Lời tác giả: Thế giới này mình lấy bối cảnh triều đại Việt Nam, tên đất nước cũng là Đại Việt. Tuy nhiên, TẤT CẢ NHÂN VẬT và SỰ KIỆN xảy ra hoàn toàn là GIẢ TƯỞNG, thế giới này KHÔNG có thật. Tác giả viết dựa trên sở thích, nên sẽ có nhiều yếu tố trộn lẫn với nhau, không có giống với lịch sử đâu.
Lần đầu viết cổ đại, nếu tác giả có sai sót mọi người thông cảm mà góp ý, đừng ném đá mình tội nghiệp.
À còn nữa, nghe nói con trai vào cung là phải hoạn đi đúng không? Tác giả sủng thụ lên trời, còn lâu mới làm chuyện đó nhá!
Thế nhá, mọi người đọc truyện vui vẻ!
———————————————————
BỐP!!!
Bạch Kết Dương vừa mới hoàn hồn thì bên má sưng đau điếng, suýt nữa thì té ngã. Hắn còn nửa tỉnh nửa mê ôm lấy má, nhìn người đàn bà mặt mày dữ tợn trước mặt. Có ngu cũng biết cái tát vừa nãy là do ai ban tặng.
“Tiểu tử vô lễ! Ta hỏi mà còn không thèm đáp, ngẩn người ra làm gì?” Bà kia hung hăng chống nạnh, một bộ nếu hắn còn không đáp sẽ giáng xuống một cú nữa. Bạch Kết Dương im lặng đánh giá y phục của ả. Đó là một bộ váy tứ thân đơn giản màu nâu cùng yếm màu bạc, đầu đội mấn nâu gắn thêm một bông hoa đào nho nhỏ.
Hóa ra là một tỳ nữ.
Hắn âm thầm thở dài, đúng là xuyên vào cổ đại rồi.
“Dạ, xin lỗi. Cảnh sắc hoàng cung quá lộng lẫy, tiểu nhân có chút mất tập trung.” Hiện tại chưa biết hoàn cảnh mình thế nào nên hắn chỉ biết nhún nhường, nhưng đến cả một tỳ nữ cũng coi khinh như vậy thì thân phận hắn hiện tại không có hoành tráng như những thế giới trước rồi.
“Đừng có vọng tưởng, chốn hoàng cung chưa đợi ngươi vào hầu. Mới bé mà đã tham vọng rồi, tốt nhất ngươi nên biết thân biết phận đi. Giờ ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ ở mới của ngươi.” Tỳ nữ cất giọng chanh chua, tựa hồ thấy Bạch Kết Dương rất phiền phức.
Lão nương đừng làm bộ dạng ngứa đòn thế nữa, tiểu nhân đây còn chưa ghi hận cái tát vừa rồi đấy…
“Tiểu Đinh Đang, mau đưa thông tin.”
“Tít tít, tuân mệnh.”
Thế giới này quả nhiên là cổ đại, chẳng những thế mà còn là giả tưởng, hoàn toàn do Aksar rảnh rỗi tạo ra. Tên nước là Đại Việt, ngồi trên ngai vàng cao quý chính là cửu ngũ chí tôn Hồ Chấn Mạnh, tự là Tình Vương, cũng là phụ vương của nam chủ của hắn.
Aksar lần này…
… Quả nhiên vẫn ở trong tình trạng thảm không thể tả.
Đường đường là vua một nước, Tình Vương sở hữu cả một hậu cung đầy thiếp thất cũng không có gì là lạ. Tuy nhiên, có quyền lực nhất vẫn là “Thất đỉnh phi”, những nữ nhân quyền quý duy nhất được hoàng đế cưới hỏi đàng hoàng. Đứng đầu dĩ nhiên là mẫu nghi thiên hạ, hoàng hậu Hà Uyển Nhu, kế đến lần lượt là Từ Phi, Võ Phi, Thiên Phi, Ý Phi, Dạ Phi và cuối cùng là Hàn Phi.
Trong đó, mẫu thân của nam chủ là Từ Phi, nữ nhân duy nhất của quốc công Từ Bính có tiếng tăm trong kinh thành. Nàng là nữ nhân thứ hai đường đường chính chính cùng hoàng đế bái cao đường, địa vị dĩ nhiên vô cùng cao.
