáng bùng nổ.
Phịch một tiếng, ba con cổ văng ra ba hướng, một con văng lên giường, hai con phân biệt văng ra hai bên vách tường.
Hợp luyện nguyệt mang cổ thất bại!
Phương Chính trầm mặc, ra lệnh thu hồi ba con cổ.
Nguyệt quang cổ ngay bên cạnh liền lắc lắc bay lên, quay lại tay hắn.
Nhưng hai con tiểu quang cổ ở hai bên thì hoàn toàn nằm im trên nền nhà, không có động đậy.
Chúng lặng lẽ nằm trên nền nhà, thân thể hình ngôi sao năm cánh màu trắng sữa bắt đầu dần dần tiêu tan trong không khí.
Sau thời gian vài hơi thở, chúng hoàn toàn tan biến, không còn để lại bất cứ dấu vết nào.
Phương Chính liếc nhìn chúng, nhìn lại nguyệt quang cổ trên tay.
Thân thể của nó lúc này có đầy vết nứt, hiển nhiên là nó đã bị thương.
Đây là cái giá phải trả cho hợp luyện thất bại.
Dựa vào khác biệt của bí phương hợp luyện, cổ trùng sẽ bị thương hoặc nếu không may, cổ trùng sẽ trực tiếp tử vong.
Cho dù cổ sư có biết chính xác bí phương hợp luyện, cho dù có kinh nghiệm, khi hợp luyện cũng có khả năng thất bại.
Vấn đề thành bại này, có thể đổ cho may mắn.
- Ba ngày trước thất bại một lần, đến hôm nay là lần thứ hai.
Con nguyệt quang cổ này, e gần phải bảy tám ngày sau mới có thể tiếp tục thử hợp luyện lần nữa.
Phương Chính tự nói, thu hồi con nguyệt quang cổ này vào không khiếu.
Sau đó đem một con khác lấy ra.
- Nguyệt quang cổ từ gia tộc còn lại con này, nhưng tiểu quang cổ thì vừa rủ nhau chết hết trong lúc nãy.
Cũng may là ta còn năm con quay được trong hệ thống, nếu không thì phải hao phí một phen đi đổi từ gia tộc.
Phương Chính vừa nghĩ, vừa đem hai con tiểu quang cổ từ túi đồ lấy ra, lần nữa tiến hành hợp luyện.
Cổ trùng bị thương, xác suất hợp luyện thành công giảm mạnh, cho nên khi hợp luyện thất bại, cần phải nghĩ vài ngày để cổ trùng hồi phục lại.
Nhưng Phương Chính lại không muốn chờ tiếp nữa, hắn cần hợp luyện nguyệt mang cổ nhanh nhất có thể.
- Hôm nay đã là ngày thứ ba sau khi ra ngoài làm nhiệm vụ, thú triệu loại nhỏ chắc sẽ diễn ra trong một hai ngày tới.
Với thân phận cũng như tiểu tổ của ta, ta bắt buộc phải có mặt trên chiến trường.
Ta cũng không muốn đi làm khiên chắn đâu.
Phương Chính nói, mắt hiện lên một tia kiên định.
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục hợp luyện.
Lần này diễn ra so với trước đó trôi chảy hơn một chút, dù sau Phương Chính hiện tại cũng có được chút ít kinh nghiệm trong việc này.
Trước đây hợp luyện nguyệt nghê thường, hắn thất bại hai lần, đến lần thứ ba mới thành công.
Hiện tại cũng đã có hai lần thất bại, nên so với lúc mới bắt đầu, khả năng điều khiển cổ trùng dung hợp của hắn đã có tiến bộ nhiều.
Quầng sáng lần này thu nhỏ hơn so với trước đó, ánh sáng càng thêm rực rỡ.
Nhưng đến khi còn cỡ bàn tay, lại bùng nổ.
Phương Chính nhìn theo ba con cổ bị bay ra ba hướng, sắc mặt càng thêm trầm trọng.
Hắn ngoắc ngoắc tay gọi cổ trùng quay lại, may mắn lần này cả ba đều lắc lư bay về với hắn.
- Tâm tình của ta bây giờ, e là khó mà hợp luyện tiếp.
Sáng mai tiếp tục, cùng lắm thì vượt qua thú triều loại nhỏ mà không có nguyệt mang cổ.
Phương Chính nói, liền dứt khoát ngừng lại.
Nhưng hắn cũng không có đi ngủ, mà là nhắm mắt ôn dưỡng không khiếu.
Tiến cảnh trước đây của hắn quá nhanh, hiện tại đột nhiên chậm lại sẽ làm cho tộc trưởng quan tâm.
Vì vậy Phương Chính luôn phải tranh thủ ôn dưỡng không khiếu, tuy vậy, tốc độ so với việc dùng tửu trùng tinh luyện chân nguyên chậm hơn rất nhiều.
