Sáng tinh mơ.
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi qua vách rèm mỏng manh, mang theo hơi ấm phả lên hai thân ảnh đang ngủ yên bình trên giường. Tia sáng rọi đến mắt của Uông Lữ Thần khiến y khó chịu tỉnh giấc, trong trạng thái mơ mơ màng màng nhìn căn phòng lạ lẫm xung quanh. Khuôn mặt anh tuấn chuyển sang sửng sốt, ký ức tối qua như đoạn phim tua chậm trong đầu.
Dạ Châu mang y về nhà… Tắm rửa… Ánh mắt độc ác của Kyler… Bị đánh… Cùng nhau lên giường…
… Chỉ để ngủ.
Đúng, thực sự hai người họ tối qua cùng nhau ngủ trên giường, một cách thuần khiết nhất.
Uông Lữ Thần thực sự muốn cười bản thân. Tối qua, lúc Dạ Châu lôi y lên giường ngủ, y đã rất lo lắng, sợ mình không đủ kinh nghiệm để làm hắn vui lòng, ai dè hắn chỉ đơn thuần ngủ cùng y thôi. Nhưng mà, nằm cạnh Dạ Châu mà y chẳng thể ngủ được, cứ trằn trọc cả đêm với bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang.
Tại sao hắn không đụng vào mình? Thực sự chỉ ngủ như thế này thôi sao? Chẳng lẽ hắn chê mình sao? Chẳng phải nói Dạ Châu hưởng thụ chuyện tình dục lắm sao? Hành hạ người ta như thế này vui lắm sao?
Cứ như vậy y bất tri bất giác ngủ thiếp luôn.
“Haizzz, mình thực sự chẳng ra gì, cứ lo bò trắng răng.”
Uông Lữ Thần định rời giường thì cảm thấy có gì đó là lạ, trên cánh tay có thứ gì đó mềm mại gối lên, và mình đang ôm lấy cái thứ đó. Trong đầu y lóe lên một đáp án, nghĩ xong thì tim chợt rớt cái bịch đầy hoảng sợ. Y cúi xuống thì thấy Dạ Châu nằm lọt thỏm trong lòng mình, hai cánh tay to bản của bản thân ôm chặt lấy hắn không chút kẽ hở. Y bối rối muốn rời đi thì Dạ Châu lại cựa quậy khó chịu, lại rúc sâu thêm vào lòng y, đôi chân trắng nõn cuốn lấy bắp chân sẫm màu của y thêm chặt, ngoài ý muốn tạo ra sự hòa hợp lạ kì. Thấy vậy, Uông Lữ Thần đành bất động không dám cựa, tay không tự chủ vuốt nhẹ lên mái tóc đen bóng của đối phương. Lúc này, trong tim không còn nỗi sợ hãi gì, thay vào đó là cảm giác nhột nhột gảy nhẹ nơi đầu quả tim, rất thoải mái, cứ như vị trí của hai người lúc này là lẽ đương nhiên vậy.
“Tại sao… Ngài lại đem đến cho tôi cảm giác quen thuộc thế này?” Uông Lữ Thần thì thầm. “Rõ ràng, tôi chưa gặp ngài bao giờ, nhưng tôi lại cảm thấy chúng ta… Cảm thấy ngài thuộc về tôi…”
Đúng vậy, những suy nghĩ này đã bắt đầu càn quấy tâm trí Uông Lữ Thần ngay ngày đầu tiên hai người chạm mặt. Điều này khiến y sợ hãi, giận bản thân sao lại dám mơ tưởng đến một con người cao quý như Dạ Châu, kẻ có thể dễ dàng triệt đường sống y chỉ với cái búng tay. Nhưng y vẫn không thể ngăn những suy nghĩ đó, cũng không thể khống chế ánh mắt mà hướng về phía hắn. Hiện giờ, đối phương vẫn đang say ngủ, một thiên kim chi tử ngạo nghễ hiện tại như con mèo nhỏ rúc vào người y, chỉ có y mới được nhìn thấy một mặt này của hắn, cảm giác thực tốt đẹp. Có lẽ y sẽ tận dụng khoảng thời gian được ở cạnh hắn để tìm ra nguồn cơn cho những xung động khó hiểu trong lòng này.
