Phương Chính nhắm chặt hai mắt, tâm thần chìm xuống, đi vào trong không khiếu.
Đầu tiên, hắn nhìn thấy không khiếu hình cầu, bao xung quanh nó là một lớp thủy màng, từng dòng nước lưu động, tỏa ánh sáng nhạt.
Bên trong không khiếu, biển chân nguyên toàn bộ đều có màu đỏ tươi.
Mặt biển chân nguyên chiếm chín thành sáu không khiếu, đây là do hắn vừa làm nhiệm vụ quay về, tuy đã hồi phục lại một phần, nhưng so với tràn đầy chín thành tám thì vẫn ít hơn chút.
Bất quá, với chín thành sáu này cũng dư sức gánh vác Phương Chính hợp luyện cổ trùng.
Tiếp theo, trong không khiếu chỉ có một con cổ trùng.
Nó nhìn như trăng non, lớn cỡ lòng bàn tay, xung quanh lượng lờ lớp sương màu lam nhạt, ẩn hiện như ánh trăng khuất sau những đám mây, đây chính là nhị chuyển nguyệt nghê thường.
Ngoài nó ra, trong không khiếu của Phương Chính chỉ có xuân thu thiền đang ẩn mình ngủ say.
Còn lại nguyệt mang cổ đã hóa thành ấn kí mặt trăng sống nhờ trên lòng bàn tay phải của hắn.
Cửu diệp sinh cơ thảo thì sống nhờ trên mu bàn tay phải.
Phương Chính cố ý để chúng nó như vậy, tiện cho việc vừa ném nguyệt nhận, vừa hái sinh cơ diệp cùng một lúc.
Đây cũng giống như kiểu vừa đánh nhau vừa cắn đan dược hồi phục trong mấy tiểu thuyết tu tiên khác vậy.
Kiểm tra xong không khiếu, Phương Chính mở mắt, liền từ túi đồ đem hai con tửu trùng lấy ra.
Cả hai vừa ra ngoài, liền ghé vào vai Phương Chính nằm yên lặng.
Hắn liếc mắt nhìn quan hai con sâu mập mạp no tròn đang nằm trên vai mình một chút, liền dời mắt, kiểm tra lại nguyên liệu xung quanh.
Cảm thấy mọi thứ đã ở mức tốt nhất có thể, hắn liền thở nhẹ một hơi, ổn định lại tâm tình.
- Bắt đầu thôi!
Phương Chính hít sâu một hơi, liền ra lệnh cho hai con tửu trùng.
Cả hai bắt đầu động thân, bùm một tiếng lao vào trong vò rượu dương mai.
Dưới sự điều khiển của Phương Chính, hai con tửu trùng bắt đầu dung hợp lại ở bên trong vò rượu.
Phút chốc, ánh sáng trắng tràn ra khỏi miệng vò rượu, chiếu sáng lên tận mái nhà.
Phương Chính biết thế nào cũng vậy, cho nên trước đó hắn đã đóng kín các cửa, lại luyện chế ngay giữa trưa, chính là để đề phòng ánh sáng này thu hút sự chú ý của bên ngoài.
Lúc này, Phương Chính tập trung cao độ, duy trì hai con tửu trùng ở tình trạng dung hợp, sau đó đem nguyên thạch ném từng khối vào bên trong vò rượu.
Một khối, mười khối, năm mươi khối, sau khi đến một trăm khối, quầng sáng trắng từ trong vò rượu có rút lại còn một khoảng nắm tay, trôi nổi ở giữa vò rượu.
Rượu dương mai bên trong lúc này cũng đã tiêu hao không còn.
Phương Chính liền vội cầm lấy vò rượu mật hoàng kim để ở ngay bên cạnh lên, rót hết vào bên trong.
Dưới ngâm ủ của rượu mật, quầng sáng lần nữa phồng lên rực rỡ như ban đầu.
Phương Chính lúc này toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, hắn không dám lơ là nửa giây, tiếp tục đem nguyên thạch ném vào bên trong.
Phương Chính ưu tiên dùng nguyên thạch từ hệ thống nhiều hơn, bởi vì lần này chủ yếu là thử luyện.
Đương nhiên để đảm bảo, hắn vẫn dùng nguyên thạch bên ngoài.
Dù sau ai biết hắn có may mắn làm một lần là xong hay không đâu.
Ánh sáng lần thứ hai co lại còn cỡ nắm tay, rượu mật cũng bị tiêu hao hết, Phương Chính liền đem rượu khổ bối đổ vào.
Ánh sáng lần thứ ba bùng lên, lại có sự tiến nhập của nguyên thạch mà từ từ co rút lại.
