“Ngươi bị ngu à!?” Tia sáng giữa ngực Tần Xích Hoang lấp loé liên hoàn, ẩn ẩn có chút đau đớn.
“Ngu gì chứ? Ta chỉ sờ anh ấy một chút thôi mà, chết ai đâu.” Tần Xích Hoang nấc cụt một hơi, lúc nãy gã uống rượu hơi quá trớn.
“Vấn đề là ở chỗ đó đấy! Ngươi không thể kiểm soát được cái thói háo sắc của mình mà!” Hank điên tiết rống lên. “Tên khốn nhà ngươi quên sạch những gì ta dặn rồi ư? Thật may mắn vì chúng ta nhập vào tên có ô dù lớn như thế này, nhưng luật của hệ thống bây giờ như dây thừng treo trước cổ vậy, tùy thời tùy lúc có thể quấn chết chúng ta. Tần Xích Hoang coi thường người Đại Việt, đối với chúng có bao nhiêu khinh bỉ, ấy vậy ngươi lại đứng trước thanh thiên bạch nhật sàm sỡ tên sủng vật kia à?”
“Ta cũng đâu làm gì quá trớn.” Tần Xích Hoang lười biếng thả mình lên giường.
“Không có gì quá trớn mà thang đo OOC của ngươi tụt giảm nghiêm trọng kìa! Thật tức chết ta mà!”
“Bình tĩnh nào, Tần Xích Hoang khinh ghét người Nam nhưng gã cũng nổi tiếng là kẻ bạo dâm và tàn nhẫn mà. Sẽ không OOC nếu như ta tạo ra lí do để bắt anh Dương làm tù nhân của mình chứ?”
“Nhưng ngươi hiện tại còn không thể tiếp cận được hắn, ngươi vẫn phải về nước như nguyên tác.”
Tần Xích Hoang liếm liếm môi, trong đôi ngươi tối màu lóe tinh quang. “Nhưng chỉ là về nước, không có nghĩa ta không thể gián tiếp chơi đùa với hắn. Vẫn có nhiều cách để hành hạ anh ấy và tên nam chủ kia.”
“Ngươi…” Hank hơi dừng lại. “Được rồi, đó cũng là một cách. Nhưng Bạch Kết Dương rất thông minh, hắn nhất định sẽ khô máu với ngươi để bảo vệ y.”
“Thế mới là anh Dương mà ta yêu chứ. Cuộc chơi mà thuận tiện quá thì còn gì là thú vị.”
“Ngươi có biết mình đang nói gì không đấy? Nếu chúng ta thua cuộc, chúng ta sẽ chết! Cái ván cược mạo hiểm này ngươi vẫn muốn đùa giỡn sao?”
“Đúng.” Tần Xích Hoang trả lời đanh thép khiến Hank phải cứng lưỡi. “Ta sống vì cuộc chơi, cũng sống vì những thứ ta muốn chiếm được. Bạch Kết Dương chính là mục tiêu của ta, nếu ta không có được anh ấy thì tên nam chủ kia cũng không thể có được anh ấy. Nếu như ta thua, ta cũng phải kéo anh ấy xuống địa ngục cùng mình, phải vấy bẩn anh ấy, để tên nam chủ kia đau khổ day dứt hết phần còn lại của thế giới này.”
Hank không biết nói gì hơn, mạch não của tên thần kinh này thật khó để nắm bắt. Tệ hại hơn, giờ gã dọa dẫm cũng không được gì, vì sinh mạng của gã và Ủy Đằng là một, Ủy Đằng chết thì gã cũng bay màu, mọi hoạt động đều phụ thuộc vào Ủy Đằng như thể gã chỉ là con kí sinh trùng bám theo. Bây giờ gã thật hối hận khi lựa chọn tên thần kinh này, nhưng giờ đã phi lao phải đâm theo lao mà thôi.
Vả lại, gã còn một vũ khí bí mật chưa sử dụng.