Đây là còn chưa tính đến việc cảnh giới càng cao, tu hành càng khó khăn.
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ, đi vào trong phòng.
Phương Chính mở mắt, đẩy chăn trên người ra, đứng lên đi lại mở cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, vẫn là khung cảnh dãy núi kéo dài, lầu trúc san sát quen thuộc.
Nhưng nay, toàn bộ đã không phải là màu xanh tươi mới, khung cảnh sớm đã thay một màu trắng tinh khôi của tuyết.
Phương Chính hít sâu một hơi, khí lạnh của buổi sáng mùa đông làm hắn tỉnh táo vô cùng.
Rất nhanh, Trầm Thúy mang theo nước ấm đi vào phòng hầu hạ hắn rửa mặt.
Sau đó là đưa bữa sáng đến cho hắn.
Ăn xong bữa sáng, Phương Chính lại bắt tay vào việc hợp luyện cổ trùng.
Tuy nói cổ trùng bị thương phải cách vài ngày mới có thể luyện tiếp, nhưng ai nói Phương Chính hắn chỉ có hai con nguyệt quang cổ.
Phương Chính còn con khác trong túi đồ, tiểu quang cổ cũng có trữ hàng, vì vậy hắn chẳng cần phải chờ làm gì.
Nhưng là, Phương Chính lại thất bại, tiếp tục thất bại.
Vì một con nguyệt mang cổ, hắn hao phí đến gần hai trăm khối nguyên thạch, đem ba con nguyệt quang cổ làm cho chết, tiểu quang cổ chết hết năm con, bao gồm cả cổ trùng của gia tộc và của hệ thống.
Tâm tình của Phương Chính lúc này thật không xong.
Hắn biết rõ nhất định hợp luyện rất khó khăn, nhất định phải có vài lần thất bại.
Nhưng hắn thật không cam tâm việc suốt ba lần, mỗi lần đều thất bại ở bước cuối cùng, đương nhiên là không tính đến ba lần thất bại đầu tiên.
Hợp luyện thất bại, tổn thất cổ trùng cũng không phải vấn đề, vấn đề ở đây là ảnh hưởng đến tinh thần của hắn.
Mỗi một lần hợp luyện thất bại, tinh thần của cổ sư ít nhiều cũng phải chịu tổn thương.
Tùy theo mức độ nguy hiểm của bí phương mà tinh thần sẽ bị tổn thương nhiều hay ít.
Bí phương có chuyển số càng cao, khi thất bại tổn thương phải gánh càng lớn.
Hơn nữa, thất bại càng gần bước cuối, mức độ tổn thương cũng càng cao.
Đương nhiên, tổn thương gây ra bởi hợp luyện cổ trùng nhị chuyển rất thấp, hoàn toàn không đáng kể.
Nhiều nhất, cũng chỉ làm cổ sư cảm thấy hơi hơi phiền lòng mà thôi.
Loại cảm giác này hoàn toàn cũng có thể xem là hơi khó chịu vì thất bại.
Nhưng là, Phương Chính liên tục thất bại, tổn thương càng tích càng nhiều, đặc biệt là liên tục hai ngày nay đều dồn nhiều cho việc hợp luyện.
Hiện tại, hắn cảm thấy đầu mình đau nhói, vừa choáng váng, lại có chút buồn nôn, cảm giác thật sự giống như bị say xe.
- Vẫn còn một con nguyệt quang cổ và hai con tiểu quang cổ, nhưng chúng đều bị thương, thêm vào tình trạng hiện tại...!Xem ra thú triều lần này thật sự không có nguyệt mang cổ.
Phương Chính tự nói, kéo chăn nằm xuống.
Tổn thương về mặt cơ thể có thể dễ dàng chữa trị, tổn thương về mặt tinh thần cần có thủ đoạn đặc biệt mới có thể trị ngay lập tức.
Phương Chính không có thủ đoạn đó, cho nên chỉ có thể nghỉ ngơi nhiều một chút để dần dần hồi phục.
- Bây giờ buổi sáng ngày thứ năm sau ngày làm nhiệm vụ, nhớ không lầm thì thú triều diễn ra vào khoảng buổi chiều hoặc đại loại vậy, nhưng cụ thể là ngày nào thì ta không biết.
Chỉ nhớ là, một ngày sau khi Phương Nguyên lên nhị chuyển.
Mà, Phương Nguyên hiện tại đã lên nhị chuyển hay chưa nhỉ? Ai biết chứ...
Phương Chính tự nói, khẽ mỉm cười, chậm rãi thiếp đi.
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đi lên cầu thang tầng một, rất nhanh đã đến trước cửa phòng của Phương Chính.
Tiếp theo, tiếng gõ cửa vang lên, giọng của Cổ Nguyệt Thanh Thư theo sau đi vào.
- Phương Chính, ngươi dậy chưa? Lập tức đi theo ta, có nhiệm vụ khẩn cấp!
