- Ca ca vì tham sống mà trốn sau lưng đồng đội nữ?
Ba ngày sau, Phương Chính mới nhận được tin tức này từ đám người Thanh Thư.
Hắn lúc này vẻ mặt hoàn toàn thất kinh, liên tục biến đổi từ kinh ngạc, sang không ngờ, sau đó là căm phẩn, bi ai, cuối cùng là đồng cảm.
Hắn thở dài một hơi, nói.
- Nếu ca ca đã không bị xử phạt thì chắc sự tình này không phải do lỗi của hắn.
Hẳn là do người thân của người đó không chấp nhận được mới truyền tin này ra ngoài đi.
Hai, dù sau cũng là đồng tộc...!Nhưng lúc đó cũng thật sự nguy hiểm.
Hắn mặc dù làm ra vẻ thương tiếc, cảm thán không thôi, nhưng thật sự trong lòng lại không có một chút nào bận tâm.
Sau đó hắn còn nói chuyện một hồi lâu với bốn người trong tiểu tổ, cuối cùng quay về lầu trúc.
- Phương Nguyên vậy mà thật sự gia nhập tiểu tổ Giác Tam.
Xem ra là do hắn nghĩ chủ động lâm vào với tâm phòng bị, còn hơn là trốn tránh nhưng phải luôn luôn lo lắng không biết khi nào bị ám toán.
Thời điểm xung quanh không có ai, Phương Chính mới bắt đầu suy nghĩ một chút về những vấn đề này.
Tiểu tổ Giác Tam hiện tại, đã chết hết bốn người, chỉ còn lại một mình Phương Nguyên.
Ba ngày trước, sau khi Phương Nguyên ra khỏi người lợn rừng vương, hắn một mình quay lại sơn trại.
Trên đường liền phát hiện thi thể hai người Giác Tam và gã hậu cần trong tiểu tổ.
Gã hậu cần đã bị điện lang cắn xé đến không ra hình dạng, trong khi Giác Tam may mắn giữ lại một hơi.
Phương Nguyên trước tiên phát hiện, còn đang định giết gã, thì cổ sư trị liệu từ xa chạy tới.
Mặc dù vậy, Phương Nguyên hắn cũng chẳng muốn bỏ qua cơ hội loại bỏ chướng ngại này, cho nên hắn nảy ra một ý.
Hắn cởi áo ngoài, đắp lên mặt của Giác Tam.
Bởi vì hắn trốn trong bụng lợn rừng vương khá lâu, quần áo sớm đã bị máu làm ướt sũng.
Giác Tam bị áo của hắn che lại mũi và miệng, không thể hít thở.
Đợi đến lúc cổ sư trị liệu kiểm tra gã, gã đã chết rồi.
- Muốn biết tình hình có giống như những gì ta biết không cũng thật đơn giản, đi hỏi thăm cổ sư trị liệu lúc đó về hoàn cảnh nhìn thấy xác của Giác Tam là có thể kiểm chứng được.
Sau đó, ta có thể nói là Phương Nguyên cố ý giết người, nhất định hắn sẽ bị nghiêm mật tra khảo một phen.
- Làm vậy ta được lợi gì? Không có gì cả.
Trước ta không quen ai trong bốn kẻ đó, sau ta không phải là người thích thể hiện chính nghĩa, thích làm việc thiện.
Nhưng mà, nếu lấy nó đi uy hiếp Phương Nguyên thì sẽ khác...
- Muốn uy hiếp Phương Nguyên, trước tiên nên chuẩn bị việc hắn cắn ngược lại đã.
Tên này hoàn toàn không phải là người cam chịu thiệt thòi.
Vậy, ta nên làm gì đây?
Phương Chính trầm tư suy nghĩ, nhưng rất nhanh, hắn đem vấn đề này đạp ra khỏi đầu.
Trước không nói đến việc thành công hay không, cứ cho là uy hiếp thành công thì hắn lấy được lợi gì từ Phương Nguyên? Chẳng có cái khỉ khô gì cả.
Phương Nguyên hiện tại một nghèo hai trắng, trên người có cái gì hắn lấy được? Truyền thừa của Hoa Tửu hành giả sao? Phương Chính hắn đã từ bỏ từ lâu rồi, nếu đi tiếp hắn sợ một trăm cái mạng cũng không đủ để hắn ném vào.
Cổ trùng? Trên người Phương Nguyên hiện tại có bao nhiêu con cổ? Xuân thu thiền, nguyệt quang cổ, tiểu quang cổ, tửu trùng, bạch thỉ cổ, ngọc bì cổ sáu con cổ trùng.
Mà sáu con này, Phương Chính thiếu con nào sau? Hắn còn nhiều hơn nữa kìa, lấy tới tay lại phải nuôi không công à?