———————————————————
“Đại nhân, cho hỏi tình trạng chủ tử của nô tài thế nào rồi ạ?” Hy Dương khép nép đứng bên giường, nhìn Hy Chấn còn đang mê man ngủ, những vết bầm tím trên cơ thể đều được bôi thuốc kĩ lưỡng.
Thái y nhìn dáng vẻ dễ nhìn của Hy Dương, trong lòng không khỏi thấy dễ chịu, thái độ đối với hắn cũng hòa ái hơn. “Chỉ là ngoại thương, bôi thuốc nằm vài ngày liền khỏi hẳn. Tuy nhiên, những ngày này nên để y nghỉ ngơi cho tốt, không được hoạt động mạnh.”
“Nô tài cảm tạ đại nhân!” Hy Dương phấn khích chắp tay cảm tạ thái y, khiến đối phương càng có hảo cảm với hắn hơn. Thật sự ông thấy tội nghiệp cho đứa trẻ này, một người sạch sẽ ngây thơ như thế không nên chôn vùi bản thân trong chốn hoàng cung ăn thịt người này.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chân của nhiều người, theo sau đó là tiếng kêu the thé của thái giám, thông báo sự hiện diện của hoàng thượng. Cánh cửa mở ra, bệ nghễ ngay chính giữa là Tình vương khí thế bừng bừng, nhưng cái hắn không ngờ chính là Từ Phi và hoàng hậu nương nương đều có mặt.
“Nô tài xin diện kiến hoàng thượng.” Hy Dương rất thức thời quỳ xuống hành lễ với Tình vương, sau đó làm điều tương tự với Hoàng hậu và Từ Phi.
Từ Phi ánh mắt nhìn Hy Dương với vẻ phức tạp, lại có thêm sự kiềm nén gì đó khó có thể diễn tả thành lời. Nàng không biết vì sao mình được hoàng thượng triệu đến, ngay khi biết nguyên nhân là vì đứa con quái vật của mình, nàng lo lắng thấp thỏm không thôi, cứ nghĩ là do y gây ra tội tày đình nào đó. Nhưng ngay sau khi nghe kể về trận đấu giữa y và hoàng tử thiên tài Tần Xích Hoang, trong lòng nàng lại mang theo ngũ vị tạp trần. Nàng làm sao có thể biết y giỏi đấu kiếm như thế cơ chứ, từ khi sinh ra y đến giờ nàng hoàn toàn bỏ mặc y, không đánh đập thì cũng mặc y tự sinh tự diệt.
Vì vậy, người duy nhất có câu trả lời, chỉ có thể là tên nô tài do Trương thị mang về.
Về phần đứa nhỏ này, nàng chỉ có thể nói là vừa ngây thơ vừa khéo léo. Hắn khác xa những đám nô tài kia, thực sự đối xử tốt với tiểu quái vật, cố gắng hoàn tất chức trách của một nô tài chuyên thuộc. Thậm chí, hắn chịu làm thay việc cho người khác để chăm lo cho tiểu quái vật, tốt bụng đến khờ dại, nhưng nàng cũng phải khen hắn vì đã có thể chịu đựng được trong thời gian dài đến nhường này.
“Miễn lễ.” Tình vương phất tay, liền chuyển sự chú ý sang thái y. “Tình trạng của hoàng tử sao rồi?”
“Bẩm, hoàng tử đã khá hơn nhiều, chỉ cần nằm nghỉ vài ngày, không hoạt động mạnh, rất nhanh sẽ bình phục.” Thái y cúi người.
“Nếu không còn gì nữa, ngươi liền đi đi. Trẫm có việc muốn nói riêng với tiểu nô tài này.”
“Nô tài tuân mệnh.”
Khi thái y rời khỏi, trong phòng chỉ còn Hy Dương cùng Tình vương, hoàng hậu và Từ Phi. Hắn thì quỳ trên đất đến đầu gối tê rần, ba người kia thì được chuẩn bị ghế ngồi chu đáo, Hy Dương không khỏi có chút bực bội trong lòng.
Nhưng chịu thôi, ai bảo hiện giờ hắn chỉ là một nô tài nhỏ bé làm chi, bằng không Bạch Kết Dương này không bao giờ quỳ gối trước ai nhá!