Đến khi ánh sáng thu lại đến mức bao phủ miệng vò rượu, bỗng phát sinh nổ mạnh.
Hai con tửu trùng văng ra hai bên, đập vào thành vò rượu sau đó trượt dài theo vách xuống dưới đáy vò, nằm im lặng trong lớp rượu khổ bối còn sót lại bên trong.
Phương Chính ôm ngực, vụ nổ vừa rồi làm hắn cảm thấy tức ngực không thôi.
Tiếp theo, hắn lao mồ hôi phủ trên mặt, rồi gọi cổ trùng quay lại.
Hai con tửu trùng trước sau bay ra khỏi vò rượu, nhưng chỉ có một con quay lại tay hắn, còn con tửu trùng còn lại chỉ bay được nữa đường liền rơi xuống, thân thể của nó trở nên ảm đạm dần, sau đó ngay đơ, không hề nhúc nhích.
Phương Chính thử đưa tay chạm vào, nó hoàn toàn không có phản ứng gì.
Hắn nhìn xem, thở dài một hơi, nó đã chết.
Cổ trùng chết đi cũng không phải lúc nào cũng tan biến như tiểu quang cổ, phần lớn bọn nó đều để lại cái xác của mình.
Phương Chính nhặt cái xác này lên, dùng nguyệt mang cổ chém vụn thành bụi.
Hắn không thể giữ lại thi thể của nó được, nếu không may có người nhìn thấy, quả thật rất khó để giải thích.
- Đúng thật là, tích lũy nửa đời cũng tan thành bọt nước, chỉ có bản mệnh là trường tồn.
Phương Chính cảm thán, nhớ lại tựa một chương trong nguyên tác.
Ngoài nhớ các tình tiết trong nội dung ra, đôi lúc có một vài tựa chương làm hắn ấn tượng, hắn cũng sẽ ghi nhớ.
Khi hợp luyện, hay là các cách thăng luyện khác, nghịch luyện hoặc luyện chế cổ trùng, một khi thất bại các tài liệu dùng trong quá trình đều sẽ tổn thất, bao gồm cả cổ trùng tham gia.
Nếu may mắn có thể giữ lại một ít, ví như còn lại một hai con cổ trùng tham gia vào.
Nếu không may mắn thì toàn mất, cả tài liệu, nguyên thạch hay cổ trùng đều mất hết.
Giống như lần này, Phương Chính trước sau mất gần ba trăm nguyên thạch, ba vò rượu ngon, còn thêm một con tửu trùng.
Những thứ này, chỉ có thể tiếc nuối, không có cách nào lấy lại.
Bởi vì tỉ lệ thành công khi luyện cổ thấp, mà thất bại lại tổn thất, cho nên cổ sư cũng sẽ dùng nhiều cách để hy vọng bảo lưu lại một ít tài nguyên hoặc cổ trùng quan trọng.
Làm như vậy, cho dù sau khi thất bại, những thứ được bảo vệ sẽ được bảo lưu.
Nhưng những thủ đoạn này cũng phải hao phí.
Từ trước đến nay, chỉ có bản mệnh cổ trùng khi tham gia luyện cổ dù có thất bại cũng chỉ bị thương, không tổn thất.
Bởi vì nó có liên kết sinh mạng với cổ sư, chỉ cần cổ sư còn, nó liền không dễ chết.
Nhưng nếu nó chết, cổ sư chắc chắn trọng thương.
- Rượu mật hoàng kim với rượu khổ bối chỉ còn lại hai vò, nhiều nhất là thử luyện được hai lần, nếu không được nữa, ta quả thật phải nghĩ đến việc từ bỏ tứ vị tửu trùng.
Dù sao rượu ngọt dễ tìm, rượu đắng khó thấy, bản thân ta cũng không định dùng quá nửa tài liệu luyện chế từ hệ thống.
Phương Chính nói, bắt đầu thu dọn tàn cuộc.
Hắn sẽ tạm dừng hợp luyện, đợi con tửu trùng còn lại khỏe trở lại mới dám thử lần nữa.
- Cổ trùng là sinh mạng, hợp luyện cổ trùng là làm cho sinh mạng này tiến hóa.
Việc tiến hóa của sinh vật trước nay đều trải qua trăm ngàn vạn năm, diễn ra từng chút một.
Mà hợp luyện cổ trùng là đem quá trình này rút ngắn lại trong chốc lác.
Việc này rõ ràng chính là kì tích, là thần tích.
- Con người, cũng không phải thần, muốn tạo ra thần tích căn bản không hề dễ dàng.
Cho nên tỉ lệ thành công của luyện cổ luôn luôn thấp.
