“Ư… Mẹ nó… “
William khó khăn mở mắt, toàn thân đau nhức rã rời không muốn động. Hắn xoay đầu qua, kè kè ngay trước mặt là khuôn mặt say ngủ đẹp như tạc của Erik, tay y vẫn quấn chặt eo hắn không rời. Hơi thở quyến rũ nóng bỏng như đốt cháy da thịt hắn, những hình ảnh đáng xấu hổ tối qua như thước phim quay chậm lấp đầy tâm trí.
Chết tiệt, cái tên rên rỉ không có tiền đồ đó là hắn sao?
William điên tiết cắn gối, mặt đỏ lựng đến tích huyết. Hắn thực sự không thể tin mình có thể phát ra những tiếng kêu như thiếu thao đó, càng không thể tin mình lại yêu thích sự xâm nhập cường thế của y.
Hắn thích được đối xử thô bạo trên giường, cái thứ dục vọng biến thái này làm tiết tháo hắn rơi rớt đến không còn một mống nào.
Huhu, rõ ràng hắn là công mà, nhưng sao bị nam nhân khác thượng lại kích tình hơn khi hắn giao du với tiểu mỹ thụ cơ chứ?
Đầu óc Bạch Kết Dương trở nên hỗn loạn, hắn không muốn tin, nhưng dục vọng lại là thứ nguyên thuỷ nhất của con người, là thứ không thể tuỳ tiện chối bỏ được.
Chẳng lẽ mình thích hợp làm thụ hơn ư?
Không được, mày sao có thể bỏ cuộc dễ dàng thế hả Bạch Kết Dương? Chấn chỉnh lại coi!
William tự tát mình hai ba phát trấn an tinh thần. Có điều hắn rất tò mò, tại sao hắn lại nhớ đến Hoa Thư Giải. Rõ ràng đây là người hoàn toàn khác, nhưng xúc cảm y mang lại rất giống hệt Hoa Thư Giải, cũng nồng nhiệt và chất chứa độc chiếm dục mãnh liệt không thể kiềm nén. Giống đến nỗi…
… Đến nỗi cả hai là một.
William bị suy nghĩ của chính mình doạ sợ, chẳng lẽ nam chủ đây cũng giống hắn, là một người xuyên qua?
“Hệ thống, ngươi có nói ngoài ta ra còn nhiều người khác, đúng không? Nếu vậy, có khả năng Erik… Cũng chính là Hoa Thư Giải phải chứ?”
“Có khả năng.”
Câu trả lời nửa vời của hệ thống phần nào chứng thực phán đoán của hắn. William rối rắm nhìn đối phương, dù có xuyên qua nhưng y lại không giống hắn, không mang ký ức gì về thế giới trước.
Cơ mà hay, không có ký ức mà vẫn còn rõ các điểm nhạy cảm trên cơ thể của hắn, nhớ khôn ghê luôn.
Thẹn không thể để vào đâu cho hết, William giơ chân định đá bay Erik xuống giường cho hả giận, tên kia không biết thức dậy từ lúc nào bắt lấy hắn, đè mạnh xuống giường, tiếng cười trầm thấp vang lên mang theo nhiều phần sủng nịch.
“Bảo bối, ngươi tối qua thật tuyệt.”
“Ngươi tên khốn, ta sẽ giết ngươi!”
William thúc vào sườn y, đem người trên thân nhấn xuống. Chưa kịp cho một đấm hả giận thì bàn tay rắn chắc của y bóp chặt mông hắn, ngón tay thọc vào hoa huyt khuấy đảo lớp thịt mềm mại, tinh dịch bị Erik lấp đầy ở trong thấm ướt ga giường. William “A!” một tiếng rồi gục xuống lồng ngực thô cứng của Erik, thở hổn hển.
“Mau dừng lại… Ưm a…”
“A William, đừng cựa quậy chứ, ta lại cứng lên bây giờ.” Erik khoái trá đùa nghịch với hậu huyệt của hắn. “Thật đáng tiếc ngươi không giống Omega, ta thật muốn làm ngươi đến khi có thai mới thôi.”
“Thứ vô liêm sỉ! Nếu anh trai ta biết sẽ không tha cho ngươi đâu.” William thẹn quá hoá giận, không để ý ánh mắt tối tăm của Erik.