“Từ Phi, nàng thực sự không biết vì sao kiếm thuật của Hy Chấn lại tốt đến vậy sao?”
“Hy Chấn?”
“Là tên của y. Đó không phải là tên nàng đặt cho nhi tử à?” Tình vương nhíu mày. Từ Phi vẫn bối rối như cũ, khiến Tình vương không khỏi quay sang nhìn Hy Dương.
“Ngươi, ngươi biết được những gì, mau khai ra!”
Hy Dương giật mình, cúi người càng thấp, bộ dáng thấp thỏm muốn nói lại thôi. “Bẩm, nô tài cũng không rõ, chỉ là chuyện này… Quá không thực, nô tài không biết nên nói hay không…”
Nhìn đứa trẻ sáng sủa bị mình lớn tiếng dọa đến mặt mũi tái đi, Tình vương có chút mềm nhũn. Ông hắng giọng, xua xua tay. “Không sao, ngươi biết gì cứ nói, ta sẽ không trách phạt.”
Hy Dương lặng im một hồi, dáng vẻ nhỏ nhắn khúm núm của hắn khiến cả Tình vương và Từ Phi dù hơi mất kiên nhẫn nhưng chung quy vẫn tỏ ra thương cảm, chỉ riêng hoàng hậu nhìn hắn với ánh mắt sắc nhọn như dao. Thế mới nói, cái bộ mặt lừa tình này thật tiện lợi quá đi!
“Cái tên này, chỉ sợ cùng tài đấu kiếm của hoàng tử có liên quan. Ngày đó, hoàng tử dẫn nô tài vào rừng cùng đi dạo. Nô tài thấy có mấy khóm hoa dại đẹp quá nên hái một ít, lúc quay lại liền không thấy hoàng tử đâu. Nô tài sợ quá, đi tìm hoàng tử khắp nơi. Cuối cùng, nô tài nhìn thấy hoàng tử ngất xỉu tại một vách đá nhỏ sâu trong rừng. Cái lạ là, xung quanh hoàng tử đều là những bông hoa sen tỏa sáng vô cùng xinh đẹp!”
“Hoa sen ư? Sen là hoa thủy sinh mà, sao có thể mọc trên cạn được chứ?” Hoàng hậu nhíu mày, tỏ vẻ nghi hoặc.
“Bẩm hoàng hậu, vì vậy nô tài mới nói là chuyện này phi thường vô thực. Chuyện xảy ra tiếp theo còn kì lạ hơn nữa.” Đôi mắt của hắn lúng liếng, trong veo không chút tạp chất, đến cả hoàng hậu còn phải giảm bớt sự nghi ngờ. “Nô tài lúc đầu cũng hơi sợ, nhưng hoàng tử vẫn quan trọng hơn. Đợi đến lúc nô tài đến đỡ hoàng tử dậy thì những bông hoa sen kia nhanh chóng biến mất, hoàng tử thì mở to mắt ra, đồng tử chỉ rặt một tia sáng trắng chói lóa. Nô tài kinh hãi, suýt nữa làm rớt hoàng tử xuống đất, nhưng ngay sau đó liền nghe hoàng tử nói bằng một giọng đàn ông vô cùng đanh thép!”
“Giọng đàn ông? Là đàn ông trưởng thành sao?” Tình vương xoa cằm, câu chuyện này ông cũng khó mà tin được, nhưng cũng không khỏi nảy sinh hứng thú.
“Bẩm, đúng là như vậy, vang như sấm rền ấy ạ.” Hy Dương ngây ngô nói. “Nô tài lúc đó nghĩ rằng, người đang nói không phải là hoàng tử. Người đó nói, tên người là Hy Chấn, là chiến thần lừng lẫy chốn thiên cung. Vì bị tiểu nhân hãm hại nên người bị đọa đày xuống trần thế, trọng sinh vào thân xác của hoàng tử, mọi ký ức đều mất đi. Tuy nhiên, lúc đó một người bạn của người đã giúp đỡ, khiến người có thể xuất hiện một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mong nô tài trợ giúp hoàng tử thoát khỏi cảnh khốn khổ này.”