Tuy nhiên, trong “Thất đỉnh phi”, nàng lại là người mang thai trễ nhất, thậm chí còn thua cả Hàn Phi chỉ vừa nhập cung chưa đầy một năm. Khỏi phải nói nàng sốt ruột bao nhiêu, hoàng đế mong con trai như mong vàng, nàng chậm chạp sinh con như vậy khiến quan tâm của hoàng đế mai một dần, đến nỗi gần như thất sủng. Khỏi phải nói khi mang thai nàng vui sướng đến nhường nào, nhất nhất tin rằng đứa bé sẽ kéo sủng ái của Tình Vương về phía nàng.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, nàng lại sinh ra một giống quái thai.
Bụng mang dạ chửa đến ngày, giông bão kéo đến, sấm chớp oành oành như muốn xé toang màn đêm, nhưng tất cả vẫn không địch lại tiếng kêu tê tâm liệt phế của Từ Phi. Tình Vương đứng ngoài, nghe mà cũng sốt ruột thay. Đợi đến khi tiếng Từ Phi chấm dứt, Tình Vương lại nghe tiếng bà đỡ hét thất thanh hòa cùng tiếng khóc thai nhi như sấm động. Tình Vương không chịu được vội chạy vào, nhìn thai nhi còn chưa cắt dây rốn kia mà bàng hoàng.
Nửa bên mặt đứa bé thịt thừa chộn rộn như bị ép nát bấy, nhìn trông không khác gì ác quỷ. Từ Phi được tỳ nữ đỡ dậy cuống quýt nhìn thai nhi, nhưng khi nhìn thấy thì nàng liền té ngửa, sợ hãi nhìn sắc mặt đen thui của Tình Vương.
Nàng biết, mình xong rồi.
Ánh mắt kia của hoàng thượng, chẳng phải là kinh tởm tột cùng sao?
Rốt cuộc nàng đã gây ra tội gì mà trời cao ban cho nàng súc sinh này? Những đau đớn khốn cùng mà nàng chịu trước đó là có ích gì?
“Thật không thể ngờ Từ Phi lại sinh ra… một quái nhân như vậy…” Tình Vương lạnh lùng liếc nàng một cái rồi lại nhìn đứa con kia, không để ý nàng ta tuyệt vọng đến nhường nào.
“Dù gì nó cũng là con ta, ta vẫn sẽ chu cấp đầy đủ cho mẹ con các ngươi. Nó vẫn sẽ mang danh hoàng tử, nhưng ngôi vị hoàng đế kia nó không có quyền được tranh giành.” Tình Vương biểu cảm lại càng lạnh nhạt với Từ Phi. Người ngoài nghe hắn nói vậy, cũng cho là phúc của Từ Phi ít nhất còn chưa triệt để bị bỏ quên.
Nhưng Từ Phi biết nàng thực sự thất sủng rồi, Tình Vương như đang ban cho nàng ân huệ mà đến một cái tên cũng không ban cho đứa nhỏ kia, chỉ qua loa nói y được phép mang họ Hồ.
Từ một Từ Phi quý như vàng như ngọc bị thất sủng đến nhan sắc tàn tạ, Lý Yên cung của nàng hoàng đế cũng chẳng buồn lui tới, nô bộc thì ngày một ít đi, còn đám ái phi kia chỉ hận không thể suốt ngày lả lướt trước mặt nàng mà mỉa mai châm chọc. Nàng cũng đã muốn thuyết phục hoàng đế cùng nàng tạo thêm một đứa con nữa, nhưng thái y lại nói thân thể nàng đã bị tổn hại nặng nề sau lần sinh ấy, không thể sinh con được nữa.
May mà phụ thân nàng, quốc công Từ Bính, vì có công với triều đình nên địa vị “Phi” của nàng không bị xoá bỏ, nhưng đó cũng là tất cả những gì quốc công có thể làm cho nàng.
Như lẽ tất nhiên, mọi hận thù của nàng đều dồn hết lên đứa nhỏ kia.
