Không khí chung quanh bắt đầu lắng xuống, mọi người nhìn thấy một cái hố đất sâu chừng năm sáu thước, thế nhưng vách đá trước mặt vẫn sừng sững không đổ, thì ra phía bên dưới lòng đất vẫn còn một lớp đá dày nữa. Mà vừa rồi, công kích của Hồ Mị Nương chỉ mở được lớp bùn đất bên ngoài, còn cái khe đá trước mặt chỉ hở ra được có nửa thước. Nhưng phải nói lực công kích của nàng quả nhiên là cường đại, lớp đá này ít nhất cũng phải dày đến ba thước, vậy mà nàng vẫn có thể đánh xuyên qua được. Mặc dù kích thước có hơi nhỏ chút, nhưng mọi người ở đây đều tương đối thon gọn, các nàng vẫn có thể chui lọt.
Thế nhưng lúc này lại có vấn đề mới phát sinh, vì công kích vừa rồi của Hồ Mị Nương quá mạnh, cho nên mặt đất trước mặt đã tạo thành một cái hố vừa sâu vừa rộng. Nếu như bình thường thì các nàng có thể hoàn toàn không quan tâm đến, chỉ là lúc này trong người các nàng mỗi người không ít thì nhiều đều bị trúng xuân dược. Các nàng muốn vừa vận linh lực không chế không cho xuân dược phát tác, vừa phải nhảy qua cái hố này quả thật là không thể nào làm được.
Hồ Mị Nương lúc này cũng phát hiện ra chuyện bất thường, liền vung tay lên hô: “Băng Phong!”
Ngay lập tức, một cỗ hàn khí từ cây Băng Huyền Cung ở trên tay của nàng phát tán ra ngoài, đem mặt đất trước mặt đông kết lại thành một lớp băng dày, vừa đủ để cho mọi người đi tới khe hở trước mặt. Sau đó nàng lại quát khẽ: “Chui qua mau!”
Lúc này mọi người liền tranh thủ thời gian chui qua khe hẹp. Mà đám người phía sau cũng đã xông tới, đem các loại công kích từ xa phóng đến. Dù sao địa hình nơi này vừa chật lại vừa hẹp, mà Hồ Mị Nương trước mặt chính là một cao thủ Thiên Giai, đám dong binh làm gì có ai dám liều mạng chạy đến một chọi một với nàng.
Thấy Hồ Mị Nương dễ dàng đem công kích của mọi người ngăn cản lại, mà đám người phía sau lưng nàng dần dần biến mất ở đầu bên kia, Lưu Hà Ôn không khỏi tức giận hô to: “Một lũ ngu ngốc, các ngươi còn chần chừ cái gì nữa, mau xông lên cho ta!”
Bị hắn mắng như vậy nhiều người trong bụng đã chửi thầm không thôi. Thế nhưng cũng có người nhịn không được mà quay sang nhìn Lưu Hà Ôn mắng: “Con mẹ nó, Lưu Lão Ôn, ngươi đang mắng ai đó? Ngươi có bản lĩnh thì xông lên trước đi! Mẹ kiếp, con ả đó là cao thủ Thiên Giai, bọn ông đâu có ngu mà chui đầu vào chịu chết!”
“Hà Bá, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi có gan thì lặp lại coi!” Bị thuộc hạ dưới trướng mắng chửi, Lưu Hà Ôn làm sao có thể nhịn được, miệng lập tức mắng chửi lại.
“Mẹ kiếp, ông đây mắng mày là thằng ch đấy, rồi sao? Mẹ nó, Lưu Lão Ôn ngươi cũng không phải là An đại nhân, ngươi có quyền gì mà sai khiến bọn ta? Ngươi cũng là Cao Cấp đỉnh phong, sao ngươi không đi tới đánh với ả một trận đi!” Hà Bá vừa mắng chửi vừa chỉ tay về phía Lưu Hà Ôn. Hắn vốn dĩ từ lâu đã nhìn Lưu Hà Ôn không thuận mắt, cho nên lúc này hoàn toàn không hề kiêng nể gì cả.