“Ngài Dạ Châu, nên thức dậy rồi.” Mộng đẹp bị đánh vỡ bởi thanh âm lạnh như băng của vị trợ lý kia. Kyler đoan đoan chính chính mở cửa, đôi mắt xanh biếc như băng ngàn năm kia thu vào cảnh hai con người quấn quýt bên nhau trên giường. Ngay lập tức, trong đôi ngươi băng hàn kia như dấy lên ngọn lửa, tựa hồ muốn đốt trụi y. Uông Lữ Thần theo bản năng rụt người, nhưng sự can đảm không biết từ đâu xuất hiện, ngay lập tức hướng mắt đối mắt với anh ta. Dạ Châu đã nói, y không thể để bản thân nhu nhược nữa, phải biết tự đứng lên trước đối thủ của mình. Kyler chắc chắn có tình cảm vượt mức tôi tớ đối với Dạ Châu, còn y trong vô thức lại bị cuốn hút mãnh liệt với vị đại nhân ấy, tuyệt đối không thể để thua.
“Ưm…”
Dạ Châu rên lên một tiếng khiến cả hai người đàn ông giật mình. Thanh âm nhuyễn nhu uể oải, khác hẳn với sự sắc sảo thường này dễ khiến bất cứ ai không nhịn được mà yêu thương. Dạ Châu dụi mắt ngồi dậy, áo ngủ hững hờ lệch xuống một bên, thấp thoáng nhìn thấy nụ hồng bé xinh trước ngực. Uông Lữ Thần cùng Kyler không hẹn mà cùng hít một ngụm khí, hạ thân như truyền đến một trận nóng ran. Đàn ông vào buổi sáng là thời điểm dễ hưng phấn nhất, Uông Lữ Thần xấu hổ nhận ra “người anh em” của mình căng trướng sau lớp quần, Dạ Châu vừa thả ra liền ngay lập tức chạy vào phòng tắm.
“Đã sáng rồi à?”
“Vâng.” Kyler yết hầu khẽ chuyển, nhưng giọng nói thủy chung như cũ. “Ngài có hẹn với Cử Bằng và đạo diễn về bộ phim mới vào lúc giờ tại trường quay Âu Lạc. Ảnh hậu Dạ Phỉ cùng diễn viên Hải Phạn đã được xác nhận đóng vai nam nữ chính, cũng sẽ có mặt tại đó.”
“Được, để ta vệ sinh cá nhân đã.”
Dạ Châu như có như không liếc nhìn phòng tắm đóng kín.
“Thực sự không biết phép tắc, y dám vô tư sử dụng phòng tắm của ngài như vậy.”
“Ngươi nói phải, nhưng tối qua ta đã ngủ rất ngon, cứ để cho y dùng.” Dạ Châu nhếch môi, ý vị cười. “Trong biệt thự này chẳng lẽ thiếu phòng tắm sao? Để lên giường bộ quần áo sạch sẽ cho y, đừng để ta chờ quá lâu.”
———————————————————
“Kí chủ à, ngài trở thành dụ thụ lúc nào tui không biết vậy? Tối qua chắc nam chủ bị dằn vặt dữ lắm a.”
“Thiết lập nhân vật vậy mà ngươi còn trách ta, ta là một diễn viên rất có tâm với nghề.” Không hiểu sao từ đám bông gòn lơ lửng kia hắn lại nhìn thấy cái liếc xéo, trong lòng bật cười. “Trêu y rất vui, ngu gì ta lại không tận dụng. Với lại tối qua ta phá lệ ngủ rất ngon, có khi là nhờ y.”
“Đúng a, ký chủ ngủ mà cũng không quên câu dẫn người ta, tạo nghiệp tạo nghiệp.” Để sau này tui xem nam chủ thu phục con yêu nghiệt ngài như thế nào!
“Bớt linh tinh, nói nhiệm vụ thứ hai đi.”