Nam chủ lớn lên trong sự ghẻ lạnh của mọi người, nhận hết mọi tủi nhục như thể y đến con trâu con chó cũng không bằng. Tiểu hoàng tử ấy một bên mặt mang sẹo lớn phải quấn băng che kín lại, vì mẫu thân chỉ cần nhìn thấy thôi sẽ điên tiết mà đánh đập y.
Không đúng, chỉ cần nhìn thấy y tồn tại thôi đã là sỉ nhục lớn nhất đời nàng.
Đám người hầu kia không tiếc lời sỉ nhục y, cơm thừa canh cặn cũng tiếc không muốn cho, lâu lâu lại hại y mình mẩy mang thương tích. Tiểu hoàng tử bị đòn hoài lại quen, hận nhưng chẳng dám phản kháng, cuối cùng lũ nô bộc thấy chán liền lần lượt tìm cách bỏ đi. Thực ra còn một lí do nữa, Từ Phi giờ không được hoàng đế nâng niu, chúng ở lại cũng chẳng làm ăn được gì, trốn được thì trốn.
Với lại, y cũng là cốt nhục của hoàng đế, giết y chính là mang tội khi quân phạm thượng. Vì thế, dù hận đến mấy Từ Phi cũng giữ cho y sống sót, chỉ là sống dở chết dở.
Chịu hành hạ đến thế, đứa trẻ kia hiện tại đã tám tuổi nhưng một chữ bẻ đôi cũng không biết, không ở trong căn phòng nhỏ tồi tàn đến chuột cũng không thèm ghé thì cũng lang thang trong khu rừng nhỏ gần Lý Yên cung.
Không những thế, một cái tên, thứ cơ bản nhất để nhận biết một con người, y cũng không hề có.
Đọc xong Bạch Kết Dương thấy cả đầu nóng lên, hận không thể đem đám người khốn nạn kia băm vằm cho hả giận. Nhưng không, thân phận hiện tại của hắn không cho phép hắn làm điều đó, chỉ cần hắn sơ sẩy một chút bay đầu là cái chắc.
Dục tốc thì bất đạt, hoàng cung xưa nay vốn là chốn ăn thịt người không để lại xương, mỗi bước đi của hắn như đang bước trên lớp băng mỏng vậy, không khôn khéo nhất định sẽ bị nuốt trọn.
Lại nói về thân phận của hắn, hiện tại cũng chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi còn chưa phát dục. Hắn là con trai của một thầy Nho một thôn nhỏ, bản thân cũng là loại thư sinh văn hay chữ tốt, đủ để lí giải thân thể nhỏ con trắng bóc không giống trẻ nông thôn này của hắn. Thầy Nho một lần quẫn bách mang ơn Trương thị, nô tỳ chuyên dụng của Từ Phi, mà bị ép đưa con trai mình vào làm người hầu cho tiểu hoàng tử vì đám nô bộc kia chẳng ai thèm dính dáng đến y nữa. Thầy Nho cũng như quần chúng biết cái tai tiếng của vị hoàng tử kia nên đời nào đem con chuộc nợ, nhưng nếu không tuân mệnh thì cả nhà thầy sẽ bị Từ Phi trừ khử.
Hy Dương, cũng là hắn hiện tại, tất nhiên cũng không chịu, nhưng đạo hiếu chiến thắng tất thảy liền đem mình chuộc nợ cho cha, coi như vĩnh biệt ước mơ làm Trạng nguyên.
Hy Dương thở dài, cũng tiếc cho số phận của đứa nhỏ này. Giờ mới biết hệ thống trước đó kêu hắn học kĩ chữ Nôm làm gì, chắc để dạy học cho nam chủ và cũng để hoàn thành ước mơ cho nhóc này a.
Hy Dương đi theo tỳ nữ đến Lý Yên cung, dù vẫn mang dáng vẻ hào nhoáng của một tẩm cung nhưng nó thực chất chỉ là cái vỏ rỗng, trừ mẹ con Từ Phi ra cũng chỉ có bốn năm tỳ nữa chạy việc.