Nhột đi! Mấy người mau cảm thấy nhột đi! (ʘдʘ╬)
“Người cũng nói, vết sẹo bên mặt chính là dư âm bị sét đánh do tiểu nhân hãm hại kia. Còn về tài đấu kiếm xuất thần của hoàng tử, thần nghĩ chính là của vị chiến thần đó, chỉ là người cần thời gian để phát huy khả năng xuất chúng vốn có của mình. Sau đó, vị chiến thần kia biến mất, khi hoàng tử tỉnh lại cũng chẳng nhớ gì về sự kiện ấy. Tuy nhiên, hoàng tử bắt đầu hứng thú với việc cầm thanh tre múa kiếm, động tác của hoàng tử không ai dạy nhưng lưu loát và đẹp đến lạ, giờ nô tài muốn không tin cũng không được.”
“Thứ nô tài mạo phạm, nhưng xin hoàng thượng hãy cho hoàng tử một cơ hội, nô tài tin sau này hoàng tử sẽ trở thành một thống lĩnh xuất chúng, góp phần bảo vệ cho đất nước!”
Tiểu Đinh Đang: Má ơi, ký chủ chém gió thành nghiện rồi!
Cả phòng đều im lặng, vang lên rõ rệt nhất chỉ có tiếng hít thở của Hy Chấn.
“Ngươi… Không thể nào…” Từ Phi lẩm bẩm, không thể nói ra câu chữ tròn trịa nào.
“Nô tài kia! Đó có phải là sự thật hay không? Ngươi nên biết, lừa gạt hoàng thượng là tội khi quân, ta sẽ đem cả nhà ngươi tru di tam tộc đó! Đừng nói đây là âm mưu của ngươi, lợi dụng hoàng tử để thoát khỏi biệt cung!” Hoàng hậu lớn giọng, khuôn mặt kiêu sa lãnh ngạnh giờ như bị nứt ra.
Hy Dương vội cúi dập người, cả cơ thể như áp sát lên đất. “Bẩm hoàng hậu, nô tài không dám! Mọi điều nô tài nói đều là sự thật, nửa chữ đều không dối lừa! Nô tài biết chuyện này thực khó tin nên không dám nói ra, chỉ có thể mong hoàng thượng nhìn thấy tài năng của hoàng tử mà suy xét. Một người nhỏ tuổi như vậy, không được ai dạy dỗ nhưng kĩ thuật đấu kiếm lại thần kỳ đến vậy, hoàng tử chính là người trời ban phúc cho Đại Việt chúng ta, sẽ là người bảo vệ nước chúng ta khỏi sự coi thường của các quốc gia khác, nô tài tin tưởng điều đó. Sự trung thành tuyệt đối của nô tài đối với hoàng tử vĩnh viễn không thay đổi!”
Hy Dương ngước mặt lên, gương mặt đỏ bừng như đè nén cảm xúc mãnh liệt tận đáy lòng. Đôi mắt trong sáng mà đầy kiên định kia nhìn thẳng vào Tình vương, khóe mắt ươn ướt như trực chờ khóc, tựa hồ chứa đựng những uất ức hắn muốn che giấu nhưng không cách nào ngăn cản chúng trào ra.
Tim Tình vương như bị nhéo một cái, lơ lửng trên không trung. Những thứ mà ông đã chứng kiến sao có thể quên được chứ? Tiểu quái vật kia dù có hơi vụng về, nhưng động tác vẫn tràn đầy lực độ và lưu loát, một đứa trẻ bị bỏ rơi trong thời gian dài có được loại kĩ năng đó mà không có ai dạy dỗ là điều không thể, nguyên nhân chính đáng nhất chỉ có thể là lời giãi bày của tiểu nô tài đây.
Một đứa trẻ trắng như tờ giấy kia chẳng có lí do nào để nói dối cả, vì thế ông tin, tiểu quái vật kia không phải là hung tinh mà chính là thần linh giáng thế!