Nguyên thạch? Phương Chính thiếu sau? Nhưng thật ra cái này cũng là một ý tưởng hay.
Đâu nhất thiết phải lấy trong một lần, Phương Chính có thể bòn rút từ từ qua từng đoạn thời gian.
Đây cũng xem như là một cái lợi ích đi.
Nhưng mà loại lợi ích này, nhỏ hơn nhiều so với cái giá Phương Chính phải bỏ ra để có được.
Không đáng để đi làm.
Phương Nguyên chỉ thật sự có cái Phương Chính cần khi mà hắn phát triển đến mức độ khác cao hơn, nhưng mà thời điểm đó hắn làm gì còn bận tâm đến việc có bị gia tộc phát hiện hay không.
Nói một cách chính xác, việc Phương Nguyên mưu sát chỉ có giá trị trong khoảng một năm tới, vượt qua thời gian này thì đã hoàn toàn vô dụng.
Nhưng Phương Chính lại cần lợi ích từ Phương Nguyên của ba bốn năm sau chứ không phải của bây giờ.
Cho nên nói, Phương Chính cũng chẳng muốn tốn não đi xem xét cái vấn đề không có giá trị thực tế đó làm gì.
- Thương vong hiện tại cũng khá nhiều, nhưng nói sau nhỉ, có vẻ ít hơn số thương vong phải có.
Phương Chính lại chuyển sang suy tư về vấn đề thương vong của cổ sư trong đợt vừa rồi.
Hắn trước đó ngoài tin tức về Phương Nguyên, còn chú trọng quan tâm đến vấn đề này, mặc dù tin tức này thật sự rất khó lấy.
Cao tầng gia tộc đương nhiên sẽ không công khai số lượng thật sự ra ngoài, tránh để người trong tộc hoang mang.
Phương Chính lấy tới tay thông tin này, là phải đi "làm nũng" một hồi với tộc trưởng mới có được.
Phương Chính không biết cụ thể số lượng thương vong trong nguyên tác, dù gì cũng không có nói qua.
Nhưng có một việc hắn lưu ý, thì phải là sau khi Phương Nguyên bị tra khảo về việc nữ cổ sư kia xong, Phương Chính có đi tìm Phương Nguyên rủ đi dự đám tang của bạn học.
Nói cách khác, trong nguyên tác, Phương Chính phải biết được việc có một bạn học cùng trường với hắn chết ngay sau khi nhận được tin Phương Nguyên trốn sau lưng đồng đội, cũng có thể là trước.
Nhưng cho đến hiện tại, Phương Chính còn chưa nghe tin này, chứng tỏ người bạn học kia còn sống.
- Mà đó là ai thì ta quên mất rồi.
Cho nên nói, hẳn là thương vong ít hơn đi.
Phương Chính nói, sau đó lại tiếp tục sắp xếp thông tin hắn nhận được.
Đồng thời kiểm kê lại những thứ nhận được sau đợt thú triều vừa rồi.
Trong phòng hắn lúc này, có một túi nguyên thạch to, cùng một cái núi nhỏ da lông.
Bình thường làm nhiệm vụ săn giết, bộ phận nộp lên rất ít, đa phần là đưa ra cho nội vụ đường kiểm tra, sau đó sẽ được trả lại hoặc được đổi thành nguyên thạch.
Cổ sư dựa vào những thứ thu thập được này, buôn bán ra ngoài kiếm thêm nguyên thạch.
Tiểu tổ của hắn giết được khá nhiều, việc thu thập luôn do Tịnh Không làm là chủ yếu, những người còn lại cũng sẽ hỗ trợ một phần.
Sau thú triều, tiểu tổ của hắn thu được thật nhiều da lông, thịt, sừng lộc, nanh lợn.
Sau khi chia đều, Phương Chính liền đem phần của mình đổi thành nguyên thạch cùng với da lông của dã lộc.
Đặc biệt tuyển chọn những bộ da đẹp nhất, nguyên vẹn nhất.
Phương Chính hắn, khá thích những bộ lông mao mềm mềm!
Đừng nhìn hắn lúc nào cũng lạnh lùng, điềm đạm mà lầm.
Phương Chính vẫn còn thật trẻ con, suy nghĩ của hắn chưa thật sự trưởng thành như lão quái sống năm trăm năm Phương Nguyên.
Nhưng vẻ ngoài này cũng không phải là hắn diễn, mà hắn thật sự thuộc dạng người điềm tỉnh, trải qua hai kiếp, còn chưa có việc gì làm hắn thật sự mất bình tĩnh.
Nói cách khác, Phương Chính vẫn luôn khống chế được cảm xúc của bản thân, không đến mức hoàn hảo nhưng Phương Nguyên, nhưng cũng không phải ai cũng làm được như hắn.