Hắn nhìn thấy một nữ nhân vận áo dài thêu gấm hoa đang ngồi dưới gốc cây thưởng trà, nhan sắc đã tàn nhưng ánh mắt nàng vẫn sắc như dao. Tại thế giới này, chỉ có quý tộc và con nhà quyền quý mới được vận áo dài mà thôi, và tất nhiên chiếc váy ấy vẫn giúp Từ Phi toát lên vẻ quyền quý của mình.
“Tiểu tử hỗn xược, thấy mệnh phi mà không hành lễ!” Trương thị hung hăng ấn đầu Hy Dương xuống, ngón tay đay nghiến cần cổ hắn.
“Nô tài xin thỉnh an mệnh phi. T…Thứ cho nô tài không hiểu phép tắc.”
Từ Phi không nói gì, nâng cằm của hắn lên đánh giá tới lui khiến hắn không khỏi mất tự nhiên.
“Mặt mày thanh tú, mắt cũng sáng sủa, tiếc là ông trời không thương ngươi rồi.” Từ Phi nheo mắt.
“Giờ ngươi sẽ là người hầu thân tín của tiểu súc sinh kia, đừng hòng nghĩ đến việc bỏ trốn nếu như không muốn gia đình ngươi bị vạ lây. Ngươi muốn đánh hay mắng nó gì cũng được, nhưng đừng để cho nó chết. Tốt nhất là đừng để nó vo ve trước mặt ta.”
“V-Vâng thưa mệnh phi.” Hy Dương làm bộ sợ hãi cúi đầu, trong lòng thì bắt đầu nhe răng nanh.
Không cần bà nói ta cũng chăm y, chăm đến khi y bá đạo không sợ trời sợ đất gì nữa, để coi lúc đó bà bị vả mặt ra sao.
“Được rồi, đến giờ ăn cơm của nó rồi. Ngươi chuẩn bị đồ ăn cho nó đi, trong bếp còn thừa ít cá mấy con mèo hoang kia bỏ lại đó.” Trương thị cong đít chạy theo Từ Phi, không quan tâm sắc mặt lúc đen lúc trắng của Hy Dương.
Má nó! Con mụ khốn nạn dám coi chồng ông đến con mèo hoang cũng không bằng, cứ đợi đấy!
Nhưng mà ngẫm lại, thân phận của Aksar ở mỗi thế giới là do ý chí của y chọn lựa a. Chẳng nhẽ nam nhân bá đạo kia cũng có khuynh hướng bị M sao?
Thôi, hình ảnh đẹp quá, hắn không nỡ nhìn.
Hy Dương chạy vào căn bếp đơn sơ, việc đầu tiên hắn làm là vứt luôn xương cá mốc kia, sau đó tìm xem mình có những gì. Đồ ăn tất nhiên không thiếu, nhưng chắc chắn đều dành cho Từ Phi với đám nô bộc kia, chúng mà phát hiện hắn xén bớt thì chết chắc. Đành vậy, hắn tạm thời san sẻ phần ăn ít ỏi của mình cùng Aksar, lần sau sẽ cho y ăn đầy đủ dinh dưỡng hơn. Hy Dương nhanh nhẹn lấy chút gạo, hành cùng thịt xay để nguội nấu một bát cháo nóng hổi, dù đơn giản nhưng mùi vẫn thơm.
Bạch Kết Dương trước đây cùng mẹ bị gia tộc kia hắt hủi đều phải tự thân vận động, cũng biết nấu vài món đơn giản, dù không giỏi lắm nhưng nói chung có còn hơn không.
Đừng nhìn bát cháo giản dị mà coi thường, cái quan trọng là tấm lòng. Đến cả Chí Phèo được bát cháo hành của Thị Nở thức tỉnh cơ mà, cháo của hắn giờ còn thêm thịt nữa chắc chắn tỉ lệ cảm hóa sẽ tăng level.
“Chủ nhân thấy chắc sẽ cảm động lắm.”
“Tất nhiên, là ta làm mà.”
“…”
———————————————————
Xong xuôi đâu đấy, Hy Dương bưng chén cháo đến phòng của Aksar, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Chủ nhân, nô tài mang thức ăn đến cho ngài.”
Không hề có một âm thanh đáp lại, Hy Dương cũng không ngạc nhiên gì.
Hắn tự mình đẩy cửa, ngay lập tức bị không khí u ám ngột ngạt bên trong tập kích.