“Tít tít. Nhiệm vụ : Giúp nam chủ vụt sáng với vai diễn Dominik. Nhất định phải kích phát được toàn bộ tài năng của nam chủ, cho y một fandom đông đảo chỉ với một vai diễn, như kiểu Robert Downey Jr. với Iron Man hay Lupita Nyong’o trong “ năm nô lệ” ấy.”
“Chắc cũng không khó. Uông Lữ Thần có vẻ rất nhiệt huyết với ước mơ diễn xuất của y, mỗi tội lại liên tục lỡ vận. Có ta ở đây rồi, y sẽ yên tâm mà phát triển.”
“Có một cái đặc biệt, nam chủ có niềm đam mê vô cùng lớn, một khi đã được trao cơ hội sẽ dốc sức hết mức mình, thậm chí sẽ hoàn toàn biến mình thành nhân vật đó. Như là… Như là cái kiểu…”
“Là method acting.”
“Đúng đúng, chính nó. Hình như có diễn viên diễn nhập tâm quá mà ra ngoài yêu nhau luôn.”
“Ngu! Cái đó không phải là method acting, ngươi đánh giá thấp diễn viên quá rồi đấy. Diễn viên yêu nhau là do tình cảm của họ tác động, muốn yêu thì yêu. Nhưng method acting nó tinh túy hơn nhiều, thậm chí vô cùng nguy hiểm. Người diễn viên có thể làm mọi thứ để nắm bắt hoàn toàn cảm xúc của nhân vật mình đảm nhiệm, thậm chí bán nhà hay tự hành hạ bản thân để cho ra đời những thước phim chân thật nhất. Method acting là cả sự hi sinh, là một gánh bạc lớn, vì thế không phải ai cũng làm được. Ngươi cho rằng Uông Lữ Thần… cũng sẽ như vậy ư?”
“Đúng vậy, nhưng đó chỉ là một khả năng. Và một khi nam chủ quyết định nhập tâm thì ngài cũng khó mà lay chuyển được.”
“Quan trọng thế này sao ngươi không nói sớm? Chẳng lẽ quay phim xong Lữ Thần lại hóa thành tên sát nhân cuồng tín à? Tiểu thuyết giới giải trí tự nhiên biến thành thể loại kinh dị là có ý gì?”
“Uầy, nam chủ có sẵn máu thần kinh trong người rồi, nhưng mà tui không nghĩ mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức đó đâu. Ký chủ nghĩ thoáng lên nào, sau này nam chủ hắc hóa cũng dễ dàng hơn, tiện quá còn gì?”
“Ngươi có biết cái miệng ngươi thối đến thế nào hay không? Có thể liên quan đến vấn đề sống còn mà ngươi còn đùa được à?” Dạ Châu bực bội hết nhéo rồi lại nặn nhúm bông gòn khốn nạn kia đến mức nó la oai oái. Thở dài một lượt, Dạ Châu đành phải đâm theo lao mà thôi. Có khi hắn sẽ cho y trị liệu tâm lí để cho chắc chắn.
Haizzz, có chồng đẹp trai mà lại giếng băng sâu cũng không dễ dàng gì.
Đến, giúp thắp một ngọn nến.
———————————————————
“Anh, anh đã đến.”
Tiếng cười vui vẻ của ảnh hậu Dạ Phỉ thu hút sự chú ý của nhiều người có mặt trong trường quay.
Đến rồi, đại nhân đến rồi.
Dạ Châu phả ra một làn khói hư ảo, bước vào trường quay như một vị thần không thể xâm phạm. Người thật quả nhiên rất đẹp, cả trường quay đều nghĩ như vậy. Theo sau hắn là hai người đàn ông cao lớn khác, một người thì như tảng băng di động, người kia thì có vẻ đô con nhưng khá dè dặt, tuy nhiên lại mang cảm giác gần gũi hơn. Tất cả đều nhận ra Uông Lữ Thần chính là nhân vật phản diện của phim này, không khỏi có chút soi mói. Một kẻ không hề có kinh nghiệm lại đảm nhiệm vai trò quan trọng nhất nhì phim, có phải Dạ Châu tự tin thái quá rồi không?