Một lực đạo hung hãn đem hắn áp xuống dưới. William muốn hét lên lại bắt gặp biểu cảm vặn vẹo của Erik, đôi hổ phách như nhuốm màu hung đỏ đáng sợ vô cùng. Mồ hôi lạnh bất giác thấm ướt sống lưng, áp bách cường đại làm hắn không dám hé răng nửa chữ.
“Đừng nhắc đến cái tên bẩn thỉu đó trước mặt ta.” Erik dịu dàng vuốt ve gò má láng mịn của William, hầu kết khẽ co giật khi nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của người dưới thân. “Ngươi nghĩ với danh phận cao quý như ngươi, nếu để người khác biết hẳn sẽ rất nhục nhã chứ? Một Alpha hùng mạnh lại bày ra dáng vẻ dâm dục dưới thân một Alpha khác, ta không nghĩ gia tộc Steinhardt sẽ chấp nhận đâu.”
“Ngươi… ” William hít một ngụm khí lạnh, tim đập thình thịch như trống đánh.
“Ngoan ngoãn đợi ta, đến khi ta đoạt được ngôi vị Thống soái kia, ta sẽ tuyên bố với toàn tinh cầu ngươi là bạn đời duy nhất của ta, ở với nhau cả đời. Đến lúc đó, ai phản đối ta đều chém chết mà không bị dị nghị. Ngươi nói có được không a?”
Được cái cục cức. (ʘдʘ╬)
Hắn thề hắn không thấy cảm động, không hề!
“Lộng ngôn! Ta không muốn bị người khác thượng, ta không chấp nhận.”
“Có muốn hay không không phải do ngươi lựa chọn. Ngươi là người của ta, vĩnh viễn chỉ thuộc về ta. Nếu ngươi dám bỏ trốn, ta nhất định sẽ bắt ngươi về. Sau đó, ta sẽ giết chết thân nhân và bạn bè của ngươi trước mặt ngươi, có thể sẽ cùng nhau “làm” trước thi thể chết không nhắm mắt của họ, để họ nhìn xem con trai họ là thứ yêu tinh mị hoặc đến độ nào.”
Luân thường đạo lý, y nào để tâm.
Nếu chỉ có phá huỷ mới có được thứ mình muốn, y sẽ không ngần ngại xé rách hào quang kiêu hãnh của y.
Nếu chỉ có sợ hãi tuyệt vọng mới trói buộc được hắn bên người, y sẽ không ngần ngại biến thành con quái vật huỷ hoại những thứ mà hắn quan tâm.
Trái tim của y rất nhỏ, chỉ có hình ảnh của hắn khảm sâu trong đó, nên y cũng mong trong mắt hắn chỉ có mỗi một Erik này mà thôi.
Sợ hãi, hận thù, tuyệt vọng,… Để lại dấu ấn sâu sắc hơn nhiều.
“Ha ~ Ta chỉ nghĩ mà đã hứng lên rồi.”
William đông cứng người, trình độ bệnh hoạn của nam chủ vừa thăng lên một level mới. Gì mà làm tình ngay trước xác chết, đầu nam chủ nó chứa cái thứ đáng sợ gì vậy?
Hu hu, hãi hùng quá, con tim thuỷ tinh mong manh yếu đuối của hắn sao chịu nổi?
“Ta yêu ngươi, William. Đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi ta, ngươi không biết ta có thể điên rồ đến mức nào đâu.”
Y vẫn còn nhân từ luyến tiếc, nên Willim tốt nhất đừng khiến y thất vọng.
Trao cho William một nụ hôn độc chiếm dục hắc ám, Erik lại tiếp tục một trận cuồng hoan mới, đem đối phương loạn ý tình mê đến ngất.
Người này là của trân bảo của y, không ai có thể đem William trốn thoát khỏi y.
Kể cả chính hắn.
———————————————————
Một tháng sau, Arnold chính thức tuyên bố mở cuộc tiến công vào lãnh địa Trùng tộc, giết chết Nữ hoàng một lần và mãi mãi. Hiện tại là lúc ả đang suy yếu nhất, quân số tổn thất rất nhiều, một cơ hội ngàn năm có một để ra tay. Đội quân lần này đi chỉ tầm trăm người, đều là những phần tử cấp S ưu tú nhất của tinh cầu. Đây là sứ mệnh có tầm quan trọng vô cùng lớn lao, nhưng rất nguy hiểm, chưa chắc có thể toàn mạng trở về.