Có lẽ Phương Chính trời sinh đã có sẵn trong lòng ma tính, chỉ là môi trường kiếp trước không phù hợp nên không bộc phát ra ngoài mà thôi.
Nếu thật sự là như vậy, có lẽ dù hắn xuyên đến thế giới huyền huyễn nào, hắn cũng sẽ lựa chọn nhập ma bất chấp hoàn cảnh.
Mà cũng có thể, vì ảnh hưởng từ giáo dục ở kiếp trước, hắn sẽ lựa chọn làm người ngoài cuộc hơn là đứng đầu một phe trong cuộc chơi.
- Sau này, ta sẽ chọn một nơi để sống an nhàn...!Ta thích yên tĩnh hơn là tranh đấu.
Phương Chính đột nhiên cảm thán.
- Mặc dù vậy, nhưng mà không có nghĩa là ta sẽ không tranh.
Ta còn phải tranh thật hoành tráng hết sức có thể trước khi về ở ẩn.
Cuộc sống mà, ngoài đi đường thì cũng nên tận hưởng cuộc sống này một chút chứ.
- Cho nên hiện tại, ta đi tận hưởng việc hợp luyện cổ trùng đây!
Hắn dủi thân, ổn định lại tâm tình, sau đó lấy ra nguyệt quang cổ cùng tiểu quang cổ, tiếp tục hợp luyện nguyệt mang cổ.
Hắn không tin mình sẽ không hợp luyện thành nó.
Cho dù thất bại mười lần, hai mươi lần, tin rằng sẽ có lúc hắn hợp luyện thành.
Nhưng nếu thất bại hai mươi mốt lần, vậy thì bỏ mẹ nguyệt mang cổ luôn đi.
Nhị chuyển thôi mà, có cần phải quá đáng đến mức đó không?
May mắn cho Phương Chính là hắn không có thất bại nhiều đến mức đó, ở lần hợp luyện thứ tám này, hắn cuối cùng cũng thành công hợp luyện được nguyệt mang cổ.
Nguyệt mang cổ có hình dạng trăng khuyết của nguyệt quang cổ, cũng có màu lam, hình thể so với nguyệt quang cổ chỉ lớn hơn một chút.
Phương Chính nhìn vầng trăng khuyết trên tay, cảm thấy vui mừng không thôi.
Hắn đem nó thu vào không khiếu, liền đứng lên đi lại mở cửa sổ.
Hiện tại đã là chiều tối, chân trời đã bắt đầu trở nên u tối.
Một buổi chiều tối mùa đông bình thường, nhưng, cũng thật thảm sầu.
Gió đông lạnh lẽo đến thấu xương, trong không khí tràn ngập nỗi bi thương.
Phương Chính đứng bên cửa sổ nhìn trời, bỗng đột nhiên giật mình nói.
- Nói mới nhớ, ta quên mất buổi chiều là lễ truy điệu cho những người chết trong đợt thú triều rồi! Mà ta cũng chẳng muốn đến đó làm gì cả, phiền phức lắm.
Hắn nói, quay đầu đi lại chỗ da lông dã lộc.
- Con người mà, có sinh ắt có tử.
Chết rồi thì là chết thôi, ở thế giới trước kia, còn có mấy kẻ ngay cả ông bà cha mẹ chết còn chẳng bận tâm, xem đám tang như một thứ để mua danh chuộc tiếng.
Trong thế giới người chết như rơm rạ này thì có đáng là cái gì?
Hắn tự nói, chăm chú phân chia các tấm da lông này ra.
Đồng thời còn bận tâm suy nghĩ nên nói thế nào với đám người tộc trưởng, Thanh Thư việc hắn vắng mặt.
Dù sao hắn cũng chẳng thể nói "xin lỗi, ta quên rồi" được.
- Cho nên nói, kỳ thực nói thật còn khỏe hơn nói dối nữa kìa.
Nói thật không cần suy nghĩ, nói dối thì lại phải suy nghĩ một chút nên nói cái gì, nói thế nào.
Vậy mà con người lại thích nói dối người khác hơn.
- Mà như thế, mới là con người, mới là cuộc sống, mới trở nên thú vị, mới xứng đáng để ta tận hưởng.
- Tận hưởng cuộc sống, cũng là một cách để thấu hiểu cuộc sống.
Có thấu hiểu, mới có sáng tạo.
Một vật được tạo ra, cũng trên tiền đề hiểu biết của con người mà thôi.
Ngoài trừ việc tạo ra thông qua sinh sản hữu tính là còn nhiều vấn đề không hiểu nổi lắm.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Phương Chính trở nên nhẹ nhàng vô cùng..