“Tử Lang, Tử Lang, cứu em. Lão cha già đó dám giam cầm em lại, không cho tiếp xúc với anh nữa.”
Mộc Miên khóc lóc, ôm chặt điện thoại như thể nó là cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình vậy. Cô không thể hiểu được, tại sao mọi chuyện không hề thuận buồm xuôi gió như cô đã nghĩ. Cô đã bao nhiêu lần hãm hại Mộ Hàm, thậm chí còn đặt bom mini vào mũ của y, thế mà y vẫn thoát được. Y tựa như con linh dương nhún nhẩy trước mắt cô, trêu ngươi sự thất bại thảm hại của cô. Cô biết mình không bằng Mộ Hàm ở nhiều phương diện, cái duy nhất hơn y là tư cách con ruột của mình. Ấy vậy, khả năng kiểm soát công ty của cô cũng không bằng y. Nếu là trước khi biết được bộ mặt thật của Mộ Hàm, cô nhất định sẽ rất vui vẻ ủng hộ cậu em tiếp quản công ty, còn mình thì thoải mái sống theo mong ước của mình.
Nhưng mà, ở đời, mọi chuyện không bao giờ theo như ước nguyện.
Bây giờ, dù không giỏi kinh doanh, nhưng cô không thể để mất tài sản hợp pháp của mình vào tay con rắn độc đó. Cô cứ tưởng câu được Tử Lang, có được sự tài trợ vững chắc là được rồi, ai dè lòi đâu ra video quay lén cảnh giường chiếu của cô với anh ta. Chắc chắn là Mộ Hàm sai người làm, thứ yêu nghiệt chỉ biết hại người.
“Giờ em muốn làm sao? Đánh sập cơ ngơi của lão à?”
“Anh bị điên à? Đó là gia sản của em, một chút cũng không muốn phá huỷ. Anh mau nghĩ cách giết luôn lão cha với thằng khốn nạn kia đi!”
Âu Dương Tử Lang day day sống mũi, cảm thấy phiền não không thôi. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa hiểu nổi Mộc Miên. Trước giờ anh bị bùa mê thuốc lú như thế nào mà làm theo mọi điều cô ta yêu cầu, anh thực muốn đổ lỗi cho cơ thể biết chiều chuộng đàn ông kia. Anh không hiểu Mộ Hàm đã gây ra tội tình gì, nhưng để người đẹp vui lòng anh cũng chiều theo, thuê người hãm hại chứ chưa từng liếc Mộ Hàm một cái bao giờ. Anh đã làm rất nhiều vì cô, nhưng giết người là điều tối kị.
Mộc Miên đang ngày càng trở nên quá đáng, y như Tô Hinh dự đoán.
Anh vẫn còn nhớ rõ buổi nói chuyện với Tô Hinh lúc này, Hắn đã ẩn ý nói cho anh biết bản chất thật của Mộc Miên, nhưng anh lại hoàn toàn để ngoài tai, chỉ nghĩ rằng đây là một chiêu li gián điển hình. Rốt cuộc, nghe Mộc Miên nói những lời này, Tử Lang như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
“Mộc Miên à, anh có thể trợ giúp em trong việc kinh doanh, nhưng giết người ư? Không thể nào. Em mau bình tĩnh lại đi.”
“Bình tĩnh? Anh nói tôi phải bình tĩnh sao? Mọi chuyện đều không theo ý tôi, Mộ Hàm thì vẫn đang nhởn nhơ, Tuấn Miên thì nhìn tôi đầy thất vọng. Tôi phi, giờ đến cả anh cũng không thể cho tôi những gì tôi muốn sao?”
Thất bại liên tục khiến Mộc Miên phát điên. Trong thâm tâm, cô có cảm giác mình chính là nhân vật chính, là người sẽ đạt được tất cả mọi thứ mình hằng mong ước. Nhưng mà, sự thật hoàn toàn không phải như vậy. Thực tế phũ phàng này hoàn toàn đi ngược những gì diễn ra trong phần tâm sâu thẳm đó, đối chọi dữ dội khiến cô dần đánh mất lí trí.
“Âu Dương Tử Lang, anh nghe cho rõ. Anh mà không giúp tôi, tôi sẽ không để anh được sống yên ổn.”
