Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

chương 23: thế giới ii: đưa phế vật lai lên đỉnh nhân sinh (11)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Kí chủ, kí chủ, mau dậy a.”

“Ai, đầu ta đau quá!”

Cả người William đau đến không tưởng, toàn thân bị chôn vùi dưới đống đá vụn. Nếu như không có bộ giáp hắn cũng không ngạc nhiên nếu mình chết ngắc luôn. Ngay sau đó, một nguồn năng lượng mát mẻ như dòng suối chảy xuyên suốt cơ thể hắn. William nhận ra, đó là kỹ năng của hệ thống, có thể chữa trị vết thương trên người. Cơn đau dần tiêu tán đi, cung cấp cho hắn đủ sức mạnh để loại bỏ đống đá nặng trên người.

“Mi… Mi định giết ta luôn hả? Chán cái kí chủ này luôn rồi hả?” William mệt mỏi dựa vào vách động, biết là không thể tin tưởng cái hệ thống củ lìn này mà.

“Xin lỗi mà, tôi phải chắc chắn ký chú sống sót mới dám nói chứ bộ. (ㄒoㄒ)” Tiểu Đinh Đang oan ức khóc lóc, nhưng William chỉ thấy một nhúm bông gòn đang chảy nước lã chã.

Hình ảnh đẹp quá, hắn không dám nhìn.

“Vậy nếu ta nửa sống nửa chết cũng được hả?”

“Dạ em xin lỗi.” Tiểu Đinh Đang ngừng khóc, cúi đầu nhận tội. Nó không chút liêm sỉ dụi dụi lồng ngực William làm nũng, tiếng chuông vui tai giảm đi cơn giận của hắn. “Nhưng mà a, kĩ năng chữa trị của tôi lợi hại lắm nha, tôi sẽ không để kí chủ chết đâu mà.”

Nhưng bị “làm” đến chết thì nó không đảm bảo được. ≧◔◡◔≦

William nào biết được hệ thống nó đang nghĩ gì, nếu biết chắc chỉ có nước thổ huyết mà chết. William nhéo nhéo hệ thống đủ, lại lo lắng nhìn khung cảnh u tối bao quanh mình. Đây là một cái ổ kiến gồm cả trăm thông đạo khác nhau, vách tường phủ màu nâu đỏ với nhiều lỗ nhỏ chi chít. Đang yên đang lành William cảm nhận được một đạo năng lượng cường hãn xâm nhập tuyến phòng ngự của hắn. Uy áp này cảm giác vô cùng quen thuộc, không chỉ một mà đến hai tinh thần lực cấp SSS đang lan rộng khắp thông đạo này.

Là Erik và Arnold.

“Bọn họ đang đánh nhau.”

“Phải, kí chủ nên có mặt ở đó a. Quan trọng lắm đó.”

William nhíu mày không nói, bỏ qua tinh thần lực đang xâm lăng mọi ngóc ngách trong hang động, lần theo nguồn năng lượng ấy mà chạy.

Lúc này, hai người đàn ông mà hắn đang tìm đang sa vào một trận tử chiến, ngươi sống ta chết. Tinh thần lực của họ tựa hai con mãng xà hùng mãnh đang giương cung bạt kiếm với nhau, va chạm mạnh mẽ không thể giao hòa.

“Con côn trùng đáng kiếp!” Arnold giận dữ hét lớn, chiếc rìu lớn vung xuống từng đợt hung bạo, tiếng gió vun vút cũng theo đó vang lên liên hồi. Erik không còn mặc giáp nữa, tuy nhiên lớp da màu đen của y lại rất cứng, đủ để chống lại lưỡi rìu chết người kia. Tuy nhiên, sức lực của Arnold rất lớn, mỗi lần vung xuống đủ để lún sâu vào đất, sức của Erik cũng có hạn, nếu cứ liên tục đón đầu có khi kiệt sức mất. Y nhanh nhẹn né tránh Arnold, các chi thoăn thoắt bám dính lên vách động, bò nhanh bằng cả tám chi, kinh dị như phim Exorcist vậy. Arnold tức giận đạp lên tấm đá gần đó, phi người thẳng đến chỗ y, định xoay rìu thì bị một trảo cào ngang ngực, giáp bị rách thành đường rạch lớn, xuyên cả qua da. Máu túa ra từ vết thương, mặt Arnold cũng trở nên tái xanh. Hắn mất đà rơi xuống đất trằn trọc ôm vết thương của mình.

