Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

chương 79: sương mù

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trải qua một đêm không ngừng không nghỉ, hai người cuối cùng cũng tìm tới đường ra. Thế nhưng trước mặt hai người lúc này lại là một cái đầm nước rất rộng, mà đường ra lại là một cái khe hở chắn ở phía bên kia đầm nước, hai người muốn đi ra phải bơi qua chỗ đầm nước này mới ra được.

Trần Vũ đưa mắt nhìn sang Ái Lệ Na, hiện tại vết thương trên vai của nàng đã được Thánh Thủy Dược Tề xử lý sạch sẽ, thế nhưng thể lực của nàng đã suy yếu rất nhiều. Với lại lúc giao đấu với tên thích khách kia nàng cũng hao tổn không ít chân nguyên, cả một đêm còn không có hồi phục được một tí nào. Bây giờ nàng làm sao có thể bơi qua cái đầm nước rộng như vậy?

Nhận ra ánh mắt lo lắng của hắn, Ái Lệ Na rất là dứt khoác nói: “Yên tâm đi, chỉ là một cái đầm nước nhỏ mà thôi, còn không cản trở được ta!”

Nàng nói xong, cũng không cho Trần Vũ lên tiếng phản đối, liền trực tiếp nhảy xuống mặt nước, như để chứng mình rằng, nàng không có yếu đuối như hắn tưởng.

“Ào… ào…”

Thấy nàng nhảy xuống, Trần Vũ cũng không nghĩ nhiều mà nhảy xuống theo. Dù sao hồi còn đi học, hắn cũng trải qua một khóa học bơi, lại từng đi theo lũ bạn dưới quê tắm sông, cho nên một cái đầm nước như thế này không thể nào làm khó được hắn.

Hai người một trước một sau mà bơi đi, rất nhanh cả hai liền bơi ra phía ngoài cửa hang. Cái cửa hang này nhìn trong nhìn ra, thật sự là rất hẹp, một người bình thường khó mà chui qua lọt, nhưng hai người lúc này đều ở phía dưới mặt nước nên không cần lo lắng về vấn đề này. Sau khi bơi ra ngoài, ánh mặt trời dần dần chiếu xuống. Tuy rằng ánh sáng vẫn tương đối yếu ớt, nhưng đối với hai người mà nói nó thật sự là một tia sáng tươi đẹp. Cả một đêm lần mò trong bóng tối, ai cũng cảm thấy khó chịu, huống hồ bên cạnh hai người còn có một tên thích khách âm thầm theo sau lưng.

Mà lúc này, hai người mới phát hiện ra, cái đầm nước này thật sự là rất rộng. So với tưởng tượng lúc đầu của bọn họ còn muốn rộng đến mấy lần. Cả hai bơi gần nửa canh giờ, rốt cuộc cũng bơi được đến bên bờ trên kia.

Ái Lệ Na cảm giác như rất vô lực, đã hai ngày nay nàng liên tục bôn ba khắp nơi. Không những bị người của mình tập kích ám sát đánh cho trọng thương, còn phải nhịn đói đi theo Trần Vũ bôn ba liên tục, trên đường còn bị tập sát và chiến đấu, thật sự là đã kéo rút hết toàn bộ tinh thần và thể lực của nàng. Nhưng nàng là một Thợ Săn, cũng là một tên sát thủ, nàng không muốn lúc này mình lại nằm xuống, cảm giác đó thật sự là không an toàn một chút nào.

Nhưng Trần Vũ thì khác, hắn đã nhìn ra nàng không có sức lực để mà đi tiếp. Huống hồ trên người nàng đã bị ướt đẫm, hắn làm sao có thể tập trung mà đi đường được chứ?

Trần Vũ vội đi lên ho khan một tiếng: “Khụ khụ, Lệ Na cô nương, ta thấy hay là chúng ta tạm thời nghỉ ở đây một chút đi, ta sẽ đi kiếm củi nhóm lửa, sau đó nướng thịt rồi phơi đồ, được không?”

Ái Lệ Na lúc này mới để ý đến ánh mắt của Trần Vũ hơi chút khác thường, khi nàng nhìn lên y phục trên người, mới phát hiện ra là bất thường ở chỗ nào. Nàng không khỏi tức giận mà trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi nhìn đủ chưa?”

Trần Vũ lại ho khan lên một tiếng: “Khụ khụ, ta đi lấy củi!”