Tử Lang bất bình, đôi mày ngài nhíu chặt đủ để bóp chết một con ruồi. Bình sinh anh ghét nhất là bị người ta đe doạ.
“Mộc Miên, cô quá đáng lắm rồi đấy. Không biết tôi uống phải bùa mê thuốc lú gì mà si mê cô. Cô nghĩ mình làm được gì, giờ chẳng có ông bố chống đỡ cho cô nữa. Với quyền lực của mình tôi đủ sức cho nhà cô táng gia bại sản. Nể tình cảm xưa, tôi tha cho cô. Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Cụp máy.
Mộc Miên nhận ra mình phạm sai lầm lớn, vội vàng gọi lại nhưng máy bận liên tục. Cô nghiến răng nghiến lợi ném nát cái điện thoại, trong đầu giờ tua đi tua lại xác chết đã khô héo của Mộ Hàm và Tuấn Miên. Giờ cô phải làm gì bây giờ? Tử Lang đi rồi, Tô Hinh chắc chắn sẽ không giúp đỡ cô nữa rồi.
Cô hoàn toàn cô độc.
“Chị Mộc Miên.”
Một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên ngoài cửa, nhưng vào tai cô chẳng khác gì giọng nói của ác quỷ. Mộ Hàm, tên khốn với bộ mặt thiên thần, nếu không có sự tồn tại của y đời cô sẽ hạnh phúc biết bao. Nhưng mà, cô không thể mất kiểm soát được, muốn giết chết y phải cần có sự kiên nhẫn. Cô vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng trước tiên vẫn nên giữ cảnh “tỷ đệ hữu cung” thì hơn.
“Có chuyện gì không?”
“Em muốn xem thử chị có sao không. Nãy bố ra tay mạnh quá. Em có pha chút trà mật ong cho chị.”
“Ừ, chị cảm ơn.” Cái rắm, sao mày không mau chết nhanh giùm cái.
Mộ Hàm không để ý đến sát khí từ đôi mắt của Mộc Miên, chỉ mỉm cười một cách vô hại.
“Chị à, chị ghét em lắm phải không?”
Mộc Miên suýt chút nữa làm rớt tách trà.
“Em… Em nói gì vậy? Sao chị có thể ghét em được cơ chứ?”
“Ồ, em xin lỗi, nhưng sự thật chính là vậy đấy. Chị hận không thể xé nát thân thể em ra chứ gì? Lúc em bị tát, bị bố chửi bới, chị vui lắm đúng không?”
Mộc Miên toát mồ hôi lạnh, môi mấp máy không thể nói thành lời. Bỗng nhiên, cô cảm thấy tầm nhìn có chút mờ ảo, cảm xúc bực bội kiềm nén nãy giờ như muốn bùng phát. Hiện tại, Mộ Hàm đứng bề nghễ trước cơ thể vô lực của cô, nụ cười đáng yêu vẫn luôn hiện hữu trên môi.
“Chị ngu lắm, Mộc Miên ạ. Chị muốn hại tôi vô số lần, nhưng lần nào cũng thất bại. Tức lắm phải không? Hận lắm phải không? Nhưng đã quá muộn rồi.”
“Chấp nhận sự thật đi, tôi đã thắng.”
Mộc Miên gầm lên như con dã thú, nhào đến bóp chiếc cổ thanh mảnh của Mộ Hàm. Mọi cảm xúc bộc phát như tiếp thêm sức mạnh cho đôi bàn tay, cả mười ngón cứa sâu vào cổ y. Mộ Hàm chỉ yếu ớt phản kháng, Mộc Miên mỉm cười càng ngày càng lớn. Trong mắt cô lúc này, Mộ Hàm chẳng khác gì một con thú nhỏ bị bắt bởi kẻ ăn thịt, chỉ có thể giãy dụa một cách tuyệt vọng. Tâm trí của cô hầu như bay biến hết cả, cơ hồ hiện tại chỉ có hai người bọn họ, với cô là kẻ chiến thắng ngạo nghễ còn Mộ Hàm là kẻ đứng trước bờ vực tử thần.
Haha! Tao sắp giết được mày rồi Mộ Hàm!
“Trời ơi! Tiểu thư muốn giết thiếu gia. Mau ngăn cô ấy lại!”
Tiếng kêu thất thanh của hầu gái đánh thức cô, Mộc Miên không thể tin được nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình. Chưa kịp nói gì, Mộc Miên đã bị hai vệ sị khống chế, còn vị hầu gái kia thì đỡ Mộ Hàm dậy. Đúng lúc này, Tuấn Miên chạy tới, vẻ mặt kinh hoảng không thể che giấu.
“Mộc Miên, mày…”
“Huhu, thiếu gia có tội tình gì đâu chứ? Sao lại tàn nhẫn với cậu ấy như thế?”
“Không, không phải…” Mộc Miên lắc đầu kêu oan, chợt nhớ đến tách trà kia. Mẹ kiếp, lại là nó, là nó hại mình lần nữa. “Bố hãy nghe con. Thằng chó đó là kẻ xấu xa! Nó hãm hại con.”
“Im hết đi, còn ra thể thống gì nữa? Mộc Miên, tao phạt mày mày chịu không nổi, trút giận lên em mày chứ gì?” Tuấn Miên vung tay cho Mộc Miên một cái tát. Ông không thể chịu được hành vi của cô nữa, còn đâu đứa con gái ngoan ngoãn ngày nào của ông.
“Bố, bố coi trọng thằng con hoang kia hơn con ư? Con là con gái ruột của bố mà. Để con giết nó, được không? Không có nó bố con mình sẽ lại gắn kết như xưa.”
Mộc Miên cười đến đáng thương, nhưng lời nói ra lại khiến người ta sởn cả gai ốc. Tuấn Miên cũng không thể tin được, con gái ông đã biến thành loại gì thế này? Chỉ vì ông có chút coi trọng với Mộ Hàm mà cô căm ghét y đến mức độ này sao?
Một Mộc Miên ích kỷ như thế, không, đây không phải là con gái ông.
“Mang nó nhốt vào phòng. Không có lệnh của ta, cấm cho nó ra ngoài.”
Tuấn Miên bỏ ngoài tai tiếng kêu gào của Mộc Miên, cho Mộ Hàm một cái liếc mắt rồi bỏ đi. Mộ Hàm âm thầm cười lạnh, vỗ vai cô hầu nữ bên cạnh. Cô ta gật đầu hiểu rõ, nhấc máy nhấn số.
“Alo, Tô Hinh cục cưng~”
———————————————————
“Giám đốc! Giám đốc! Chuyện lớn rồi!”
Thư ký hớt hải xông vào phòng làm việc của Tuấn Miên, nỗi kinh sợ không tài nào che giấu. Tuấn Miên bị mấy sự kiện gần đây làm phiền não không thôi, ông thực sự không cần thêm một tin “tốt lành” gì nữa.
Rất tiếc, trời cao không đứng về phía ông.
Thư ký mở mạng lên, trên đó tràn ngập tin tức về nhà ông, mọi thứ xấu xa đến không thể tin được đều được phơi bày cho bàn dân thiên hạ. Đầu tiên là hình ảnh Mộc Miên trong cái ngày mà Mộ Hàm bị hãm hiếp, hành động và lời nói đều được ghi lại rõ nét, thể hiện rõ âm mưu xấu xa của mình. Tiếp theo là video ve vãn cậu chủ nhà Âu Dương của cô, đủ loại biểu cảm phong phú đều được ghi lại. Cuối cùng, sự việc tối qua, Mộc Miên muốn giết Mộ Hàm cũng được đem lên mạng nốt.
Mộc Miên, Mộc Miên, trời ơi nó đã làm ra tội ác tày đình như thế này?
“Còn nữa, giám đốc hãy nghe cái này…”
Thư ký kéo xuống, để lộ một video của một cảnh sát làm chứng buổi Mộ Hàm được giải thoát khỏi trận bắt cóc, cũng như cảm thán lòng dũng cảm vì lợi ích gia đình của y như thế nào. Ngay bên cạnh chính là đoạn ghi âm cái lúc ông chửi mắng Mộ Hàm hôm đó. Nhìn hai video ở cạnh nhau, mọi người đều có thể hình dung Mộ Hàm với tư cách là một đứa con hiếu thảo yếu đuối, hết mình vì lợi ích gia đình, ấy vậy chỉ vì đi theo tiếng gọi của tình yêu đồng giới mà bị chính bố mình nhục mạ.