Aksar hiện tại đã chín tuổi nhưng nhìn như trẻ lên sáu. Y co đầu gối ôm chặt vào lòng mà ngồi trên giường, con mắt không chút tia sáng nhìn về phía Hy Dương. Cả người y đen đủi, vải trắng một bên mặt lâu không thay cũng đã ố vàng, mái tóc đen cũng phủ chấy rận. Hy Dương nhìn mà hận không thể một phát nhào vào ôm lấy y, an ủi y rằng hắn sẽ luôn ở cạnh y, không rời nửa bước.
“Chủ nhân, nhân lúc cháo còn nóng hãy ăn liền.” Hy Dương coi như không thấy địch ý của Aksar hướng về mình, kéo bàn đến trước mặt y rồi đặt tô cháo xuống. Y khó tin nhìn nụ cười hiền hòa của hắn, rồi lại nhìn tô cháo kia mà thấy bối rối.
“Ta không cần ăn, lũ nô bộc các người lòng dạ rắn rết, muốn đánh ta thì đánh đi.”
Giọng nói non nớt nhưng vẫn trầm đục hơn trẻ con cùng tuổi, Hy Dương nghe mà thấy lòng xót xa khôn tả.
Chồng ông là để yêu thương, không phải tấm bia cho mấy người mặc sức hành hạ!
“Nô tài thân phận thấp hèn, sao dám động thủ với chủ nhân? Cháo này tự tay nô tài làm, tuyệt sẽ không giống cơm thừa canh cặn đám kia đưa ngài.” Hy Dương nở một nụ cười thương xót thật tâm, thật đến độ tiểu hoàng tử nhìn cũng phải hốt hoảng.
Không đúng, tên này không bình thường. Những kẻ khác hận không thể chì chiết y đến không ngẩng đầu được, cơm thiu cứ như là bố thí cho y, cớ sao tên này lại ân cần với y như thế? Đến cả mẫu thân cũng gọi y hai chữ “súc sinh”, nô bộc nhìn y cũng bằng nửa con mắt, đâu ra cái thái độ cung kính như tên này.
“Ngươi… Ngươi bị điên! Ta là quái vật xấu xí đấy, ngươi không sợ ta sao?” Tiểu hoàng tử kích động không kiểm soát được, ném đi cái muỗng trong tay Hy Dương xuống đất. Quả nhiên, y thấy hắn mặt tối sầm lại, giơ tay về phía y. Y theo bản năng nhắm tịt mắt, đợi cho cơn đau ập đến, trong đầu lại âm thầm cười lạnh.
Hắn cũng giống như những kẻ khác mà thôi.
Nhưng cơn đau mà tiểu hoàng tử trông chờ mãi không đến, trái lại hai bên má lại bị nhéo đến đỏ.
Ừ thì cũng đau nhưng lại không như y tưởng.
“Tên nhóc thối nhà ngươi, ta tốt với ngươi lại không muốn nhận.”
Nụ cười trên mặt Hy Dương biến mất, thay thế bằng vẻ giận dữ. Quái lạ thay, y lại không cảm thấy ghê tởm gì toát ra từ đối phương, trái lại người kia lại đối với y vừa đau xót vừa yêu thương.
Xót? Thương? Là y nhìn lầm hay sao?
Không thể ngờ, thiếu niên kia lại ôm chầm lấy y, thân thể nhỏ nhắn ấy lại mang hơi ấm cùng cảm giác an toàn mà y chưa từng được trải nghiệm, trong lòng lại nảy sinh cảm giác quyến luyến không muốn rời.
“Nói thật cho ngươi nghe, ta thực ra không phải người bình thường.”
Đứa trẻ nghe vậy thì ngơ ngác nhìn.
“Thực ra, ta là một bụt trẻ, hay nói cách khác là bụt thực tập ấy. Ta vì dám mượn đài sen của Quan Âm Bồ Tát đi đua với ngựa thần nên bị phạt giáng xuống trần, trọng sinh thành đứa trẻ này.”
“Cái gì!?”