“Gotcha!” Erik nhếch mép rồi cũng thả mình xuống. Chưa kịp đắc chí được bao lâu thì bụng bị thúc vào bằng đuôi rìu. Phần bụng của y không được bao phủ bởi lớp da đen nhánh kia nên vẫn là thịt mềm, gặp phải cú tấn công bất ngờ của Arnold không nhịn được gầm lên, máu từ miệng phun ra. Arnold vận sức dùng dùng thân rìu chèn ngay cổ Erik, nhấn y xuống đất.

“Tao bắt được mày rồi. Ngoan ngoãn nằm chịu chết đi.” Arnold cười gằn, lực tay gia tăng. Erik bị chèn ép khó thở vô cùng, hung bạo dùng sáu chi móng vuốt của mình cào rách giáp của Arnold, cứa luôn vào da thịt của hắn. Arnold nín đau, nhìn sắc mặt trắng bệch của người dưới thân mà lòng càng thêm quyết tâm.

Chỉ cần vận sức thêm một chút nữa thôi.

Đáng tiếc, mọi việc không đơn giản như hắn nghĩ. Erik ác độc cắm móng vuốt vào sâu trong vết thương mà y tạo ra, cào cấu lớp thịt mềm bên trong cơ thể Arnold.

“Á!”

Arnold đau muốn ngất, mới lơi tay đi chừng một giây đã bị Erik ném ra ngoài, va chạm mạnh với nền đất cứng nhắc. Arnold mắt hằn những tia máu, lợi dụng lúc Erik vẫn còn đang bổ sung không khí cho bản thân lao đến bên đầu y, phang rìu xuống. Erik cả kinh lăn qua, vành tai ngoài bị chẻ ra chừng mm. Một dòng nhiệt hỏa cuồn cuộn chảy trong huyết quản y, một cỗ tức giận sục sôi cứ thế nhuộm máu đôi đồng tử màu hổ phách. Arnold giật mình, tử khí quanh Erik như lại tăng thêm một bậc.

Hắn giờ mới ngờ ngợ nhận ra, bầu không khí độc hại của tinh cầu Trung tộc này lại củng cố sức mạnh của y.

“Tao ghê tởm mày, Arnold. Mày nhất định sẽ chết không tử tế!” Erik điên dại gầm lên, một chân đá thẳng vào Arnold. Hắn dùng rìu chống đỡ, chợt nhận ra cú đá này như mang thêm mười phần sức mạnh. Ngay tại khoảnh khắc va chạm kia một luồng gió mạnh mẽ tỏa ra tứ phía, chân hắn cũng lún xuống đất dưới áp lực cường thế này. Trong lòng Arnold chợt dấy lên một cảm giác bất an, y đang trở nên mạnh hơn.

Erik nhanh như cắt giữ lấy chiếc rìu, giơ nắm đấm đánh vào mũ bảo vệ của Arnold. Chiếc mũ xấu số vỡ tan tành, đầu Arnold cũng từ đó ong lên đau đớn, tựa hồ như muốn nứt. Erik thô bạo đem Arnold đầu óc quay cuồng ném mạnh vào tường, cơn đau đớn tựa một đàn kiến lửa đang cắn nuốt cơ thể hắn, đau đến chết đi sống lại.

Giáp của Arnold triệt để nứt vỡ, phô bày hoàn toàn cơ thể người trần mắt thịt của hắn. Bầu khí độc của tinh cầu này nhân cơ hội đó xâm nhập vào da của hắn, cảm giác bức bối khó chịu vô cùng. Tuy mang tinh thần lực cấp SSS có thể chống chọi được với cái tính chất đặc biệt này, người như Arnold vẫn sẽ bị nó làm suy yếu đi một chút, càng lâu sức mạnh càng bị suy kiệt, có thể dẫn tới hôn mê. Arnold khó khăn chống tay muốn dậy, lại bị một đôi bốt rằn ri đạp mạnh xuống tay, nát cả xương.