Cho dù có cổ phương chính xác, kinh nghiệm dày dặn cũng không làm được trăm lần luyện trăm lần thành.
Thất bại hoàn toàn là việc tất nhiên phải có.
Phương Chính tự nói, cảm thấy việc thất bại lần này cũng không còn là gì cả.
Hắn thu dọn xong, liền leo lên giường ngồi, nhắm mắt ôn dưỡng không khiếu.
Có tự vị tửu trùng thì tốc độ tu hành nhanh chóng, nhưng với Phương Chính không bắt buộc phải có mới được.
Với tư chất của hắn, chỉ cần siêng năng, căn bản đột phá lên nhị chuyển cao giai cũng không đến mức khó khăn.
Trước đây từ nhị chuyển sơ giai lên nhị chuyển trung giai, hắn cũng là tự thân vận động, kiên trì ôn dưỡng mà thành.
Hiện tại cũng vậy, dù có chút chậm, nhưng cũng không phải là không lên được.
Quá trình ôn dưỡng của Phương Chính cũng không quá gắp ráp, hắn làm từ từ, chậm rãi, chủ yếu nhắm tới kéo dài.
Cũng không phải là chậm mà chắc, Phương Chính là đang muốn kéo dài, chờ không khiếu tự mình khôi phục chân nguyên.
Cứ như vậy, việc tu hành có thể duy trì liên tục không dứt, cũng không cần tới việc dùng nguyên thạch khôi phục.
Đương nhiên việc này cũng không kéo dài được bao lâu, dù sau tốc độ tiêu hao so với tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn một chút.
Phương Chính cứ như vậy tu hành đến hoàng hôn mới tạm dừng lại.
Ăn xong bữa chiều liền quay lại nghiên cứu cổ phương.
Cổ phương trước đó giao cho gia tộc, tới nay đã có tiến triển rất nhiều.
Gia tộc vẫn giữ đúng lới hứa cho Phương Chính biết phương hướng đi tiếp, sao đó Phương Chính tự mình suy tư, bổ sung hoặc đập điểm vào, đến khi gặp khúc mắc, lại đi tìm gia tộc.
Đến hiện tại đã là lần thứ ba gia tộc đưa ra phương hướng cho Phương Chính.
Đến hiện tại, Phương Chính có thể khẳng định cổ phương này không đến mức đi vào ngõ cụt, hắn quả thật có thể đi thành.
Nhưng kết quả sau cùng có được như mong đợi hay không còn có chút không chắc chắn.
Phương Chính tìm hiểu đến gần nửa đêm, lại tiếp tục tu hành đến gần sáng mới đi ngủ.
Con người, làm cái gì đó đến quen thuộc, cũng liền thật khó sửa chữa.
Như Phương Chính thường hay tu hành đến khuya, lâu dần cũng luyện thành thói quen ngủ muộn dậy sớm.
Hắn ngủ sớm nhất, cũng phải qua nửa đêm mới có thể ngủ, cho nên thời gian hắn có để tu hành luôn nhiều hơn thiếu niên đồng trang lứa khác.
Tích tiểu thành đại, về lâu về dài, có thể nói là thời gian tu hành của Phương Chính nhiều gấp đôi người khác cũng bình thường, lại thêm hắn có lợi thế về chân nguyên, người khác muốn đuổi kịp hắn quả thật khó khăn.
Nhưng Phương Chính hiện tại cũng đang phải đuổi theo một người, người này không phải Phương Nguyên, mà là một người khác.
Từ sau lần thứ hai bị ám sát, Phương Chính đã bỏ thời gian suy xét xem, nếu hắn là người muốn giết bản thân mình, hơn nữa còn hiểu biết về xung quanh mình, vầy thì hắn có thể lợi dụng cái gì để giết chính mình.
Thiên tai? Nhân họa? Cả hai đều có thể!
Thanh Mao sơn không có nhiều thiên tai, nhưng có dã thú, đặc biệt gần nhất sẽ có thiệt nhiều điện lang.
Còn nhân họa, Cổ Nguyệt sơn trại sẽ không có người nghĩ ám hại hắn, nhưng hai gia trại còn lại thì khác.
Người ta nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Nhưng Phương Chính ý thức được, bản thân hắn hiện tại sợ nhất chính là minh thương.
Lọt vào vòng vây của điện lang, bị người ta ngay mặt đuổi đánh là hai việc có thể xảy ra nhất, lại đòi mạng nhất.
Cách tốt nhất, là nhanh đuổi kịp tu vi của người có khả năng đuổi đánh hắn, tận lực bảo vệ mạng sống khỏi kẻ đó.
Nếu cứ ỷ y lơ là, e gần có lúc Phương Chính chết không kịp hối..