- Con mẹ nó, thật sự đến ngay lúc này!
Phương Chính mắng thầm trong bụng, bò ra khỏi giường.
Hắn đêm qua không ngủ, còn đang định ngủ đến trưa, nhưng ai ngờ còn chưa kịp ngủ đã bị gọi dậy.
- Học trưởng chờ một chút, ta ra ngay!
Hắn vừa đáp, vừa chạy đi đem võ phục cổ sư mặc vào, sau đó nhanh chóng mở cửa phòng đi ra.
- Học trưởng, nhiệm vụ...
Phương Chính vẻ mặt nghi hoặc nhìn bốn người đang ở trước cửa phòng.
Thanh Thư lại không đợi hắn nói hết, lập tức xoay người đi xuống lầu, còn nói.
- Nhanh thôi, vừa đi vừa nói!
Liền, năm người rời khỏi lầu trúc, chạy vội ra khỏi sơn trại, hướng phía chân núi chạy tới.
- Vùng phụ cận ở thôn trang dưới chân núi hình thành thú triều loại nhỏ, nếu tiếp tục để mặc sẽ xảy ra thú triều loại lớn.
Nhưng vậy sẽ gây ra tổn thất nghiêm trọng đến những phàm nhân ở đó, đối với sơn trại chúng ta sẽ gây ra ảnh hưởng.
Vừa đi, Cổ Nguyệt Thanh Thư vừa nói.
- Tiểu tổ Mạc Nhan phát hiện đầu tiên liền báo về gia tộc.
Chúng ta nhận được tin tức này trước những tiểu tổ khác, nhưng rất nhanh phía nội vụ đường sẽ ra nhiệm vụ khẩn cấp cho toàn bộ tiểu tổ.
Cổ Nguyệt Dược Cơ nói thêm.
- Ra vậy...
Phương Chính gật gật đầu, ánh mắt chợt lóe lên.
- Trong nguyên tác không có nói đến việc ai là người đầu tiên phát hiện, không ngờ hiện tại vậy mà lại thêm loại thông tin này.
Bất quá, cũng không bất ngờ, tiểu tổ Mạc Nhan chuyên về trinh sát, việc phát hiện đầu tiên không phải việc gì bất ngờ cả.
- Nhưng mà, nếu hiện tại là thú triều loại nhỏ, thì xem ra Phương Nguyên cũng đã là nhị chuyển cổ sư rồi.
Tuy nói có thể xảy ra việc bất ngờ, nhưng vấn đề này có hơn chín phần chắc chắn.
- Qua mùa đông, ta nên đi lặn một chút...
Phương Chính mị mắt tính toán, bước chân dồn dập đi theo đội hình.
Mặc dù Phương Chính thể lực tốt, thường xuyên chạy trong rừng, nhưng hiện tại hắn lại có chút theo không kịp đội hình.
Phải cố gắng rất nhiều mới không làm cho đội hình bị ảnh hưởng.
- Phương Chính, ngươi như thế nào?
Thanh Thư giờ khắc chú ý hắn, liền không khỏi lo lắng hỏi.
So với lần đầu đi làm nhiệm vụ, Phương Chính rõ ràng hiện vẻ chật vật hơn rất nhiều, sắc mặt cũng thật khó coi.
- Không nghiêm trọng lắm, chỉ là hơi đau đầu một chút.
Phương Chính cười cười đáp, tiếp tục nhìn phía trước, trong lòng cân nhắc.
- Hiện tại thú triều vừa hình thành, lại thêm nhờ trinh sát, từ lúc vào rừng đến nay cũng đã ba lần chuyển hướng, xem ra so với tưởng tượng của ta, lần này nhẹ nhàng hơn nhiều lắm.
Đội hình đi nhanh trong rừng, tiếp cận khu vực thôn trang, đúng lúc này, Cổ Nguyệt Hằng phía trước lên tiếng.
- Phía trước bên phải có một đàn thú đang tiếp cận, số lương khoảng mười con, nghi là dã lộc.
- Dã lộc không có nhiều sức chiến đấu, nhưng nếu để mặc liền gây ảnh hưởng đến nông sản, diệt trừ.
Thanh Thư nói, tiểu tổ liền lập tức thay đổi đội hình sang do hắn dẫn đầu, lập tức hướng đám dã lộc đang chạy trong rừng đi tới.
Đối với đàn dã lộc này, thật ra cũng không nhất thiết phải diệt trừ, phần lớn sẽ lựa chọn xua đuổi.
Nhưng hiện tại vị trí của chúng đang rất gần khu vực thôn trang, cho dù có xua đuổi thành công, không gì đảm bảo trong lúc chúng chạy loạn không chạy thẳng vào thôn trang phá hoại nông sản.
Cho nên, chúng liền trở thành đối tượng phải diệt trừ trong lúc này..