“Á á á! Mày Erik đồ khốn nạn.”

“Trò mèo vờn chuột đến đây kết thúc rồi.” Erik cười kiểu mèo Cheshire, đôi mắt hổ phách lấp lánh một ánh sáng đầy kinh dị, vui thích mà hưởng thụ vẻ yếu đuối của Arnold lúc này. “Mày còn không nhận ra sao, mày đã thua rồi.”

“Không, không thể… Tao còn chiến đấu được…” Arnold khó khăn gằn từng tiếng, tinh thần lực vẫn đối chọi kịch liệt với Erik.

“Tốt, tao vẫn cần mày còn sức giãy dụa khi tao thoải mái xẻo thịt mày như một con lợn. Haha!”

Đúng lúc y định đem trảo hạ xuống, một thanh kiếm đâm xuyên bụng của y. Erik kinh ngạc tròn mắt nhìn ra đằng sau, phát hiện một William đang run rẩy trong phẫn nộ, tay cầm kiếm thúc sâu vào bụng y.

“William!”

———————————————————

Quay lại mấy chục phút trước, William sau khi tìm thấy được hai người họ thì phải trốn sau một tảng đá lớn, tránh không bị họ “lỡ tay” giết chết. Sát khí quá nặng phát ra từ cả hai làm người hắn căng cứng, dây thần kinh căng như dây đàn.

“Mi nói, họ đánh nhau thế này ta chen vào kiểu gì?”

“Chưa đến lúc a, tôi đâu có ác đến nỗi đẩy kí chủ vào cửa tử đâu.” Tiểu Đinh Đang khịt mũi. “Đợi tôi ra hiệu thì kí chủ sẽ được hành động. Giờ xem họ đánh nhau đã, không phải lúc nào cũng được xem cận chiến thế này đâu. Ai u, tôi nếu có miệng đã mang bỏng ngô ngồi coi rồi.”

William vô diện biểu tình nhìn hệ thống, nó cũng có vấn đề về thần kinh đi.

Dù gì vẫn chưa thể ra mặt, William nấp sau tảng đá theo dõi trận giao tranh. Cuộc chiến đấu của hai người đàn ông mạnh nhất tinh cầu không phải là trò đùa, hắn ngồi ngoài cũng cảm thấy được huyết quản sôi sùng sục của họ, cũng như nỗi ác cảm không thể kiềm nén của cả hai dành cho nhau. Nhiều lúc động tác diễn ra quá nhanh hắn không theo kịp, chỉ nghe được tiếng gió rít gào cùng tiếng kim loại va chạm với một lớp giáp cứng khác.

Điều làm hắn kinh hãi nhất là diện mạo lúc này của Erik. Y có tới sáu cái tay đen ngòm, khuôn mặt thì âm u gian ác hơn hẳn bình thường, nhìn hàm răng nanh bén nhọn kia có thể xé nát da của một con lợn rừng.

“Mọe nó, nam chủ là cái dạng gì thế này? Đây là hình dạng của một người mang hai dòng máu con người và Trùng tộc sao?”

“Phải a, nhìn nam chủ uy hùng chưa kìa!” Tiểu Đinh Đang như fan cuồng khen ngợi diện mạo bán trùng của Erik, William tái mặt muốn xem xét lại khiếu thẩm mỹ của hệ thống kì lạ này.

Chưa hết hoàn hồn trước diện mạo mới của Erik, William giật mình nhìn thấy Arnold vết thương chằng chịt bị Erik giẫm nát tay. Tiếng xương vỡ vụn vang lên thanh thúy kích thích màng nhĩ của William, một dòng mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng hắn. William không chịu được khi nhìn Arnold bị hành hạ như thế, thân thế theo bản năng muốn đứng lên và cứu lấy người kia.

“Kí chủ à, lần này ngài nên ra mặt đấy. Đánh Erik đi.”

“Cái gì? Mi nghĩ sao mà kêu ta đối đầu với nam chủ khủng bố thế kia?” William thực sự sợ, rất sợ. Dù biết trước nam chủ nào cũng sẽ hắc hoá đến phản xã hội nhưng hắn vẫn chưa xây đủ can đảm để đối mặt.