Trần Vũ nói xong, liền chạy nhanh đi như là bị ma đuổi. Ánh mắt của Ái Lệ Na hơi chớp chớp lên. Nàng không nghĩ đến người này so với nàng còn muốn xấu hổ hơn, càng nghĩ nàng càng cảm thấy cực kỳ thú vị, khóe môi nhịn không được mà nhếch nhếch lên cười khẽ. Không biết từ lúc nào, trong lòng nàng lại hiện lên một chút ôn nhu cùng vui vẻ, hoàn toàn không giống với tính cách trước đây của nàng một chút nào.

Rất nhanh, Trần Vũ lại đi trở về, lần này hắn cũng không có đem nàng ra trêu chọc, mà lấy thịt tê tê từ trong không gian trữ vật ra, vừa nướng vừa đưa sang cho Ái Lệ Na ăn. Lần này nàng cũng không có khách sao hay đề phòng, trực tiếp đưa lên miệng ăn một cách ngon lành. Hai người ăn uống vô cùng vui vẻ say mê, tạm thời cũng quên mất hiểm nguy đang rình rập xung quanh mình. Đợi cho đến khi quần áo được hong khô, hai người lại tiếp tục lên đường.

Lần này đi cũng không có bao xa, hai người liền đi ra mặt đầm, sau đó lại xuyên qua một dãy rừng cây, rồi đi đến một chỗ vách đá. Con đường phía trước dường như là bị chặn lại, hai người không có cách nào có thể đi ra ngoài.

“Làm sao bây giờ?” Ái Lệ Na vậy mà hướng về phía Trần Vũ hỏi thăm.

Trần Vũ chỉ hơi nhíu mày một chút, sau đó liền mở ra thần thông nhìn qua bốn bề xung quanh. Nhìn một hồi lâu, hắn rốt cuộc mới hớn hở chỉ tay về phía trước, nói: “Đi, phía trước có một đoạn thông lộ!”

Ái Lệ Na nghe vậy cũng rất là vui vẻ, cùng đi theo hắn đi về phía trước. Đi cũng không có bao lâu, trước mặt hai người quả thật lộ ra một đoạn thông lộ. Đoạn thông lộ này vừa nhỏ vừa hẹp, bốn bề lại có cây cối chắn ngang, thật sự là không ai có thể tìm ra được.

Trần Vũ đi đến trước thông lộ, cẩn thận quan sát một hồi, sau khi kiểm tra nơi này an toàn, hắn mới trực tiếp đi qua, còn Ái Lệ Na thì theo ở phía sau lưng, giữ một khoảng cách tương đối an toàn. Hai người chỉ đi chừng mấy trăm thước, đoạn thông lộ rốt cuộc cũng đi qua. Thế nhưng lúc này cảnh vật trước mặt hai người lại bị sương mù che chắn, không thể nào nhìn rõ bên trong là thứ gì. Thậm chí Trần Vũ có mở ra Thông Thiên Nhãn cũng nhìn không thấu được.

“Có phát hiện ra gì không?” Ái Lệ Na hơi lo lắng hỏi, nơi này tạo cho nàng cảm giác không được an toàn cho lắm.

“Ta chỉ có thể nhìn thấy hoàn cảnh trong phạm vi mười thước, còn phía ngoài thì ta không thể nào thấy được!” Trần Vũ lắc đầu trả lời.

“Vậy chúng ta nên đi tiếp hay là thôi?” Nàng nhìn hắn hỏi.

Cũng không có nghĩ ngợi bao lâu, Trần Vũ liền gật đầu nói: “Đương nhiên là đi tiếp rồi! Chúng ta không thể nào quay ngược trở lại được!”

Hắn nói xong liền đưa tay ra trước mặt của nàng, nói tiếp: “Nắm lấy tay ta, trong này ta có thể nhìn được tương đối xa, có ta dẫn đường thì vẫn an toàn hơn một chút!”