William cũng chưa thể tin Arnold cứ như vậy mạo hiểm cả một số lượng lớn quân sĩ cấp S như vậy. Arnold chắc chắn sẽ đẩy Erik lên đầu chiến tuyến, âm mưu muốn hại chết Erik của hắn vẫn chưa nguôi ngoai. Nếu cuộc chiến trở nên tồi tệ, Arnold sẽ đổ hết mọi lỗi lầm lên Erik.
Erik cũng không phải dạng vừa. William đã luôn thắc mắc vì sao y lại án binh bất động, không đứng lên chiến đấu với Arnold để giành lấy cái ghế quyền lực từ tay hắn.
Trong một thế giới kẻ mạnh là kẻ thắng, vị trí Thống soái chính là vị trí được người khao khát nhất.
Hình thức truyền thống nhất để có được tước hiệu ấy chính là khiêu chiến với Thống soái đang toại vị.
Giờ William đã biết, y muốn nhân cuộc chiến này để giết chết Arnold. Với sức mạnh của mình y chắc chắn sẽ chiến thắng, nhưng làm sao y có thể để Arnold chết dễ dàng như vậy được? Thời gian năm năm kia Arnold không phải ngồi không, chỉ mới mấy tháng trước hắn đột phá SSS, chấn động cả tinh cầu.
Vì vậy, một trận tử chiến đã được báo trước.
Dựa vào cái tính cách biến thái kia hắn thề Erik sẽ tra tấn Arnold chết không toàn thây. Còn Arnold nhất định phải thiêu y ra tro mới thoả mãn.
Có điều, hắn cũng không đi ngăn cản. Nhiệm vụ của hắn là đưa nam chủ lên làm Thống soái, đứng đầu nhân sinh, nên nam chủ có sử dụng thủ đoạn gì không đến phiên hắn quản. William cũng đau lòng lắm chứ, dù gì cũng coi người ta là anh trai, nhưng muốn nam chủ ác ma ra tay nhân đạo á?
Có mà nằm mơ!
William đang thất thần bỗng nhảy dựng lên, mông bị một bàn tay to lớn nắn bóp đến đau. Hắn tức giận quay lại thì bắt gặp dáng vẻ nham nhở của Erik.
“Sắp chiến đấu mà lại thất thần như thế, chết lúc nào không biết đấy.”
“Không cần ngươi lo.” William thô bạo giật tay y ra, ánh mắt hình viên đạn như muốn ghim hai lỗ ngay mi tâm của y.
“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, làm ta nóng cả người rồi.”
Quân vô lại! (〃>目<)
Nhìn khuôn mặt tức muốn xì khói mà không làm được gì kia của William, tim mềm nhũn mà cười thật tươi. Sờ đã tay, y như không có chuyện gì xảy ra hôn nhẹ lên môi hắn, tiêu sái rời khỏi. William xấu hổ vô thức sờ sờ môi mình, hơi ấm còn phảng phất trên làn da.
Cảm giác y hệt Hoa Thư Giải. À không, cả hai đều là một mà.
William đỏ mặt ra sức quệt miệng, mới nãy tim hắn đập rộn ràng không kiểm soát, thật đáng giận mà.
Hắn không thích những chuyển biến này, nhất định phải rời đi sớm.
———————————————————
Đoàn quân hạ cánh trên một mảnh đất khô cằn của tinh cầu Trùng tộc, ngay khi mở cửa đã bị đón đầu bởi không khi nhiễm độc ở nơi đây, khó chịu vô cùng. Theo dõi tinh cầu này trên máy quay là một chuyện, trực tiếp đặt chân đến lại là chuyện khác. Ngay lúc này, quân sĩ đều cảm nhận rõ áp bách xuất phát từ vùng đất u ám thiếu sống này. Cảnh vật không khác mảnh đất miền Nam là mấy, tuy nhiên nó ẩm ướt hơn, tối tăm hơn, tử khí cũng nặng nề hơn.
Dù bọn họ đã chuẩn bị tinh thần hi sinh, nỗi sợ hãi vẫn choán cứ mọi giác quan của họ.