Nghĩ thì nghĩ, bọn họ vẫn niềm nở chào đón vị đại nhân kia, chỉ sợ hắn nhăn mặt một chút thôi sẽ bị đuổi việc. Cử Bằng cùng đạo diễn Lý cũng cẩn trọng tiếp đón Dạ Châu, đôi lúc liếc qua Uông Lữ Thần đầy vẻ không chắc chắn. Hắn làm sao không nhận ra nghi hoặc bắn ra từ bốn phía như thế chứ, nhưng hắn vẫn chọn không nói gì, hành động chính là bằng chứng thiết thực nhất.
“Anh à, không giới thiệu với em nam sủng mới của anh một chút sao?” Người duy nhất có thể vô tư tiếp xúc với Dạ Châu cũng chỉ có Dạ Phỉ. Hai anh em đều mang những đường nét tương tự trên khuôn mặt, nhưng nếu Dạ Châu là sắc sảo yêu mị thì Dạ Phỉ là hoang dại phóng khoáng, thậm chí nhiều người nhận xét Dạ Châu còn nữ tính hơn em gái của mình. Cô đánh giá Uông Lữ Thần từ trên xuống dưới khiến y không chịu được đổ mồ hôi
“Chẳng phải em đã biết rồi sao?” Dạ Châu mỉm cười. “Đừng bắt nạt y quá, y là một mầm non rất tốt đấy. Phải nhờ em chiếu cố rồi.”
“Nếu anh nói vậy thì chắc là vậy rồi.” Dạ Phỉ môi đỏ cong lên. “Xin chào, tôi là Dạ Phỉ, sau này sẽ là tiền bối của cậu. Cậu được đóng phim là một may mắn lớn đấy, không phải ai cũng được anh tôi chiếu cố như vậy đâu. Anh tôi đã đặt niềm tin vào cậu rồi thì tốt nhất đừng gây thất vọng, rõ chưa? Không thì… Hối hận không kịp đâu.”
“D…Dạ.”
Dạ Châu lắc đầu cười, như vậy không phải đang dọa bé cưng nhà hắn hay sao?
“Lữ Thần, cậu đã đọc kịch bản chưa?” Đạo diễn Lý hỏi khiến Uông Lữ Thần giật mình, mắt không tự chủ nhìn về phía Dạ Châu. Đối phương ngoài ý muốn cho y một cái mỉm cười động viên, tinh thần như được bơm xăng, tự tin cũng từ đó bay lên.
“Đã đọc ạ. Đạo diễn muốn tôi diễn thử sao?” Tim Uông Lữ Thần đập thình thịch, trên đường đến đây y đã đọc đi đọc lại kịch bản nhiều lần, coi như nắm được đại khái tính cách của Dominik. Đây là vai diễn đầu tiên của y, nhất định phải thể hiện xuất sắc, vì mình và cũng vì Dạ Châu nữa. Nhưng vì không đủ thời gian, không thể nắm trọn vẹn phần nhân cách cùng suy nghĩ của Dominik khiến y ẩn ẩn cảm thấy khó chịu.
Nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa, y vẫn còn thời gian.
“Đúng, cậu thấy tự tin với phần nào nhất thì cứ diễn.” Nếu là bình thường thì ông đã bốc đại một phân cảnh rồi, nhưng ngại Dạ Châu ở đây nên ông phải thay đổi. Nhìn tiểu tử này ông không thấy tự tin chút nào, chỉ mong y sẽ nhanh chóng bắt nhịp để phim không bị phá hủy.
Làm mất mặt Dạ Châu ư? Có cho vàng ông cũng không dám.
“Vâng, vậy phiền đạo diễn. Tôi muốn diễn phân đoạn nữ chính Tô Đàn phát hiện bộ mặt thật của Dominik.” Uông Lữ Thần dõng dạc yêu cầu trước sự ngạc nhiên của mọi người. “Tôi có thể nhờ ảnh hậu Dạ Phỉ phối hợp được không?”