Ái Lệ Na lúc này cũng không có cãi cố, nàng nhanh chóng đưa tay ra cho Trần Vũ nắm. Mặc dù lúc trước hai người đã không ít lần tiếp xúc thân mật với nhau, nhưng lúc này cảm giác khi hai người chạm tay vào nhau như là có một luồng điện chạy ngang qua người vậy. Đừng nói là Trần Vũ, ngay cả Ái Lệ Na lúc này cũng giật mình, đỏ mặt, tim không ngừng đập lên thình thịch. Nhưng Ái Lệ Na là một sát thủ, nàng rất nhanh liền đem nhịp tim của mình ổn định trở lại. Mà Trần Vũ dù sao cũng trải qua một chút kinh nghiệm, cho nên nhịp tim của hắn không có đập loạn giống như nàng. Chỉ là, trong lòng hắn vẫn có chút nhịn không được, cố tình đem bàn tay của nàng nắm chặt hơn một chút.

Hai người mới đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng khi đi được một hồi lâu mà sương mù trước mặt cũng không tan đi, thậm chí còn có cảm giác như mỗi lúc một dày thêm. Mới lúc đầu, Trần Vũ dựa vào thần thông Thông Thiên Nhãn có thể nhìn thẩy cảnh vật phía trước hơn mười thước, nhưng càng đi về sau khoảng cách hắn có thể nhìn thấy được càng ngắn. Cho đến hiện tại, hắn chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong phạm vi hơn năm thước.

Thấy tình hình không ổn bước chân của Trần Vũ dừng lại, mà Ái Lệ Na cũng nhíu mày hỏi thăm: “Thế nào rồi?”

“Vẫn không tìm thấy đường ra! Ta nghĩ có lẽ chúng ta đã lạc đường rồi!” Trần Vũ thu hồi thần thông, ánh mắt phức tạp mà hướng về xung quanh tìm kiếm.

Đoạn đường này thật sự là vô cùng quỷ dị, hắn đã đi lâu như vậy, nhưng cảnh vật xung quanh vẫn chỉ là một mảnh không gian tĩnh mịch, cây cối khô héo, đất đai khô cằn, hoàn toàn không có một chút sinh vật sống nào xuất hiện qua. Thậm chí có một chỗ đoạn đường Trần Vũ còn nhìn thấy một bộ khô lâu lưu lại dưới góc cây khô, hình thù của loại sinh vật này rất quái dị, trên đầu của nó có một tấm sừng cong, hộp sọ như là hộp sọ của đầu bò, nhưng thân hình của nó lại đứng thẳng như là nhân loại, chỉ khác ở chỗ kích thước của nó lớn hơn mà thôi.

“Có phát hiện ra gì không?” Thấy Trần Vũ đột nhiên trầm mặt, lại đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh, Ái Lệ Na nhịn không được mà lên tiếng hỏi thăm.

Lần này Trần Vũ không có trả lời, mà đem nàng kéo sát vào trong người, giả vờ cười nói: “Ta thấy chúng ta tạm thời không thể rời khỏi đây được, chi bằng cứ ngồi đợi một hồi xem sao, biết đâu được lát nữa sương mù sẽ tan đi!”

Thấy Trần Vũ nói như vậy nàng cũng hơi gật đầu, thế nhưng nhìn động tác thân mật của hắn nàng có chút giật mình, vội đem tay thu trở về, ánh mắt còn hung ác mà trừng hắn: “Nắm từ nãy giờ chưa đủ sao?”

Hắn nhìn thấy bộ dạng lúc này cũng không có sợ, mà thậm chí còn cười đùa để trêu nàng: “Tay của ngươi dễ chịu như vậy, cho ta nắm cả đời cũng không đủ nha!”

Nhưng lúc này nàng cũng không thèm để ý đến hắn, chỉ hừ lên một tiếng, rồi ngồi im ở một bên. Nhìn thấy nàng không thú vị như vậy, hắn cũng lười trêu chọc. Chỉ là, hai người còn chưa ngồi xuống được bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh “chin chít”, như là có con vật nào đó ở gần bên. Hai người lập tức giận mình mà đứng bật dậy, sau đó ánh mắt của Trần Vũ rất hưng phấn chỉ về phía một bên: “Bên kia có có vật gì đó vừa mới đi ngang qua, chúng ta mau đi qua xem!”

Ái Lệ Na chỉ vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp chuẩn bị gì hết đã bị hắn kéo đi, thân hình lảo đảo mấy cái, suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất. May là thân thủ của nàng không tệ, cho nên cũng không có bị “ăn tràu”. Nhưng lúc nàng nàng cũng không có tâm tinh để ý đến chuyện này, bước chân nhanh chóng mà đuổi theo sau lưng Trần Vũ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio