“Chào buổi sáng, ngài Dạ Châu.”
Vừa mới mở cửa, Dạ Châu được chào đón bởi hai hàng nhân viên cúi gập người, tiếng nói đồng thanh dội vang như muốn nổ nóc nhà. Dạ Châu vừa mới thích nghi với sự thật mình bắt buộc phải có sở thích mặc đồ nữ, tự nhiên được khuyến mãi thêm hàng này thành ra triệt để choáng váng.
Tuy nhiên, vào mắt đám người kia lại thành ra vị khách nhân này đang khó chịu. Dù không để lộ ra nhưng lòng ai nấy đều nóng như lửa đốt.
Vị này là ai a? Viên ngọc quý của giới giải trí, giấc mộng không thực của cả vạn con người a, dám làm vị này bất bình thà cả bọn thắt cổ tập thể cho rồi. Ai cũng biết vị này đẹp như thế, nhưng tính cách cũng quái gở, lâu lâu dở chứng lại thích huỷ hoại đường sống của người khác, như trường hợp của anh chàng xấu số ban nãy. Dù người ta hiện tại vẫn là vô danh nhưng có đến mức phải vậy không? Rút cuộc trình của người đó tệ đến chừng nào mà khiến vị này nổi khùng như thế?
Thắc mắc thì thắc mắc chứ ngu gì nói ra.
“Thưa… Ngài Dạ Châu, ngài có gì không hài lòng sao?” Vị quản lí khách sạn thu hết can đảm đứng lên hỏi.
Dạ Châu nheo mắt, xua đi cơn đau trong đầu. Tất cả nhân viên như nín thở dõi theo từng biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, không dám thốt lên tiếng động nào.
“Lần sau đừng chào ta lớn tiếng đến thế nữa, không cần các người đứng xếp hàng ta cũng cảm thấy đủ chào đón rồi.”
Nói rồi hít một hơi dài, khói trắng bay lập lờ khiến khuôn mặt của hắn càng thêm yêu mị. Đám nhân viên nhất thời ngây ngẩn, đồng loạt cúi đầu xin lỗi. Riêng vị quản lí kia cảm nhận một thanh gỗ đặt dưới cằm mình, bắt mình ngước mặt lên.
“Rõ ràng là sợ chết khiếp vẫn tự đứng ra hỏi ta. Ta thích ngươi đấy, muốn làm tình không?”
“Hả… Ơ?” Vị quản lí bị hỏi đến không kịp phản ứng, chỉ thấy Dạ Châu nở nụ cười hứng thú mà lại lẳng lơ, nhất thời tim ngừng đập.
“Đùa đấy, ta không có hứng với người tầm thường như ngươi.” Dạ Châu phả một làn khói lên mặt quản lí khiến anh ho sù sụ, khi ngước lên đã thấy vị yêu nghiệt kia đi xa.
“Ta bữa nay hào phóng, trả thêm cho các ngươi. Mong các ngươi cũng xử lí tên kia cho ổn thoả.”
Đám nhân viên gập đầu vâng dạ, tất cả vẫn chưa thoát khỏi ma chưởng của Dạ Châu.
Con người này, thật quá nguy hiểm.
———————————————————
“Hệ thống, ta muốn die.”
“Sao vậy kí chủ? Làm nữ vương kích thích vậy kí chủ không muốn à?”
“Kích thích cái đầu mi ấy. Bắt ta diễn cái trò quyến rũ kiều mị này ta không quen được chưa? Mịa nó, nãy ta ra tay với tên kia cũng ác quá đi. Nát cái mặt thì làm ăn được gì cơ chứ?”
“Đó là thiết lập của nhân vật rồi, kí chủ đừng lo lắng quá. Càng về thế giới sau giới hạn OOC của kí chủ sẽ càng được thắt chặt, đó là điều kiện của thế giới. Nên là… Kí chủ ráng nhịn đi nhé.”
“Đây là an ủi ư? Ngươi dở quá đó.” Dạ Châu bĩu môi, khi đã yên vị trong chiếc limo riêng của mình thì quay sang thư ký. “Này, lịch trình của ta hôm nay có những gì?”
“Vâng. Ngài có hẹn tham ban với đoàn làm phim [Nghiệt Đồ] lúc :, sau đó họp với công ty về scandal của ảnh hậu Ỷ Liên lúc :, hẹn chụp ảnh với tạp chí Forbes lúc :. Cuối cùng, ngài có hẹn với ông Cử Bằng tại quán bar Lost Paradise lúc :.”
“Cái quán bar đó… Không phải bọn chúng làm tình công khai lắm hả?”
“Vâng đúng vậy, nếu ngài muốn tôi có thể huỷ hẹn hoặc buộc ông ta đổi chỗ khác.”
Dạ Châu nở một nụ cười câu nhân. “Không cần thiết, biết đâu ta lại nổi hứng tình một đêm thì sao? Vả lại, nghe nói martini ở đó cũng khá ngon.”
“Vâng.”
“Ngươi có vẻ không hứng thú lắm nhỉ? Đừng giận nha, ta nói đùa thôi mà.” Dạ Châu nhíu mi khiêu khích nhìn người đàn ông trầm lặng bên cạnh, tay bắt đầu lộn xộn trên ngực anh.
“Xin ngài đừng làm rộn. Tôi không có tư cách bảo ngài phải làm gì.”
“Xì, ngươi chẳng thú vị tí nào.” Dạ Châu hung hăng phả khói thuốc lên mặt vị thư ký của mình, giả bộ bực bội.
Vị trợ lý này tên Kyler, mang nửa dòng máu Mỹ, mang vóc dáng to lớn khôi ngô hấp dẫn người nhìn. Anh ta đã theo Dạ Châu gần mười năm nay, là người Dạ Châu tin tưởng nhất. Anh ta như một con chó biết vâng lời, là người hiểu rõ Dạ Châu nhất cũng như chịu trách nhiệm chăm sóc hắn về mọi mặt. Dạ Châu khá là dựa dẫm đối với con người này, nếu đem ra so sánh với những người khác thì đối với Kyler, Dạ Châu rất khoan dung.
Theo như những gì hắn biết, sự dung túng của nguyên chủ lớn đến mức có thể đem Kyler lăn giường mà không cần hồi đáp điều gì, cho dù đó cũng không phải tình yêu. Ngoài ra, nguyên chủ còn thích làm nũng với anh ta, trêu chọc anh ta, hôn hôn hít hít đủ thứ, nhưng hắn nghĩ tới mà chỉ thấy da gà da vịt rủ nhau nổi lên hàng loạt.
Ông đây có giới hạn, hôn hôn hít hít thì còn lâu!
Kyler một mực nghiêm chỉnh ngồi cách xa Dạ Châu một khoảng nhưng đôi mắt lại xoẹt qua tia hàn quang khác lạ, ngắm nhìn thân ảnh kiều diễm trước mặt. Hắn đang thất thần, người kia trông thật đáng yêu biết bao nhiêu, đến mức cổ họng anh trở nên khô nóng. Chiếc lưỡi đỏ hồng nhẹ nhàng xoa lên môi mỏng, cộng thêm cơn rục rịch trong lồng ngực khiến anh càng khó kiềm chế dục vọng của mình.
———————————————————
“Nghe nói Dạ Châu sẽ đến tham ban đấy.”
“Mẹ ơi, thảo nào đạo diễn bữa nay căng hết cả da mặt, chắc là căng thẳng quá đấy mà.”
“Chứ sao nữa? Dạ Châu hiếm khi tham ban, kể cả khi đó là phim hắn rót tiền vào.”
“Thôi đừng nói chuyện nữa, chúng ta phải biểu hiện tốt. Dạ Châu không phải người mà chúng ta đắc tội được đâu.”
Uông Lữ Thần nghe diễn viên quần chúng thì thầm to nhỏ mà trong lòng không khỏi rục rịch. Cái tên Dạ Châu mà không biết thì đúng là sống thẹn với đời. Một con người xinh đẹp nhưng quái đản, nắm quyền lực không phải mạnh nhất nhưng cũng đủ để người khác kiêng dè. Đặc biệt, hắn là một cái đoạn tụ, thích phẫn nữ trang mà còn đẹp hơn phụ nữ thứ thiệt. Y cũng biết hắn tài trợ cho bộ phim này, nhìn sơ qua kịch bản cũng biết số tiền không phải là nhỏ. Uông Lữ Thần y may mắn lắm mới đoạt được vai thế thân cho nhân vật nam chính, dù biết có nhiều phân cảnh nguy hiểm nhưng y vẫn nhẫn nại.
Vì cái gì?
Vì đam mê.
“Ồ? Cậu đây là ai a? Sao cứ cúi gằm mặt thế?”
Một thanh âm mềm mại như nhung, đi kèm với nó là làn khói gay mũi phảng phất trong không gian.
Uông Lữ Thần bị doạ đến điếng người ngay lập tức lủi ra sau. Nhìn rõ người trước mặt, Uông Lữ Thần gấp đến độ không nói năng được gì, mái tóc bù xù rũ xuống che kín đôi mắt sợ hãi.
Dạ Châu nhướn mày, cảm thấy thú vị. Mới nãy lại gần hắn đã cảm nhận được khí tức mỏng manh của chồng hắn, nhưng cái bộ dạng dè dặt này khiến hắn có ham muốn bắt nạt nam nhân kia.
Sự thật thì, trách không được Uông Lữ Thần lại thành ra bộ dạng này. Mẹ y nói thẳng ra có vấn đề về thần kinh, mà y ở với bà ấy lâu dài cũng sinh ra tâm lí cũng thần kinh không kém. Từ nhỏ đến lớn nam chủ đều sống chui lủi trong khu ổ chuột, lại luôn nhận sự ghẻ lạnh của chính người mẹ của mình. Đặc biệt, bà ta rất ghét đôi mắt của y, bắt y nuôi mái che kín chúng. Lâu lâu bà nổi điên lại đánh đập, chửi rủa y không thương tiếc, cấm y theo đuổi nghiệp diễn của mình. Hàng xóm nghi ngờ báo công an đến làm việc, thậm chí gặng hỏi nam chủ, thuyết phục nam chủ rời xa người mẹ điên kia, thế nhưng nam chủ đều biện hộ cho bà.
Thử tưởng tượng một đứa trẻ giấu cả bờ lưng ứa máu của mình, thản nhiên mỉm cười “Cháu không sao!” trước cảnh sát đau lòng đến mức độ nào.
Dạ Châu đọc lịch sử của nam chủ mà không ngừng cảm thán. Ừ thì hắn thương thật đấy, nhưng đến ngần tuổi này vẫn tiếp tục làm cái bao cát cho mẹ thì chỉ biết mắng “Ăn gì mà ngu thế?” thôi.
Cái bộ dạng u ám, thiếu hấp dẫn này cũng là ảnh hưởng do bà ta mà ra.
“Làm gì mà sợ hãi thế?” Dạ Châu tiến lại một bước, nam chủ lại lùi lại một bước. Người này quả thực còn đẹp hơn những gì mà y tưởng tượng, hô hấp của y gần như bị đình chỉ. Trong đầu chợt văng vẳng lời nói của anh quản lí tối qua, nếu được người này bao nuôi thì tuyệt quá.
Uông Lữ Thần bị những suy nghĩ ấy xâm chiếm đầu óc, gặp phải Dạ Châu thì bùng nổ đến đầu lưỡi…
“Bao nuôi tôi được không?”
Cả trường quay im phăng phắc. Dạ Châu đi vào quá khẽ, phải đến khi nghe tiếng của Uông Lữ Thần bọn họ mới phát hiện sự có mặt của hắn.
Nhưng trọng điểm không phải là cái này…
Bọn họ nghe nhầm có phải không? Cái tên u ám vô danh tiểu tốt kia dám mở miệng đòi Dạ Châu bao nuôi?
Dạ Châu lên giường với nhiều người, nhưng không có nghĩa hắn lựa chọn tuỳ tiện. Kẻ có diễm phúc trèo lên giường hắn chí ít cũng có chút tài năng, và kĩ năng giường chiếu là tiêu chí quyết định kẻ nào xứng đáng được hắn bao dưỡng. Nếu thành công, người đó sẽ một bước lên mây, nếu thất bại, hậu quả đáng sợ sẽ tuỳ vào độ tuỳ hứng của hắn.
Nực cười, nhìn dáng vẻ ất ơ kia, khi bị Dạ Châu hù đến có khi “héo” cả buổi.
Uông Lữ Thần cúi gằm mặt, tự trách sao mình lại mất khống chế đến độ thốt ra câu ngu học đến vậy. Y cứ đứng đực ra đó, mãi đến khi ông đạo diễn hớt hải ấn đầu y xuống thì y mới hoàn hồn.
“Thằng ngu này, muốn chết ư?” Đạo diễn kí đầu y xuống, hướng Dạ Châu cười xin lỗi. “Ngài Dạ Châu, thằng nhóc này trẻ người non dạ, ngài đừng nổi giận. Nếu nó làm ngài khó chịu tôi sẽ ngay lập tức đuổi nó đi.”
Nghe vậy, tim Uông Lữ Thần hẫng một nhịp. Y ban đầu chỉ là người khuân vác đạo cụ, năn nỉ mãi mới được làm đóng thế chỉ vì y bất chấp không yêu cần bảo hiểm, tiết kiệm thêm cho đoàn.
Khó khăn lắm mới được, xin đừng…
“Có ý tứ.”
Uông Lữ Thần chỉ thấy trời đất quay cuồng, cổ áo bị kéo về phía trước, thanh âm đều bị đôi môi mềm mại nhốt vào trong. Dạ Châu kéo kéo khoé miệng, lợi dụng khe hở mà luồn lưỡi vào bên trong, dùng kinh nghiệm mà đưa y vào nụ hôn nồng nhiệt. Uông Lữ Thần bị hắn hôn đến mơ mơ hồ hồ, kích thích mới lạ khiến cả người hắn đều nhũn ra, từng tấc trên cơ thể như bị đốt cháy.
Đến khi Dạ Châu buông tha cho y, Uông Lữ Thần cả người ngã rạp xuống đất, ánh mắt ngưng thần như chưa thoát khỏi khoái cảm kia.
Dạ Châu chơi chưa đã, dùng chân đùa giỡn với hạ thân của y, trong lòng nhịn cười đến nội thương.
Ngươi rồi cũng có ngày này a. Đây là trả đũa cho những ngày ngươi gây sức ép cho ta đến không xuống giường được, giờ đến lượt ta nắm quyền chủ động nhá.
Mang tâm tư nhỏ nhen, Dạ Châu lại cù nhây nhấn a nhấn, nhìn bộ dạng cam chịu của nam chủ mà phấn khích không thôi, thậm chí còn cảm nhận được nơi đó đang có dấu hiệu cứng lên.
Quần chúng vây quanh ù ù cạc cạc, nhìn cảnh tượng trước mắt không muốn tin cũng phải tin. Nam nữ chính cùng đạo diễn bị bỏ qua hoàn toàn, đứng ngây như phỗng. Tên nam chính cũng muốn lợi dụng cơ hội này thu hút sự chú ý của Dạ Châu, nhưng lại bị một tên vô danh cướp đi, tức anh ách mà không làm gì được.
“Lần đầu tiên có kẻ không kinh nghiệm dám đòi ta bao dưỡng đấy.”
“Tôi… Tôi sẽ cố gắng thoả mãn ngài.”
Tiểu Đinh Đang: Còn trinh nhưng vẫn khiế ngài lên đỉnh, cứ chờ đó!
“Thật thú vị. Được, ta bao nuôi ngươi. Mau đi theo ta.”
Nà ní?
Cả phim trường lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Ai ai cũng không thể ngờ Uông Lữ Thần tốt số đến vậy, có thể lọt vào mắt của Dạ Châu. Chẳng lẽ y cũng có tiềm năng gì đó ư, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy một gã bự con mà cù lần thôi mà?
Uông Lữ Thần lần này không hề để tâm đến ánh mắt soi mói của những người dùng quanh, hiện tại y hận không thể nhảy cẫng lên vì sung sướng. Không ngờ một giây tuỳ hứng của y lại đem đến kết quả này, quả nhiên lời đồn Dạ Châu quái đản không sai biệt lắm.
“Nhưng… Nhưng mà… Còn vai diễn…”
“Hửm? Vai diễn gì?”
“Tôi đóng thế… Còn chưa xong…”
Một thanh niên đầy tinh thần trách nhiệm, khá khen.
“Lắm chuyện, thiếu gì người đóng thế, chẳng lẽ chỉ có mình ngươi. Vả lại…” Dạ Châu vén tay áo y lên, thấy những vết bầm tím. “Liều kiểu này chỉ sớm chết. Nếu ngươi muốn vậy, ta cũng không cản. Không đi theo ta bây giờ, bao nuôi gì đó không cần nữa.”
Không đợi Uông Lữ Thần trả lời, Dạ Châu quay đầu đi thẳng. Bị doạ sợ, Uông Lữ Thần đắn đo mãi liền đuổi theo. Y chưa từng bỏ dở vai diễn của mình, dù trước giờ toàn diễn vai mờ nhạt không ai quan tâm, điều đó trái với quy tắc y đặt ra cho mình.
Nhưng giờ…
Uông Lữ Thần cắn răng, y phải ngoan ngoãn nhịn lại. Dạ Châu là một kim chủ có quyền lực, y nhất định không được buông tay, dù phải trả bất cứ giá nào.
Uông Lữ Thần chạy lướt qua Kyler, không hề nhìn thấy tia ngoan độc trong mắt của đối phương.
“Tao sẽ không để mày cướp mất thứ thuộc về tao.”