“Độ hắc ám của nam chủ chưa đạt đỉnh. Kí chủ giờ ra đó bảo vệ Arnold và chống lại y, thế nào y cũng nổi điên cho coi.”

“Cái độ hắc ám này nó cần thiết lắm hay sao vậy? Ta không cần làm được không?”

“Sao được? Độ hắc ám là tinh túy của thế giới này á, nó quyết định độ tinh khiết của mảnh hồn mà kí chủ thu thập. Nếu không có nó mảnh hồn sẽ rất đục, mà nếu đục thì nó chỉ bằng một phần mười mảnh hồn tinh khiết thôi. ” Tiểu Đinh Đang gấp rút giải thích. “Cố lên kí chủ!”

William ôm mặt, chưa bao giờ nghe cái vụ người hắc hóa linh hồn lại tinh khiết cả.

William dù gì cũng không đành lòng đứng một bên mà không làm gì. Khí tức khủng bố ảnh hưởng đến hắn, dấy lên sự sợ hãi làm cả người hắn không ngừng run rẩy. William nắm chặt cán kiếm, lao mình về hướng Erik, cắn răng đâm xuyên bụng của Erik từ phía sau.

Hắn cảm nhận da thịt của Erik như thít chặt lưỡi kiếm hắn, trong lòng kinh hãi không thôi. Đợi đến khi đối phương quay lại, hắn nhìn thẳng vào đôi mâu trung đục ngầu huyết khí kia, tim đập như trống đánh.

Nam chủ đáng sợ đáng sợ quá, cứu ta! (╥﹏╥)

Kí chủ a, ganbatte… 〒▽〒

———————————————————

“Ngươi…Mau dừng lại… Đủ lắm rồi!” William sợ đến mức đứng còn không vững, nhưng hai bàn tay nắm chặt cán kiếm tựa kiềm thép, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mĩ lại nhuốm hơi độc kia.

“William… ” Âm lưỡi của Erik như kéo dài ra, rung động tựa như một con rắn. Y tàn nhẫn đá vào eo của William, tiếng xương nho nhỏ vang lên thâm thuý. Hắn biết Erik dùng lực vậy là còn nhẹ, nhưng nó đủ mạnh để khiến hắn đau đớn co mình dưới đất mà nôn khan.

“Ta thực sự không muốn thấy ngươi ở đây đâu. Cảnh tiếp theo quá tàn nhẫn đối với ngươi.” Erik cười man rợ, rút kiếm ra khỏi cơ thể mình, cơ thể thư giãn như không hề cảm thấy đau đớn.

“Ngươi… Tên ác quỷ! Đáng lẽ ta không nên cứu ngươi!” William ôm bụng, ánh mắt căm hận như cháy phừng phừng, hận không thể băm vằm y ngay tại chỗ. Tuy nhiên, Erik lại thấy hưng phấn trước ánh nhìn đó, nó như một que diêm bừng lên dục hoả vặn vẹo trong y.

Ai, sao hắn có thể đáng yêu đến thế cơ chứ?

“Ai cũng nói như vậy đấy, William yêu dấu ạ.” Erik phóng tinh thần lực SSS của mình, thành công trói chặt đối phương. William giờ không thể nhúc nhích, tựa như bị trói buộc bởi một sợi xích sắt vô pháp phá huỷ. Erik âu yếm bế hắn lên, áp sát vào lòng ngực của mình, tham lam thưởng thức tức vị ngọt ngào của hắn. William sợ đến hít thở không thông, sáu cánh tay của y như gọng kiềm giữ chặt cơ thể hắn.

Erik cười dịu dàng, đẹp đẽ vô ngần, nhưng hiện tại lại khiến William thêm khủng hoảng. Nụ cười ấy, ôn nhu là thế, nhưng đôi mắt đục ngầu kia lại là thứ khó có thể bị che giấu.

Thứ cảm xúc ham muốn, nhuốm màu nhục dục trong đôi ngươi hổ phách kia tựa hố sâu muốn cuốn hắn vào sâu bên trong, sa đoạ trong cái bẫy ngọt ngào nhưng chết người ấy.