“Được rồi, ta tin ngươi.”
“Hoàng thượng?” Từ Phi còn đang ngây ngẩn liền quay phắt lại, tựa hồ không thể tin vào tai mình.
“Nàng không thấy, nhưng ta thấy. Hy Chấn quả thực là một viên ngọc quý cần được mài giũa, ta thật không ngờ nàng có thể sinh ra một vị thần tái thế.”
“Hoàng thượng tin lời của nô tài này sao?” Hoàng hậu hô hấp hơi đè nén. Nàng cũng tin vào thần linh, nhưng nếu là tên hoàng tử xấu xí này, nàng nguyện không muốn tin thì hơn.
“Còn gì hợp lí hơn để giải thích việc y có tài dụng kiếm như thế này chứ. Dù không phải, không thể chối bỏ sự thật rằng y rất tài năng, rất đáng để bồi dưỡng. Hai nàng không nghĩ sẽ rất thú vị nếu chúng ta có một đối thủ xứng tầm với thiên tài Tần Xích Hoang kia sao?” Tình vương ngoài mặt trầm tĩnh, nhưng hai mắt không giấu nổi tham vọng.
Hy ‘trắng như tờ giấy’ Dương cúi mặt xuống đất, trong lòng không khỏi cười lạnh. Người xưa tin tưởng vào thần phật, nhiều lúc đến nỗi phải gọi là mê tín. Không những thế, hắn còn đánh vào tâm lí sĩ diện thích hơn thua kia của Tình vương, gieo vào đầu ông về tương lai tươi sáng hơn của Đại Việt với sự góp mặt của Hy Chấn.
Từ giờ, ông ta nhất định sẽ chú ý đến y, sẽ cho y những điều kiện tốt nhất để phát triển.
Hiện giờ, hắn cũng không lo gì nữa, ngoại trừ tên Ủy Đằng trong thân xác Tần Xích Hoang kia. Nếu như đúng như lời hệ thống nói, gã phải nhất nhất làm theo trình tự của thế giới cũ, nhưng không có nghĩa gã sẽ không gián tiếp hành động được. Chiếm được thân xác ‘nhà mặt phố, bố làm to’ kia, đùa giỡn với bọn hắn đối với gã là chuyện dễ dàng.
Còn không nói, Từ Phi nhìn là biết được Tình vương sủng hạnh trở lại rồi, đám phi tần trong cung kia không biết có rục rịch không. Đặc biệt là bà hoàng hậu đang ngồi trước mặt hắn đây, mặt mũi rất đẹp nhưng chán ghét thể hiện rõ ràng. Có khi nàng ta cũng là người xem trọng mặt mũi, cũng không ưa gì Hy Chấn.
Thôi, khoan hẵng tính đến chuyện đó.
Điều quan trọng là hắn vẫn được thời thời khắc khắc ở bên cạnh người hắn yêu, chỉ cần như vậy hắn sẽ không sợ hãi gì nữa.
“Ưm…” Một tiếng kêu nỉ non truyền đến từ sau lưng hắn. “Hy… Hy Dương…”
Hy Dương cảm động phát khóc, tiểu hoàng tử mới mơ màng tỉnh đã gọi tên hắn rồi. Tuy nhiên, hắn không dám manh động, hắn sợ mình tự ý nhào đến bên Hy Chấn sẽ phạm tội hỗn láo với các bậc bề trên trước mặt đây.
“Hy… Dương…” Lúc này, Hy Chấn hai mắt mê man xoay người qua, cánh tay nhỏ nhắn duỗi về phía Hy Dương, yếu ớt quơ loạn như thể làm thế nào y cũng không thể chạm đến hắn được. Tim hắn điếng một tiếng, ánh mắt tội nghiệp van xin nhìn về phía Tình vương.
Thật hay, Tình vương dù là một ông vua nhiều tính xấu nhưng không tàn nhẫn không phải trong số đó. Ông cũng không để ý chuyện Hy Chấn nhìn thấy ông nhưng không hề có chút cố gắng hành lễ, dù gì thì ông sẽ giáo dục lại y sau.
Được phép, Hy Dương ngay lập tức đến bên giường, nắm chặt tay của Hy Chấn vỗ về, thỏ thẻ những lời chỉ y mới nghe được. “Đừng sợ, ta ở đây.”
Nhiều lúc lời hay ý mật cũng không bằng một lời khẳng định.
Hy Chấn lại mơ màng nhắm mắt lại, trên môi nở nụ cười nhẹ nhõm, nhưng tay thì vẫn nắm chặt Hy Dương không buông, lực đạo lớn đến độ muốn bóp gãy tay của hắn.
“Vậy thì tên của y là Hồ Hy Chấn…” Tình vương xoa cằm, cảm giác bản thân đọc tên một vị thần bình thường đến vậy khiến ông có cảm giác hư vinh nhàn nhạt. “Được, một cái tên rất khí phách. Tiểu nô tài, Hy Chấn thực sự gắn bó với ngươi, ngươi cũng đã biểu lộ sự trung thành đáng khen với y. Sau này, ngươi phải tiếp tục đi theo làm nô tài chuyên thuộc của y!”
“Nô tài tuân mệnh!” Hy Dương mừng rỡ cúi rạp người.
“Còn nàng…” Tình vương nhìn sang Từ Phi vẫn còn im lặng nãy giờ. “… Lý Yên cung ta sẽ trang hoàng lại, mọi đặc quyền của một ‘Thất đỉnh phi’ của nàng đều được phục hồi.” Tình vương phất tay, hoàng bào bay phấp phới. “Ngày mai sẽ có chiếu chỉ chính thức!”
“Thần thiếp cảm tạ hồng ân của hoàng thượng!” Từ Phi nhu mì cúi người hành lễ, trong tâm có chút kích động nhưng cũng có sự lạnh nhạt. Đây là mơ ước từ lâu của nàng, nhưng giờ có được trong tim chỉ còn một khoảng trống rỗng.
Có lẽ, tâm từ lâu đã nguội lạnh, sự tuyệt tình ấy nàng chỉ có lại nhờ tiểu quái vật kia thôi.
Đợi đến khi ba bóng đèn kia đi khỏi, Hy Dương liền trèo lên giường ôm lấy tiểu hoàng tử, đối phương liền vô thức vùi đầu vào trong lòng hắn, ngủ đến ngon lành. Hy Dương mỉm cười sủng nịch, ngón tay vói vào tóc của y vỗ về âu yếm.
“Hy Dương…”
“Ta ở đây, nghỉ ngơi đi.”
Chỉ cần hai ta ở bên nhau…
———————————————————
“Thật tức chết đi được! Tại sao hoàng thượng lại đồng ý cho tên tiểu quái vật kia vào cung chứ? Thật xấu mặt hoàng thất!” Hoàng hậu đập chén trà lên bàn.
“Mẫu hậu, người đừng giận. Có khi đây chỉ là ăn may mà thôi…” Nhi tử duy nhất của mẫu nghi thiên hạ, hoàng tử cả Hồ Hàn Kiếm, bối rối muốn làm dịu tâm tình của mẫu thân mình.
“Con thì biết cái gì, đừng ăn nói linh tinh. Còn nữa, kiếm thuật của con tốt nhất trong tất cả các hoàng tử, sao con có thể thua nhanh vậy chứ?”
Hoàng hậu tức không biết xả chỗ nào, đành lôi nhi tử mình ra mà trách móc. Hàn Kiếm ủy khuất không biết nói gì, chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt, trong lòng lại thấy không cam tâm.
Tại sao tên xấu xí lại giỏi như vậy chứ? Nguyên do là vì đâu?
Lòng tự trọng, niềm tự hào về khả năng dụng kiếm của hắn vỡ loảng xoảng.
Đứng tại góc phòng, thái giám chuyên thuộc của hoàng hậu chỉ im lặng nhìn tất cả, khóe môi khẽ cong lên nụ cười nhạt thật quái dị.
Ý nguyện của chủ tử, gã sẽ thực hiện tốt.