Tất cả, tất cả đều bị vạch trần, kẻ nào làm ra việc này, chắc chắn muốn cả nhà ông thân danh bại liệt.
“Khốn kiếp, sao chuyện này có thể lộ ra ngoài được? Chẳng lẽ có tay trong trong nhà?”
“Tôi không biết thưa giám đốc, nhưng cái bài này đã được lan truyền rộng rãi trên mạng. Chúng ta… Không thể ngăn được phủ sóng của nó. Cổ phiếu ta đang giảm không phanh!”
Tuấn Miên tức đến nổ phổi, lồng ngực nhói lên đau đớn. Cú sốc quá lớn khiến ông vật ra, ngất xỉu tại chỗ.
“Giám đốc, trời ơi! Mau gọi cứu thương, nhanh lên!”
Vào lúc Tuấn Miên bị ngất xỉu phải vào viện, mọi người dân thành phố Hồ Chí Minh đều đọc được bài tổng hợp chứng cớ ấy. Người người nơi nơi đều không ngớt lời phỉ báng, chửi bới nhân phẩm của hai cha con nhà họ Trương. Tô Hinh ở trường cũng nghe người bàn tán không ngớt, trong lòng cảm thấy tự hào với chiến tích của mình.
“Trời ơi biết gì chưa? Mộc Miên kia tưởng trong sáng thế nào, hoá ra chỉ là con quỷ cái ghen tị với em trai của mình.”
“Thứ chị gái nào thuê người hãm hiếp em trai mình chứ? Đã vậy còn muốn giết y.”
“Tội nghiệp Mộ Hàm, y đã làm gì sai chứ? Sao người vô tội luôn bị hãm hại nhỉ?”
“Biết gì chưa, cổ phiếu nhà họ Trương giảm ầm ầm ấy, phen này cứu không nổi đâu. Táng gia bại sản là cái chắc. Cho chừa đi, đến cả lão bố cũng không ra gì. Hổ phụ sinh hổ tử, ra cũng chỉ có Mộ Hàm chịu thiệt.”
“Không sao nha, Mộ Hàm còn hội trưởng bảo vệ mà.”
Tin tức truyền đi nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng, trong lúc Tuấn Miên hôn mê chưa tỉnh thì công ty họ Trương xuống dốc không phanh. Đối tác rút hợp đồng hàng loạt, nhân viên tuyên bố nghỉ làm, báo chí thì mừng rỡ vì có cả đống thứ sốt dẻo để mổ xẻ.
Sản nghiệp họ Trương cứ như thế tan tành trong vòng chưa đầy một tuần.
Là người trong cuộc, Mộ Hàm chẳng bận tâm gì đến những biến chuyển của gia đình. Một đế chế cứ như vậy sụp đổ, y không khỏi cảm thấy hứng thú ngập tràn. Cứ phá huỷ hết đi, y không quan tâm, dù gì cái công ty này cũng là do cái nhà đáng nguyền rủa kia gầy dựng nên, chẳng liên quan gì đến y cả.
Đây là cái giá đắt họ phải trả vì dám đối đầu với y, đã là những con rối ngu xuẩn thì đừng bao giờ mơ tưởng có ngày vùng lên.
Bây giờ thì, đến thăm Tô Hinh thôi nào.
Mộ Hàm lái chiếc Mercedes vốn thuộc về Tuấn Miên, chạy một đường đến nhà của Tô Hinh. Trong đầu y lúc này chỉ còn đủ thứ hình ảnh Tô Hinh vặn vẹo trên giường, thân thể vô lực phó thác vào từng đợt đâm thúc mạnh bạo của y. Y nhất định phải khiến hắn không thể ra khỏi giường mới thôi, thứ yêu nghiệt đó dám trêu đùa với y, thật quá hư hỏng mà.
Tâm tình tốt đẹp của Mộ Hàm, đáng tiếc thay đã bị phá huỷ bởi một chiếc xe khác đâm mạnh vào bên sườn.
Rầm!
“Kí chủ, nam chủ có chuyện rồi. Nhiệm vụ : Cứu sống Mộ Hàm.”