“Ta biết ngươi nghĩ gì, bụt trong những câu chuyện cổ tích của con người đều là ông lão già nua phúc hậu, tóc tai bạc trắng. Nhưng mà, ta thực sự còn rất trẻ nha, trước khi đầu thai ta chỉ giống như thanh niên con người tuổi thôi. Ta trước đây cũng có tóc dài màu trắng đẹp lắm, bất quá màu đen trông cũng dễ nhìn.”
“Ngươi đừng lừa ta, ta không phải con nít!” Tiểu hoàng tử giãy nảy, chuyện hoang đường thế mà hắn nói không ngượng miệng.”Ngươi muốn đùa giỡn ta sao?”
“Ngươi không tin thì thôi. Nhưng nhiệm vụ của ta là thay đổi cuộc đời của một người đáng thương mới được trở về, mà số phận đưa đẩy ta đến với ngươi. Không biết ơn thì thôi đừng tỏ ra nghi ngờ, nếu không ta bỏ người đi kiếm người khác.”
Thực ra hắn là bụt chỉ là chém gió mà thôi. Hắn đến với tư cách là thầy dạy của y, dạy từ đấu kiếm đến học chữ đến cách sử dụng mưu mô để sống sót, thử hỏi một đứa trẻ nông thôn mới mười hai tuổi sao có thể biết hết được những thứ này chứ?
“Ta… Ta xin lỗi.” Tiểu hoàng tử thấy hắn định đi thật thì không kịp nghĩ ngợi mà vội vã níu kéo. Kệ hắn bịa chuyện hay sao, mãi mới có một người quan tâm đến y, làm sao y cam lòng để tia ấm áp nhỏ nhoi đó đi mất chứ?
“Đừng đi mà. Ta xin lỗi, ta nghe ngươi mà, đừng bỏ ta đi.” Đứa nhỏ khóc nức nở, khóc đến độ con mắt sau lớp băng kia cũng ướt đẫm.
“Ta không muốn ở lại một mình.”
Hy Dương nghe vậy tâm mềm nhũn, vội vàng ôm lấy tiểu hoàng tử. “Đừng khóc nữa, nam nhi đại trượng phu chỉ được khóc khi thực sự cần thiết thôi.”
“Ngươi… Ngươi định bỏ ta đi, ta khóc để giữ ngươi lại, không phải cần thiết sao?”
“…”
Thằng cu này giỏi!
“Được rồi, chịu thua ngươi luôn. Lúc nãy dọa ngươi thôi, chứ ta định đi lấy cái muỗng khác cho ngươi mà.” Hy Dương không ngại bẩn mà xoa đầu đứa nhỏ, tiện tay lau đi nước mắt cho y. “Được rồi, đã là chủ nhân thì ra dáng chủ nhân chút. Nên nhớ, ta đã chọn ngươi để gửi gắm hi vọng, đừng để ta thất vọng.”
“Được được, ngươi yên tâm.” Tiểu hoàng tử gật đầu như giã tỏi, đôi mắt đục ngầu bắt đầu mang tia sáng. “Nhưng mà, tiên nhân định dạy ta cái gì?”
“Phép thuật của ta bị phong ấn, thân thể cũng như người thường, không cẩn thận cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chết. Tuy nhiên, ta vẫn không mất cái này.” Hắn chỉ vào đầu mình. “Sống lâu như ta bây giờ đã tinh thông chữ nghĩa, võ công cao cường, lại biết sử dụng kiếm. Ta sẽ dạy lại hết cho ngươi.”
“Ơ… Không phải Bồ Tát dạy là không sát sinh sao?”
“Bụt trẻ ta đây là nghịch tặc mà. Bồ Tát chỉ lệnh ta thay đổi cuộc đời một người, ngài đâu có nói ta không được sử dụng biện pháp gì.”
Tiểu Đinh Đang: Hoạ mi giả dối vãi beep! ( ̄ˍ ̄)
“Thật sao? Đội ơn tiên nhân!”
Y biết mình vẫn chưa thể thực sự tin tưởng những điều hoang đường mà người kia nói, nhưng trong thâm tâm lại không ngừng mách bảo y dựa vào người này là quyết định chính xác.
Với lại, y chỉ là đứa con nít không hiểu sự đời, hắn dụng tâm đến thế có ích gì chứ?