“Ngươi… ngươi… ngươi… ta đập chết ngươi!” Nói đến nửa ngày, Lưu Hà Ôn rốt cuộc cũng bộc phát ra nộ khí, muốn đem Hà Bá giết ngay tại trận.
Thế nhưng Hà Bá cũng không phải là người dễ ức hiếp, hắn liền đem khiên chắn ở trước ngực nói: “Ngươi có gan thì lên đi!”
Thấy chiến tranh giữa hai người chuẩn bị bộc phát, cả đám người đều đưa mặt nhìn nhau, trong lòng không khỏi âm thầm tự hỏi: “Lúc này, còn có thể đánh nhau được sao?”
Thế nhưng lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận tín hiệu, sau đó là một tờ truyền tin phù bay tới, bọn họ đều giật mình đem khí thế trên người thu hồi lại.
“Là chuyện gì?” Lưu Hà Ôn có vẻ đã khôi phục lại chút bình tĩnh, xoay người sang hỏi Ngô Ân.
“Là tín hiệu triệu tập của đoàn trưởng!” Ngô Ân kiểm tra lại tin tức trên truyền tin phù, sau đó mới do dự nói tiếp: “Ôn đại nhân, chuyện này…”
Mọi người ở đây đều biết Ngô Ân muốn nói đến chuyện gì, cho nên sắc mặt đều trầm xuống. Kể cả Hà Bá một bộ khí thế hùng hổ dọa người, lúc này cũng co rụt cổ lại. Lưu Hà Ôn hơi chần chờ đưa mắt nhìn về phía mọi người, sau đó trong miệng khô khốc nói ra một câu: “Trở về!”
Lời này của Lưu Hà Ôn thật sự là làm sắc mặt của mọi người khó coi càng khó coi hơn, thế nhưng tuyệt nhiên lại chẳng có ai lên tiếng phản đối, kể cả là Hà Bá.
Nhìn thấy một đám người vừa rồi còn đòi đánh đòi giết, sau đó lại cãi nhau một trận ầm ĩ, cuối cùng thì rời đi trong không khí vô cùng khẩn trương, Hồ Mị Nương thật sự là không tìm được một chút đầu đuôi gì cả. Thế nhưng nàng vô cùng tin tưởng, trước sức mạnh tuyệt đối, thì mọi thứ âm mưu quỷ kế cũng chỉ là số không.
Quay đầu lại, thấy mọi người đều đã đi khỏi, Hồ Mị Nương mới thoải mái thở ra một hơi, sau đó liền chui vào trong khe đá. Thế nhưng, vì một số bộ phận trên cơ thể nàng to hơn bình thường không ít, cho nên khi chui vào bên trong, nàng có hơi chút khó thở. Cũng may là không có bị nghẹn chết, nếu không thì nàng sẽ trở thành một trận thiên cổ kỳ văn.
Chỉ có điều, khi nàng vừa chui ra khỏi khe đá, cảnh tượng đập vào trong mí mắt làm nàng không khỏi vừa tức giận vừa xấu hổ. Chỉ thấy, nửa thân người trên của Trần Vũ đã bị hai thiếu nữ Người Thỏ quấn chặt lại với nhau, mà một đám thiếu nữ Hồ tộc ngồi ở một bên đều cắn chặt răng cố nén lại hơi nóng trong người, tạo thành một thứ cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
“Không biết xấu hổ!” Nàng tức giận giậm chân mắng lên một tiếng, sau đó ngồi xoay mặt lại nhìn khe hở trước mặt.
Mặc dù cảm thấy bọn người kia đã bỏ đi thật sự, thế nhưng nàng vẫn không chắc là bọn họ có quay trở lại hay không, cho nên chỉ có thể ngồi ở đó canh chừng, chờ cho đám người Trần Vũ giải xong xuân dược rồi tính sau.