“Ồ, thú vị đây.” Dạ Phỉ hứng thú đứng đối diện Uông Lữ Thần. “Tự tin quá nhỉ? Có cần thời gian chuẩn bị trước không?”
“K… Không cần. Chị hãy bắt đầu.”
“Haha, đừng rụt rè như thế chứ, tôi bắt đầu đây.”
Dạ Phỉ hít sâu một hơi, trong nháy mắt trước mặt mọi người như xuất hiện nữ chính Tô Đàn. Cô ngồi rạp xuống đất, chân bị thương không thể đứng vững. Trong mắt cô hiện tại đan xen mọi cảm xúc lẫn lộn: không thể tin, hối hận, giận dữ, tổn thương,…
Tất cả đều hướng về người con trai đang quay lưng về phía cô.
“Ngươi… Chính là ngươi.” Giọng cô run rẩy. “Tại sao chúng ta có thể mù quáng đến thế, khiến ngươi có thể tự do nhảy múa trước mũi FBI? Ngài Joshua đã coi ngươi như một người con trai, sao ngươi có thể tàn nhẫn giết ngài ấy như vậy?”
Cô gào thét, thanh âm tê tâm phế liệt khiến cả trường quay rúng động. Trong cảnh quay này, nữ chính tìm ra manh mối về Dominik nên chạy đến tìm, rút cuộc bị bẫy khiến một chân bị gãy, súng bị đoạt mất, lại tận mắt thấy Dominik – người mà mình rất tin tưởng – giết chết vị thám tử mà cô ngưỡng mộ, Joshua.
“Vì sao? Ta cần lí do sao?”
Giọng nói của Uông Lữ Thần trầm hẳn đi, theo sau là một tiếng cười khinh bỉ mang theo ý tứ vui đùa. Y chậm rãi quay lưng lại, điệu bộ thoải mái như thể người vừa dã man giết chết Joshua không phải là y vậy. Khuôn mặt của Uông Lữ Thần treo một nụ cười thản nhiên như mọi ngày, nhưng giờ Tô Đàn không thể nhận ra người con trai dịu dàng sáng sủa trước đây nữa.
Tất cả đều là giả dối, chỉ là lớp vỏ để dẫn họ đi lệch hướng.
“Joshua đối tốt với ta là do ông ta chọn, nhưng đâu có nghĩa ta phải quý trọng lấy ông ta. Nếu như Joshua ngoan ngoãn không đi nghi ngờ lung tung, ta đã có thể để ông ta sống nốt quãng đời nhàm chán của mình.”
“Ngươi… Ngươi… Sẽ không thoát được! Ta đã gọi FBI, dù ngươi có giết ta thì ngươi cũng sẽ thoát khỏi công lí. Ngươi sẽ phải trả giá cho những tội ác của mình.”
Dominik chợt ngừng lại, đôi mắt khát máu thoáng dịu dàng. Y từng bước tiến lại gần Tô Đàn, đôi giày mang âm thanh sột soạt vang vọng khắp trường quay tĩnh lặng.
“Sao em có thể nói ta như vậy? Ta yêu em đến thế mà.”
Hai tay y cẩn cẩn dực dực nâng mặt cô lên, âu yếm thủ thỉ như đang dỗ dành người yêu. Dạ Phỉ không hiểu sao bị hút vào ánh mắt tối tăm nhưng ngập tràn nhu tình kia, trong phút chốc cô quên mất không thể nói gì. Một người nghiệp dư có thể biến hoá cảm xúc trong ánh mắt điêu luyện như thế này sao?
“Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương thứ thuộc về mình. Tô Đàn, em chính là nàng Lilith của ta, là thứ trái cấm ngọt ngào. Ta sẽ không giết em, ta vẫn còn chơi đùa chưa chán mà.”
“Ta sẽ để em đi. Nhưng, ta muốn em nhớ mãi đêm nay, đôi tay rướm máu của ta sẽ vĩnh viễn chiếm cứ lấy ác mộng của em. Em là của ta, đôi mắt em chỉ nên có hình bóng của ta, và ta sẽ chắc chắn em sẽ không bao giờ quên điều đó.”