Bụt trẻ thì bụt trẻ, lừa thần lừa quỷ gì kệ xác nó, y chỉ mong muốn có người quan tâm mình mà thôi.
Giả dối cũng được, ít nhất thì hãy để y hưởng thụ hơi ấm này thêm một chút nữa.
Nghe thật hèn mọn biết bao…
“Đừng gọi ta tiên nhân, ta dù gì cũng là bụt trẻ mà, cứ gọi ta là Dương ca đi. Nhưng khi ra ngoài, tuyệt đối không được gọi thế, chúng ta không muốn thu hút sự chú ý của kẻ khác đâu.”
“Đã hiểu, Dương ca!” Tiểu hoàng tử hào hứng lặp đi lặp lại tên hắn mấy chục lần, tựa như muốn khắc vào tâm tủy. Nhìn đứa trẻ sung sướng hồn nhiên đến thế, Hy Dương cũng vui lây.
“Tên ngươi là gì?”
Tiểu hoàng tử cứng người, lại trầm mặc.
“Ta… không có tên. Mẫu thân gọi ta là tiểu súc sinh, tiểu quái thai…” Y hổ thẹn đáp.
“Thiệt tình, nữ nhân này thật máu lạnh mà. Được rồi, coi như là quà gặp mặt, ta cho ngươi một cái tên. Không phải ai cũng có phước được bụt trẻ ta đặt tên cho đâu, nhớ mà trân trọng.”
Tiểu hoàng tử tươi tỉnh hẳn lên, trong lòng hạnh phúc như lên mây. Được có tên là quý lắm rồi, lại còn là do Dương ca đặt cho nữa, sung sướng để đâu cho hết.
“Xem nào. Ngươi dĩ nhiên mang họ Hồ theo Tình Vương.” Hắn suýt tí nữa thì buột miệng nói Aksar.
“Ta cũng muốn có tên của Dương ca, cho ta chữ “Hy” được không?” Y biết bản thân là con hoàng đế bị thất sủng, mang họ của phụ vương là lẽ hiển nhiên. Tuy nhiên, cái họ quyền quý kia y không để tâm lắm, nhưng y lại muốn tên mình có liên quan mật thiết với Dương ca, muốn cho người ngoài biết họ có quan hệ với nhau.
Tiểu Đinh Đang: Tuổi trẻ tài cao, cái tâm độc chiếm không thể lay chuyển mà! 囧rz
“Haha, được! Nếu ngươi công thành danh toại đương nhiên thầy như ta phải được thơm lây chứ.”
“Hồ Hy Chấn, ngươi chính là con vua, là đồ đệ của thần tiên, là người sẽ gây chấn động cả nước Đại Việt này. Chỉ cần ngươi có quyết tâm, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đến đỉnh vinh quang. Thấy sao hả?” Hy Dương hào sảng cười, nụ cười như gió xuân thổi mát cả cơ thể Hy Chấn.
Ta có tên rồi…
Ta là người của Dương ca (T/g: Cái này mới là trọng điểm đi!), là người sẽ làm chấn động Đại Việt.
Ta là Hồ Hy Chấn!
Đứa trẻ ngây thơ coi Hy Dương như ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của y, thân vừa là sư phụ vừa là phu quân tương lai, hắn sẽ cố gắng hết sức.
———————————————————
Nhiều năm sau, quả nhiên Hồ Hy Chấn gây rung chấn lớn khắp Đại Việt, nhưng cái loại rung chấn đó sao có thể khiến y thỏa mãn bằng những “rung chấn” trên giường cùng Dương ca ngày đêm chứ.
“Ta tưởng bụt trẻ là thần tiên, sức khỏe phải dẻo dai lắm chứ? Sao Dương ca bị thúc mấy cái đã chịu thua rồi?”
“Cầm thú… Biến thái… Ngươi thử bị thúc ngày đêm đi, ai chịu được chứ? Ưm a ~”
Tiểu Đinh Đang: Haizzz, ai đó tới yêu thương tui đi…
———————————————————
Lời tác giả: Tác giả ngu đặt tên lắm, đừng cười.
Ad thi xong hết òi, những ngày tháng ngốc ở nhà đã chính thức bắt đầu.:))