“Mọi người theo sát nhau. Có biến, tất cả phải phát huy tối đa năng lực của mình, giết được càng nhiều càng tốt. Tuyệt đối không được chùn bước.”
“Nhân danh tinh cầu Vina, chúng ta sẽ chiến thắng.”
Trước mệnh lệnh của Arnold, quân sĩ như được bơm xăng, sĩ khí tăng vọt. Họ nhanh nhẹn toả ra tám hướng, phóng tinh thần lực theo dõi bất cứ một động tĩnh nhỏ nhặt nào. William được xếp ngay sát cạnh Arnold, không những thế bên còn lại được Erik bảo trợ gắt gao.
Hắn bực bội vô cùng, hắn đâu phải là con nít cần được bảo vệ.
Tiếng rít của côn trùng vang đến thủng màng nhĩ, mặt đất rung chuyển tựa như đang chịu một cơn địa chấn lớn. Từ phía xa, cả một đoàn quân bán trùng đang hung hàn lao về phía đoàn quân, quyết tâm đồng quy vu tận. Thể loại côn trùng cũng thật phong phú, tên nào tên nấy tởm lợm như nhau, lúc nha lúc nhúc nhìn hãi không thể tả. William cố kiềm nén cơn buồn nôn, khua kiếm chuẩn bị ứng chiến.
Chỉ trong chốc lát, hai bên va chạm với nhau, mùi tanh tưởi của mâu dần nhuốm đượm cả bầu không khí.
Quân đội của Arnold lợi dụng thể trạng siêu việt cùng công nghệ tân tiến lần lượt xé nát vòng vây của Trùng quân. Tuy nhiên, tinh thần lực cũng chỉ ảnh hưởng đến một cấp độ nhất định tuỳ khả năng từng người. Những con Trùng tộc nằm ngoài vùng ảnh hưởng lợi dụng cơ hội, tấn công bằng những chiêu thức của riêng mình, đả thương không ít người.
Nhưng, lũ trùng tộc sao có thể đọ lại những cường giả Alpha?
Arnold cùng Bộ Tổng Tư Lệnh chiến đấu hăng say, thi thể của lũ trùng rơi rớt như ngả rạ. William cùng Erik cũng không kém cạnh, giữa chiến trường hỗn loạn họ vẫn vô thức đứng cạnh nhau, kẻ tung người hứng lần lượt đem kẻ địch xung quanh giết sạch. Lũ trùng dù đông đến mấy cũng bị thưa đi, đội quân cứ thế hùng hùng hổ hổ tiến về phía trước, tiêu diệt tất cả những thứ cản đường. Hàng ngàn Trùng tộc thây phơi tang tóc cả một vùng.
Đợt tấn công này may mắn thoát được, nhưng không phải không có thương vong. Nhiều quân sĩ bị thương nặng hoặc bị giết chết, sơ sơ cũng ngót / số người. William dính nhớp nhụa bực bội khôn tả, nếu như không vì điều kiện đặc thù của tinh cầu này thì hắn đã ngồi trong chiến hạm xả súng tơi bời rồi.
Ở đây, vật có trọng lượng càng lớn càng bị ngoại lực đè ép, nên những chiến hạm ngoại cỡ của bọn họ không thể hoạt động được. Đáng tiếc, cư dân Vina lại quá tự tin về công nghệ giáp cùng tinh thần lực đỉnh cao của mình nên cũng lười cải tiến lĩnh vực kia.
Ngu ngốc!
Cả đoàn mang theo mỏi mệt cùng mất mát quay trở lại chiến hạm để dưỡng sức, một số lần đầu tiên đối mặt với lượng Trùng tộc khổng lồ này mà thần trí đảo điên, cần điều trị tâm lí. Arnold vùng William đi một vòng để trấn an sĩ khí, tình hình từ đó bớt hỗn loạn đi.
“Ai, thoải mái quá! ” Vốc một nhúm nước rửa mặt sạch sẽ, William rên một tiếng thoả mãn. Nếu trên phi thuyền mà có nhà tắm chắc hắn ngâm luôn không thèm ra á, bọn Trùng tộc ngoài máu ra còn có dịch nhầy, gớm chết đi được.
“Will-i-am~”
Hơi thở nóng hổi phả vào gáy của William, một chiếc lưỡi giảo hoạt bỡn cợt liếm vành tai nhạy cảm của hắn.