Thế nhưng khi nghĩ đến chuyện Trần Vũ một mình lăn lộn giữa đám nữ nhân, dùng thực lực của mình đem các nàng giải trừ xuân dược, sắc mặt của nàng không khỏi đỏ bừng lên, sau đó nàng lại lắc đầu, thì thầm trong miệng: “Bọn họ đều là thị nữ của ta, chẳng lẽ cứ như thế đem cho hắn ăn hay sao? Không được, ta phải ngăn cản bọn họ lại mới được!”
Chỉ là nghĩ một hồi, nàng lại không biết mình phải giải quyết chuyện này như thế nào, trên người nàng làm gì có thuốc giải xuân dược, với lại nàng có thể dùng tay được sao? Càng nghĩ càng thêm phức tạp, nàng không khỏi lắc dầu liên tục.
“Thôi vậy, để hắn kiếm chút tiện nghi, sau này đòi trở về là được!”
Nàng nghĩ như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn còn rất khó chịu. Trong lúc nàng còn đang xoắn xuýt với suy nghĩ trong lòng, thì Trần Vũ âm thâm kêu khổ không thôi. Trên người hắn cũng bị trúng xuân dược, mà hai thiếu nữ Người Thỏ bởi vì thực lực yếu nhất, cho nên đã không thể nào khống chế được nữa, cứ bám chặt lên người hắn, đem cơ thể liên tục cọ xác vào đùi và tay hắn, làm dục hỏa trong người hắn càng bốc càng cháy. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, hắn nhất định sẽ phnhịn không được, thế nhưng, các nàng chỉ có thể nhìn không thể ăn a?
“Đinh, hệ thống có nhiệm vụ mới, xin hỏi chủ nhân có muốn kiểm tra nhiệm vụ hay không?”
Ngay lúc này, âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên, Trần Vũ liền giật mình tỉnh hồn lại. Hắn bây giờ mới nhớ ra là trên người của mình còn có hệ thống. May là hắn vẫn chưa có phảm phải chuyện sai lầm gì, liền nhanh chóng đi vào kiểm tra nhiệm vụ của hệ thống.
“Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ giải dược, đem giải dược trong cửa hàng của hệ thống giải hết xuân dược trên người các nàng, nhiệm vụ hoàn thành được tặng điểm kinh nghiệm, xu và độ thiện cảm của các nàng A Châu, A Tú, A Liên, A Bích đều tăng lên điểm, độ thiện cảm của Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh tăng lên điểm!
Muốn chinh phục được tấm lòng của nữ nhân trong thiên hạ, không phải là một việc dễ dàng. Nhân lúc nàng gặp nạn, ra tay trượng nghĩa mới chính là đạo của người quân tử. Mà phàm là nữ nhân, ai không yêu thích người quân tử, chiếm được lòng nàng, chính là chiếm được cả thiên hạ.”
Nhìn được thông báo của nhiệm vụ, lại nhìn phần thưởng và đoạn giải thích bên dưới, Trần Vũ cảm giác chuyện này thật sự là không chân thật. Chẳng phải thường thường các nhân vật chính trong những bộ tiểu thuyết tiên hiệp, huyền huyễn đều sẽ nhân lúc này mà làm mấy việc không thích hợp với thiếu nhi hay sao? Làm sao đến phiên hắn lại trở thành quân tử, đem giải dược để cứu các nàng? Chuyện này thật sự là không khoa học nha!
“Hứ, chủ nhân, người làm sao lại đi tin vào mấy cái chuyện quỷ quái ở trên mạng được chứ? Đấy mới thật sự là không chân thật, không chân thật đấy có biết không? Đều là con gái, Tiểu Nguyệt biết rất rõ nha, con gái ấy mà, ai cũng yêu thích lãng mạn! Chủ nhân chỉ cần đối với các nàng tốt một chút, crồi lại chăm sóc cho các nàng chu đáo, an toàn các nàng nhất định sẽ yêu ngài!” Tiểu Nguyệt đột nhiên bất mãn lên tiếng phản đối.