“Ta biết ngươi bây giờ rất muốn giết ta.” Erik ôm hắn chặt hơn. “Đúng thế, đáng lẽ ngươi nên bỏ mặc ta từ lâu rồi, ngay từ cái lúc chúng ta gặp mặt. Ngươi cũng không thể ngờ mình lại nuôi một đứa trẻ “bạch nhãn lang”, thứ quái vật nửa người nửa trùng, để rồi khiến đứa trẻ ấy tham luyến sự quan tâm của ngươi, dần nảy sinh tình cảm xấu xí với người đã cứu vớt nó.”

Giọng Erik trầm bổng nhẹ nhàng như tiếng đàn, William có thể đã rất thưởng thức nó nếu như y không vừa dùng một tay phá huỷ giáp của hắn, vừa dùng móng vuốt cắt đứt gân chân của Arnold.

“Gư ah!” Arnold nghiến răng nhịn đau, sự khủng hoảng dần xâm chiếm mọi giác quan của hắn khi hắn nhận ra chân mình không còn cảm giác, máu từ vết thương thấm đẫm một khoảng đất. Tồi tệ hơn, Erik kia lại dám phá huỷ bộ giáp của William, nhìn thân thể không một chút bảo vệ của em trai mà lòng hắn đau nhói.

Hắn rất muốn cử động, nhưng không thể.

Hắn phẫn hận nhìn Erik hướng một đạo ánh mắt khinh thường về phía mình, cứ như hắn còn không bằng một con giun xéo. Arnold ngờ ngợ nhận ra, chỉ mới vài năm trước thôi, hắn cũng đã nhìn y như thế.

“Nhìn đi Arnold, ta đã là kẻ chiến thắng.” Erik âu yếm hôn trên bờ trán của William, trải dần xuống gò má mềm mại và cuối cùng dừng lại ở hai cánh hoa hồng mịn kia.

“Ta đã nói, William chỉ có thể là của ta thôi.”

Nói rồi, y cúi xuống ngậm lấy bờ môi ngọt lịm kia. William thất kinh, giãy dụa muốn thoát ra thì bị sáu cánh tay đen như hắc ín ghìm chặt, không những vậy còn suồng sã sờ soạng cơ thể hắn. William đỏ mặt tức giận, có đến hai cánh tay đang bóp mông hắn, lại còn có tay luồn vào trong áo hắn.

Y đang thể hiện chủ quyền đối với hắn!

Huhu, kinh dị quá!

William vô lực đón nhận nụ hôn cường thế kia, đầu lưỡi non mềm bị Erik thô bạo cuốn lấy như thêm mẫn cảm, khẩu thuỷ như sóng nước chảy cả ra ngoài. Erik đương nhiên không thể để phí, mọi thứ thuộc về William như thuốc nghiện đối với y, động tác càng ngày càng mạnh bạo.

Tiếng bú mút hoang dại vang lên đến thô thiển, nhưng Erik nào để tâm, y đã hoàn toàn bị say trong cam lộ ngọt ngào mang tên William mất rồi.

Arnold nhìn em trai mình bị xâm phạm như vậy, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Hắn vươn mình lao về phía họ, Erik như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mà né sang một bên. Y nổi xung, một tay bóp cổ hắn đè xuống đất. William bị hôn đến chóng mặt, lại phải tiếp xúc với khí độc nên thần sắc thêm mệt mỏi. Dẫu vậy, hắn vẫn cố gắng thoát khỏi áp bách của y, tay cào xước mặt của đối phương.

“Ngươi không được đả thương anh ta. Ta hận ngươi!”

William hét đến khản đặc, đối diện với ánh mắt như phủ thêm một tầng tối của Erik một cách quật cường. Y thô bạo nắm chặt cằm hắn, ngữ khí âm hàn cực điểm.

“Ngươi… Luyến tiếc hắn sao? Tên loạn luân luôn nghĩ muốn lột sạch ngươi, em trai ruột của hắn?”

William có chút ngập ngừng, nhưng vẫn bướng bỉnh gật đầu.

“Dù là vậy, hắn là anh trai ta, riêng điểm đó thôi đã hơn đứt ngươi rồi. “

Tia bạo ngược ánh lên trong mâu trung hổ phách, khoé miệng Erik dần giương lên một nụ cười điên dại, răng nanh trâng bóc hiện ra tựa dã thú.