“Ngươi sao vào được đây?” William mặt đỏ tía bối rối ôm tai, nép sát vào thành bồn, y như con gái nhà lành bị lưu manh đùa giỡn. “Đây là bồn rửa riêng của Thống soái, sao ngươi không bị phát hiện?”
Erik cười cười, hai cánh tay chắc nịch đặt trên thành bồn, khoá chặt William không cho chạy thoát. Hắn quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt muốn ăn ngươi của đối phương.
“Ngươi đáng ra nên vui vẻ khi ta đến chứ. Lúc nãy không phải chúng ta phối hợp ăn ý lắm sao?”
“Tiện thấy ngươi ở đó thôi, phối hợp cóc khỉ.”
Erik buồn cười trước vẻ mặt thấy chết không chịu thừa nhận của William, chọc hắn rất vui vẻ. Erik cường ngạnh hôn lên đôi môi ngọt ngào kia, lưỡi hung hăng càn quấy khoang miệng ướt át.
“Ah… Không được… Anh ấy sẽ vào mất.” William yếu ớt cự tuyệt, nhanh chóng bị kĩ thuật điêu luyện của y làm loạn ý tình mê, cả người bị y ôm lên, hô hấp phả ra bao nhiêu đều bị nuốt chửng.
“Yêu đương vụng trộm như thế này không phải tình thú lắm sao? Vả lại, sớm thôi, hắn cũng sẽ không thể ngăn cản ta được nữa.”
Môi lưỡi tưởng như bị cắn nuốt, William có muốn đáp trả cũng không nổi. Erik rất thích nắm quyền chủ động hoàn toàn, nhìn hắn chịu thua mà động tác thêm độc địa, ý đồ muốn dày vò mỹ nhân trước mắt như một kích nổ bùng lên nhục dục của y.
Không khí bắt đầu nóng lên, hai người miệng lưỡi giao triền đến say thì chợt nghe tiếng gõ cửa.
“William, em ổn chứ? Anh vào đây.”
William hoảng hốt đẩy Erik ra, ngược lại thân thể bị hôn đến suýt ngất bị Erik ép buộc ôm lấy, thoát không nổi.
Cái mẹ gì, lại là ôm công chúa?
Arnold bước vào thì thấy một hình ảnh như vầy: Erik cao ngạo đứng ngay giữa buồng riêng của hắn, sát khí áp bách người đối diện (đang ăn ngon bị gián đoạn ai mà không tức). Em trai bé bỏng lại thêm nhỏ nhắn bị Erik ôm trên tay, mặt đỏ mê mang, có lẽ vẫn chưa hoàn hồn sau trận chiến vừa rồi (sai bét, nhưng tốt nhất anh đừng nên biết).
Phải nói, Alpha có độc chiếm hữu cực kì mạnh mẽ, nếu lãnh thổ bị xâm phạm nhất định sẽ rất tức giận, giao tranh là tất không thể tránh khỏi.
Mặt Arnold tối sầm lại, hùng hùng hổ hổ tiếp cận hai người, lớp băng trong mâu dung như phủ thêm một tầng.
“Mày làm gì ở đây? Mày không có quyền.”
Erik khiêu khích nhìn hắn. “William thân thể còn hơi yếu suýt ngất, nếu ta không vào nhỡ đâu hắn bị thương không ai biết thì sao? “
Giảo ngôn, hắn không phải búp bê sứ.
“Em trai tao, không đến phiên mày quản. Giao người đây.”
Arnold trực tiếp luồn tay dưới thân William, muốn dùng lực xốc hắn lên đoạt lại. Erik nào muốn để trân bảo bị mang đi, tay giữ hắn càng chặt hơn.
“Mày dám làm trái lệnh Thống soái?”
“Thống soái chỉ là kẻ yếu hơn tao, việc gì phải để tâm?”
Hai cường giả phẫn nộ phóng tinh thần lực đối chọi lẫn nhau, không ai chịu nhường ai, tựa hai con sư tử kiêu hùng tranh giành quyền lưc. Nếu Erik là sức mạnh thuần tuý thì Arnold là kinh nghiệm nhiều năm mài giũa, trình độ SSS mới đột phá trong thời gian ngắn ngủi vẫn đủ để đứng vững với Erik.