“A, làm sao ngươi lại biết?” Trần Vũ suýt chút nữa là bị nàng làm cho giật mình.
“Đương nhiên rồi! Bởi vì ta là con gái, lời của ta nói chính là chân lý!” Nàng một bộ rồi lại một bộ vô cùng đắc ý nói ra.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Trần Vũ nhìn thấy bộ dạng này của nàng, cho nên hắn trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Thế giải dược ta phải kua ở đâu?”
“Đương nhiên là do Tiểu Nguyệt cung cấp rồi!” Nàng dường như chờ đợi giây phút này rất lâu, cho nên khi Trần Vũ vừa mở miệng ra nói nàng liền lấy một bình dược tề cầm lên tay: “Đây là Thánh Thủy dược tề, nó có thể giải tất cả các loại kịch độc trong thiên hạ, miễn là độc tố từ Thánh cấp trở xuống, nó đều giải được hết. Giá của nó là một trăm vàng, xin hỏi chủ nhân có muốn mua hay không?”
“Một trăm? Cái gì, là một trăm vàng?” Trần Vũ ban đầu còn chưa hình dung ra giá trị của bình dược tề này bao lớn, đến khi nghe xong cái giá nàng hô lên, hắn không khỏi la đến thất thanh.
“Đương nhiên rồi, là một trăm vàng, tương ứng với một vạn xu, hiện tại số xu trong tài khoản của chủ nhân là ba ngàn tám trăm xu, nếu mua bình dược tề này, chủ nhân sẽ thiếu lại hệ thống sáu ngàn hai trăm xu. Nhưng chủ nhân yên tâm đi, hệ thống có thể cho chủ nhân vay, cũng có thể đem số tiền phi nghĩa kia khấu trừ nha!”
Trần Vũ đương nhiên nghe hiểu số tiền phi nghĩa trong miệng của nàng nói là số tiền gì, mặc dù rất bất mãn nhưng hắn vẫn mang theo một chút hy vọng cuối cùng, hỏi nàng: “Tiểu Nguyệt, vậy ta có thể không làm nhiệm vụ này được sao?”
“Không được!” Nàng trả lời rất dứt khoác.
Trần Vũ đành phải cắn răng mà đem chai dược tề này mua xuống. Trừ đi số xu còn dư ra từ nhiệm vụ lần trước, lại đem hết số tài sản mà hắn gom được từ trên thân của đám người Lương Vĩnh An, cuối cùng còn bán thêm một ít ma hạch trong túi, Trần Vũ mới trả được hết số tièn mua chai dược tề.
Cầm lấy chai dược tề trên tay, trong lòng Trần Vũ âm thầm rỉ máu. Hắn có cảm giác mình lúc này giống như là một tên làm công, làm cả nửa ngày, cuối cùng còn bị ông chủ gạt tiền đi vậy.
“Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh, hai nàng nhanh uống dược tề này vào đi!”
Giữ chặt lấy hai cái miệng nhỏ của các nàng, Trần Vũ đem dược tề bên trong rót xuống. Dược tề vừa vào trong miệng, tinh thần của các nàng liền khôi phục lại như cũ. Mấy thiếu nữ Hồ tộc tuy rằng vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng các nàng vẫn nhìn thấy được một màn này. Trần Vũ còn đang muốn tiến tới đem dược tề giải độc cho các nàng, đột nhiên Hồ Mị Nương lại lên tiếng, nói: “Từ đầu đã có dược tề trong người, vì sao giờ này ngươi mới chịu lấy ra dùng?”
Bị nàng truy vấn, cả người hắn đều đơ lại, mà ánh mắt của các thiếu nữ Hồ tộc nhìn hắn cũng càng lúc càng bất thiện.