Y vuốt ve khoé mắt ửng đỏ của cô. Đôi mắt tuyệt đẹp…
… Giống như của Dạ Châu. Không, không phải là Dạ Châu, đây không phải là cặp mắt phượng mê hồn ấy. Nếu như có thể, y muốn móc chúng ra, đặt vào lồng kính xa hoa nhất, chỉ dành cho y mà thôi.
Những suy nghĩ ghê rợn đánh thức Uông Lữ Thần khỏi cơn mộng. Y ôm ngực thở hổn hển, mặt trắng bệch đi. Y nhìn xung quanh thì thấy mọi người đều bất động, kể cả Dạ Phỉ vẫn ngơ ngác chưa bừng tỉnh khỏi cơn mê.
“Tôi… Diễn được chứ?”
Đạo diễn Lý choàng tỉnh, chạy đến vỗ vai y bôm bốp. “Giỏi, tốt lắm, bọn tôi bị cuốn theo diễn xuất của cậu luôn mà. Ngài Dạ Châu kiếm đâu ra viên ngọc quý thế này, thật là phúc lớn a.”
“Người của tôi, sao có thể tầm thường.” Dạ Châu không biết tự khi nào đứng cạnh y, nụ cười kiều mị vương trên đầu môi. Uông Lữ Thần nhìn đến ngơ ngẩn, lại nhớ những suy nghĩ ban nãy, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Nhất định chỉ là trùng hợp mà thôi, y không được nghĩ linh tinh như vậy nữa.
“Haha, ngài nói chí phải. Cậu trai này diễn xuất tốt lắm. Giờ chỉ cần tút lại ngoại hình nhìn cho gọn gàng hơn, và đừng đột nhiên thoát tuyến như vậy. Bọn tôi đang hồi hộp mà tự nhiên cậu đẩy Dạ Phỉ ra rồi thở hổn hển, doạ sợ bọn tôi đấy.”
“Vâng… Cảm ơn đạo diễn Lý.”
“Ngẩng cao mặt lên nào, cậu thực sự có tài đấy.”
Nghe đạo diễn khen tới tấp mà Uông Lữ Thần đỏ mặt ngượng ngùng.
“Xuất sắc, người anh hai tìm có khác.” Ảnh hậu Dạ Phỉ vỗ tay. “Tôi bị cậu hấp dẫn luôn mà, chẳng nhớ lời kịch của mình ra sao. Cứ như vậy phát huy nhé.”
“Cảm ơn ạ.” Uông Lữ Thần gập người cảm tạ, mắt cảm kích nhìn về phía Dạ Châu. Nếu không nhờ có hắn, y sẽ không có đủ tự tin dùng trước nhiều người như vậy, không có vai diễn tốt như vậy, sẽ vĩnh viễn chỉ là tên không ai biết đến.
Đều nhờ hắn.
“Ngươi cười nhìn ngu lắm, tém lại đi.” Dạ Châu vỗ vỗ đầu y, khiến y rất vui vẻ, nụ cười toe toét lại rộng ra.
Y nhất định sẽ không khiến Dạ Châu thất vọng.
Uông Lữ Thần hạnh phúc vô vàn, nhưng Dạ Châu thì lại rầu rĩ vô cùng. Lúc nãy, hắn cũng giống như mọi người bị hút hồn bởi diễn xuất của y. Chỉ hắn mới biết, thời gian y đọc kịch bản vô cùng ngắn, nhưng y thế mà diễn được một đoạn ngắn xuất sắc như vậy. Cứ như…
… Dominik thực sự đang ở đây vậy.
Dạ Châu thoáng rùng mình. Nếu cứ để Uông Lữ Thần đóng vai diễn này được không? Sớm hay muộn thì y cũng sẽ lún sâu vào vai diễn, rồi một Dominik sẽ thực sự xuất hiện.
Nhưng… đó chỉ là giả thuyết của hệ thống thôi. Sự việc sẽ không tệ đến vậy đâu… Ha?