Năng lực cường đại của Arnold không phải là nói suông.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, “ruồi muỗi” William khổ sở bị ảnh hưởng bởi tinh thần lực của hai người, cả cơ thể bị bốn cánh tay to như cột đình ôm không thể động đậy, còn bị bóp đau điếng nữa.
Ê ê, ngươi đang nắm mông lão tử đó, đau chết ta! ( ≧Д≦)
Không thể chịu đựng nổi cảnh giương cung bạt kiếm này, William dùng hết sức bình sinh đập mạnh trán hai người vào nhau, thoát khỏi cái kiềm thép tráng kiện kia.
“Thích đấu đá nhau ra ngoài mà đấu đá, đừng lôi tôi vào.”
Nói xong giận dữ bước ra ngoài, để lại hai Alpha còn bất ngờ ngồi dưới đất. Erik bật cười, mắt đong đầy tia sáng lấp lánh. Arnold nhìn y vui vẻ mà ngứa mắt, em trai hắn là người mà y có thể tuỳ tiện mơ tưởng sao?
Hắn biết sức hấp dẫn của William, thu hút được cả Alpha, đến cả hắn nhiều lúc cũng không nhịn được muốn tiếp xúc da thịt với đối phương, tham lam hưởng thụ khí tức bạc hà mát lành.
Arnold chẳng lấy làm tự hào, hắn thực sự ôm tâm tư bất chính với em trai mình. Bao năm thiếu vắng boang dáng cha mẹ, bao bọc bởi cuộc đấu tranh tàn khốc của kẻ mạnh, chỉ có William vẫn luôn là tia sáng ấm áp, là người hắn có thể yên tâm dựa vào. Hắn đem toàn bộ yêu thương chăm sóc đứa em trai bé nhỏ, tình cảm thuần khiết ấy dần bị bóp méo lúc nào hắn không hề hay biết.
Nếu trong người họ không chảy cùng dòng máu, Arnold sẽ không ngần ngại sử dụng quyền lực biến Alpha tuyệt mỹ đó thành người của riêng hắn.
Vì thế, nỗi an ủi duy nhất của hắn là sự ngưỡng mộ yêu thương độc nhất của William, thế mà điều ấy cũng bị tên khốn kia cướp mất.
Ghen tị, phẫn nộ cùng hận ý dạt dào như sóng trào phá tan lớp băng trong mắt Arnold. Erik cũng cảm nhận được.
“Ái chà, anh trai yêu quý, mang tâm tư bất chính với em trai mình như vậy không tốt đâu. Thảo nào đến giờ hắn vẫn chưa an bề gia thất nha.”
Erik tất nhiên nhận ra, Arnold cũng không buồn phủ nhận.
“Dù gì, tao cũng sẽ không để em ấy rơi vào tay mày. Mày không xứng.”
“Mày xứng chắc?” Erik ưỡn ngực đối mặt với kẻ mà y căm ghét nhất, đối phương không chịu thua mắt đối mắt cùng y. Họ đều biết, bản chất họ giống nhau, đều mang độc chiếm dục mãnh liệt đến vặn vẹo với cùng một người.
“William, dù không thể kết đôi, cũng chỉ có thể ở bên cạnh tao. Tao có đủ thủ đoạn để giữ lấy em ấy.”
“Một kẻ hèn nhát bị cưỡng chế bởi dòng máu cận huyết, mày không đủ sức đánh lại tao. Nếu tao là mày, mặc kệ miệng lưỡi người đời hay luân thường đạo lý, chỉ cần tao muốn, tao sẽ đoạt lấy được.”
“Quyền lực có nghĩa lý gì khi không thể có được người mình khao khát?”
Erik nắm được chút run rẩy nhỏ của Arnold, trong lòng cười khẩy.
Y biết, Arnold hoàn toàn có khả năng làm được điều đó, chỉ cần một cú đẩy. Nhưng không sao, y sẽ không để hắn toại nguyện.
Bởi vì tao đã có kế hoạch cho mày, Arnold ạ.
———————————————————
Lời tác giả: Tèn tén ten, sắp đến trận chiến cuối cùng rồi! Cá nhân mình dở mấy đoạn viết cuộc chiến lắm nên đành phải cắt ngắn, mọi người thông cảm.