“Tít tít, độ hắc hoá của nam chủ đạt đỉnh điểm, kí chủ quá giỏi!”

William khóc trong lòng, ông đây mới không cần khen ngợi từ mi.

Hắn biết Arnold có thế nào cũng không thoát nổi, hắn giờ cũng muốn chạy lắm mà không thể đây này.

Nam chủ hắc hoá gì đó, đúng là còn kinh khủng hơn ác quỷ.

“Haha, đúng đúng, hắn là người nhà ngươi. Nhưng ta lại không thích hắn, không thích có bất cứ ai chiếm cứ một phân lượng nào trong trái tim ngươi.”

“Chỉ có ta, là đủ rồi.”

William trợn mắt, này có quá ích kỷ đi.

Tuy nhiên, lạ một nỗi, hắn có thể cảm nhận được một rung động nho nhỏ trước sự độc chiếm dục này.

“Ta có nói, ta rất ghét ai có màu mắt giống ngươi.” Erik đem móng vuốt để ngay sát tròng mắt của Arnold, thích thú nhìn con ngươi giãn to vì căng thẳng.

“Không được, mau dừng lại!” William cả kinh, nhận ra y định làm gì.

Để ngoài tai lời thỉnh cầu của hắn, Erik không chút lưu tình chọc thẳng vào nhãn cầu kia.

“Á á á! ERIK!”

Arnold đau đớn kêu lên, từng đường gân máu của hắn như gào thét. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng móng vuốt thô ráp kia chọc thủng nhãn cầu của mình, Erik đã làm rất chậm rãi, nỗi đau cũng từ đó kéo dài và thống khổ hơn nhiều. Huyết lệ hoà cùng thuỷ dịch như thác nước trào ra từ mắt của hắn, ngón tay kia lại dịch chuyển xuống hốc mắt, một phát giựt phắt ra không trung, dây chằng đứt vang tiếng “bựt” rõ rệt.

“Giờ đến lượt mắt bên kia nha.”

“Erik, tao nguyền rủa mày! Mày là thứ ác nghiệt không nên tồn tại trên thế gian. Mày nhất định sẽ xuống địa ngục chịu dày vò!”

Erik cười khẩy. “Xin lỗi nhé, tao đã bị nguyền rủa rồi. Địa ngục chính là nơi tao mò lên đấy, và mày cũng sẽ không thoát khỏi nơi đó đâu.”

William cả mặt trắng bệch, nước mắt lã chã khiếp đảm. Nam chủ vừa dùng tay không móc mắt người!

Và y cười, cười rất khoái trá!

Hắn ôm ngực ngăn chặn cơn buồn nôn trực trào cổ họng, vùng vẫy thêm kịch liệt.

“Quá độc ác!” William khóc lên, ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng cùng phẫn hận. “Erik, làm ơn, ta sẽ theo ngươi, sẽ bồi ngươi cả đời. Hãy tha cho anh ấy!”

“Ngươi nói nhăng cuội gì thế?” Erik nâng cằm hắn lên, ép buộc hắn nhìn thẳng vào mình.

“Ngươi đã là người của ta rồi, có muốn hay không ngươi không có quyền lựa chọn.”

Y lại chọc thủng luôn mắt kia của Arnold, tiếng thét thảm thiết của hắn như âm nhạc du dương trong tai y. Erik ôm William càng chặt, liếm dòng nước mắt nóng hổi của hắn, hứng thú nhìn vẻ khiếp sợ cùng hối hận.

“Phải, ngươi hối hận đúng không? Hắn chết, một phần cũng là lỗi của ngươi.”

Erik dùng tay thô bạo xiên qua ngực của Arnold, móc ra trái tim đỏ nồng của hắn, bóp nát, tiêu diệt sự sống còn sót lại của Arnold.

Ngay trước mắt William.

“Không… Không… “

Phải chịu đựng cú sốc quá lớn, William ngất đi. Erik phủi tay, vừa ôm người trong lòng vừa phi tang thi thể không còn nguyên vẹn của Arnold.

Vừa làm vừa cười tủm tỉm như con nít.

———————————————————

Lời tác giả: Vừa viết vừa tưởng tượng còn thấy run, bạn nào thích Arnold thì xin lỗi nhé.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio