Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

chương 67: thế giới vi: đưa sửu hoàng tử lên đỉnh nhân sinh (8)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tên kia, theo ta đi, ta sẽ cho ngươi nhiều đãi ngộ tốt hơn tên quái vật kia nhiều!”

Hy Dương suýt nữa làm rớt đống sách trên tay.

Hàng này uống lộn thuốc rồi à? Nói linh tinh gì thế?

Hồ Hàn Kiếm thấy tên nô tài thấp kém trước mặt trân trân nhìn mình không nói được gì, bắt đầu liếc mắt từ trên xuống dưới mà đánh giá Hy Dương. Đây là một tên con trai sáng sủa xinh đẹp, để cho tên xấu xí kia sử dụng quả thật thấy nhức mắt.

“Còn ngẩn tò te ở đó làm gì? Bổn hoàng tử để mắt đến một tên nô tài như ngươi là phước lớn đấy!”

Hy Dương trầm mặc, tên này quả nhiên uống lộn thuốc rồi. Tuy nhiên, nếu mắng ra miệng là điều không thể, vì vậy hắn liền trái lương tâm mà uyển chuyển từ chối.

“Thưa hoàng thái tử, nô tài là thuộc hạ trung thành của Hy Chấn hoàng tử, tuyệt không thay lòng. Trong hoàng cung vẫn còn rất nhiều người ưu tú hơn nô tài rất nhiều, sẽ phục vụ hoàng thái tử tốt hơn kẻ hèn mọn này.” Hy Dương cúi thấp đầu. “Xin thứ lỗi cho thần, thần có việc bận phải hoàn thành cho Trần Cổ đại nhân, không thể bồi người.”

Nên ông phắn đây, về nhà kiểm tra lại đầu đi!

Hồ Hàn Kiếm mặt tái đi, tên nô tài kia cư nhiên dám từ chối hắn. Hắn đã hạ thấp mình, liệt ra hàng loạt những đãi ngộ hoành tráng để dụ dỗ, thậm chí còn hứa hẹn sau này làm vua sẽ giúp Hy Dương một bước đạp lên mây, thế nhưng đối phương chẳng hề động tâm.

Thật ra, trước khi hạ mình mời mọc tên này, tên thái giám chuyên thuộc của hoàng hậu đã giúp Hàn Kiếm nghĩ cách vu oan giá họa cho hai người Hy Dương, nhưng đối phương cứ như hai con hồ ly xảo quyệt, tránh né hết lần này đến lần khác. Thậm chí hắn còn định bắt gia đình Hy Dương để uy hiếp, thế nhưng không thể lần ra gia đình của đối phương ở đâu. Hy Dương khi vào cung chẳng phải qua khảo hạch gì, đùng một cái làm nô tài cho một hoàng tử tàn phế dung nhan của một phi tần thất sủng, từ đó trở đi chưa một lần về thăm gia đình, xuất thân mờ nhạt giờ còn mù mịt hơn.

Nếu Hy Dương biết được suy nghĩ của Hàn Kiếm, có lẽ hắn sẽ biết ơn Trương thị lén lút bắt ép cha hắn bán con đi.

Mắt thấy Hy Dương sắp đi mất, Hồ Hàn Kiếm máu nóng nổi lên, nghĩ về những âm mưu thất bại từ trước mà cảm thấy nhục nhã vô vàn. Hàn Kiếm liền nắm chặt lấy tay hắn, bóp mạnh khiến hắn nhíu mày vì đau.

“Bổn hoàng tử chưa cho ngươi đi mà dám đi à? Quân to gan!”

Hắn giơ tay muốn đánh Hy Dương, phải cho đối phương biết bất tuân với hắn có hậu quả là gì.

Hy Dương cũng không ngờ tên Hàn Kiếm này manh động như vậy, giờ kêu hắn đáp trả hay tránh né cũng dễ thôi, nhưng làm vậy lại bị quy vào tội láo toét với hoàng thất. Còn nữa, trên tay hắn đều là sách quý mà Trần Cổ đại nhân giao phó, không thể ném chúng xuống đất mà chống đỡ cái đấm này được.

Với cả, đây là sách, đời nào hắn cam tâm nhìn sách mới toanh bị đất đá bám dơ chứ.

Rốt cuộc, Hy Dương nhắm tịt mắt lại, chờ đợi cơn đau sắp đến. Dù gì cũng là một cái đấm, sau này hắn sẽ bắt tên đầu đất kiêu ngạo này trả cả vốn lẫn lãi. Những trò mèo mà đối phương bày ra trước đây hắn đã ghi thù, nhất định sẽ khiến Hàn Kiếm sống không bằng chết.

“Ngươi muốn làm gì với người của ta?”

Cơn đau không đến, bên tai lại vang lên thanh âm quen thuộc, chỉ là nó không mang theo sự nũng nịu như bình thường mà nồng nặc sát khí.

Hy Chấn nheo mắt nhìn Hàn Kiếm, con ngươi tối màu kia như có trận cuồng phong bốc lên, mang theo sự phẫn nộ khó có thể kiềm chế. Bàn tay định đánh Hy Dương bị y nắm chặt, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng răng rắc của xương. Hàn Kiếm bị đôi mắt âm u kia dọa hoảng, cộng thêm cảm giác đau nhói ở cổ tay khiến máu nóng xông tận đầu, gào thét ầm ĩ.

“Thằng khốn kiếp! Mau buông ta ra, ta sẽ mách mẫu hậu trừng trị ngươi.”

Hy Chấn im lặng không nói gì, sát khí trong mắt vẫn không tiêu biến, như thể tiếng thét inh ỏi như heo chọc tiết của Hồ Hàn Kiếm không lọt vào tai của y. Hai tên thị vệ đứng sau thấy chủ tử bị khi dễ liền xông về phía trước bảo vệ cho Hàn Kiếm, lại bị một ánh mắt đầy sức nặng của Hy Chấn làm khựng lại.

“Mau bảo vệ ta đám vô dụng này, ta về sẽ chém chết các ngươi!”

Không đợi hắn nói xong, Hy Chấn bất ngờ hung bạo đẩy Hồ Hàn Kiếm về phía hai tên thị vệ, suýt chút nữa hai tên đó phản ứng không kịp. Hồ Hàn Kiếm ngớ người, bực bội nắm cổ áo của một tên mắng to.

“Y khi dễ ta! Mau cho y một bài học!”

“Thưa hoàng thái tử… Hy Chấn hoàng tử… Chúng thần không thể đụng vào…”

“Cái gì? Đến cả chúng bay cũng dám làm trái lệnh ta sao? Ta bảo đánh là đánh!”

Bất mãn của hắn đối với Hy Chấn đã cao đến đỉnh điểm, hoàn toàn quên mất Hy Chấn giờ có thể coi là quốc bảo của Đại Việt. Y hiện tại bất quá chỉ mới mười ba, thế nhưng kĩ năng đấu kiếm cùng tài năng thao lược đã sớm được bộc lộ rõ, gây ấn tượng mạnh với tất cả quan văn quan võ trong triều đình. Thậm chí, tài năng của y cũng được bộc lộ với quần thần ngoại quốc, một số người còn khen y là kì phùng địch thủ với thiên tài đất Bắc Tần Xích Hoang.

Vì thế, chỉ trong vòng hai ba năm ngắn ngủi, thân phận của Hy Chấn trở thành viên ngọc chói sáng trong hoàng cung, không ai có thể coi khinh y được nữa. Kể cả vết sẹo sau mặt nạ cũng được coi là món quà mà thần linh ban tặng, là đặc điểm cát tường khiến y nổi bật trong vạn người. Nhân dân trong kinh thành, không ai là không biết đến cái tên Hy Chấn.

Hy Dương không khỏi gật gù. Đúng là đã bịa thì phải có lý có tình, thế thì người ta mới tin.

“Hoàng thái tử có lẽ đã quên, ta bây giờ cái móng heo của ngươi cũng chưa chắc chạm vào được.” Hy Chấn lạnh giọng, Hàn Kiếm có ảo giác hàn khí thâm nhập vào tận xương tủy.

Hắn dường như cũng nhất thời quên mất, Hy Chấn bây giờ… được Tình vương coi trọng còn hơn cả hắn.

Đố kị cùng phẫn nộ như núi lửa trào dâng, cái sự thật phũ phàng này khiến hắn khó có thể nuốt trôi. Hy Chấn càng ngày càng chói sáng, còn hắn thì dần dần mất đi sự yêu thương cùng sùng bái mà hắn đáng ra phải được nhận.

Phụ hoàng không còn coi trọng hắn như trước, đám anh em trước giờ luôn vẩy đuôi nịnh bợ hắn giờ lại tạo khoảng cách với hắn, đám quần thần trông đợi hắn làm vua giờ đặt kì vọng lớn hơn lên Hy Chấn, giờ người đối xử tốt với hắn nhất cũng chỉ có mẫu hậu, nhưng tia thất vọng thỉnh thoảng hiện lên nơi đáy mắt của người vẫn không thể thoát khỏi sự chú ý của hắn.

“Ta… Ta… Ta liều mạng với ngươi!!!”

Hồ Hàn Kiếm vươn nắm đấm lao về phía Hy Chấn, nháy mắt đã bị đối phương chặn lại, chưa đầy hai giây bị y quật ngã xuống đất, giơ chân đạp mạnh lên lưng của hắn. Lực đạo vô cùng mạnh mẽ mà không chút lưu tình, nhanh như một cơn gió, Hàn Kiếm có lỗi giác ruột gan mình như bị đạp lòi ra ngoài.

“Ngươi… Ngươi…” Hàn Kiếm đau đớn vươn mình, phẫn nộ nhìn đối phương. Nhưng Hy Chấn chỉ nghiêm mặt nhìn hắn như một sinh vật đã chết, y rõ ràng tức giận hơn so với bình thường.

“Ngươi ra tay trước, ta chỉ chống trả, nơi này ai ai cũng thấy.”

Hy Chấn túm cổ áo Hàn Kiếm kéo lên, miệng kề sát tai hắn nói nhỏ.

“Ta sẽ khiến cho ngươi hiểu cảm giác sống không bằng chết. Cứ chờ đấy.”

Giọng nói âm u, dù vẫn còn sự non nớt của một đứa nhỏ mười ba tuổi vẫn khiến Hàn Kiếm sợ hãi. Đây không phải là lời đe dọa, mà y chính xác đang báo trước, y nhất định sẽ khiến hắn phải khổ sở.

Hàn Kiếm lần đầu thấy hối hận, nhưng vẫn là không cam lòng.

———————————————————

“Ưm… Ngươi buông ta ra được không?”

“Không.”

Về đến phòng, Hy Chấn liền đè Hy Dương lên giường, ôm chặt lấy hắn không buông, tựa hồ chỉ cần thả tay ra người trong lòng liền biến mất.

“Ta không sao mà, nếu có cơ hội ta cũng sẽ cho tên đó biết tay.” Hy Dương vuốt ve đầu của Hy Chấn, dịu dàng an ủi. “Ta biết, sau này ngươi nhất định sẽ báo thù cho ta nha.”

“Ân. Những ai dám làm hại đến ngươi, ta nhất định sẽ khiến chúng phải trả giá. Tên Hàn Kiếm kia, ta thật sự muốn giết chết hắn, hắn đã định đánh ngươi.”

Tại nơi Hy Dương không nhìn thấy, đồng tử đen tuyền của Hy Chấn như nhiễm thêm màu đỏ rực. Những năm vừa qua, y đã thành công thu hút được sự chú ý cùng trọng vọng của Tình vương cũng như các quần thần trong triều đình, tạo nên một cuộc sống hoàn hảo hơn cho Dương ca của y.

Thế nhưng, vẫn có kẻ không biết điểm dừng, hết lần này đến lần khác hãm hại Dương ca.

Hậu cung của Tình vương nhiều vô kể, nhiều thủ pháp đấu đá tàn nhẫn y và Hy Dương cũng đã được chứng kiến qua. Tỷ như có lần một cung phi mang thai con trai, bị một người khác âm thầm bỏ độc khiến đứa con bị mất đi. Tuy nhiên, “Thất đỉnh phi” là một sự tồn tại hoàn toàn khác, những phi tần này cơ bản nắm giữ vị thế cao nhất trong hậu cung, mỗi người cũng đều sinh con trai nên việc đấu đá lẫn nhau là việc thừa thãi. Nếu có đấu đá, chỉ là để ngăn chặn những mụ đàn bà si tâm vọng tưởng muốn trèo cao thôi.

Đã có một hội chị em quyền lực thế này, các cung phi cấp thấp cũng chỉ biết cắn răng đánh nhau nội bộ.

Tuy nhiên, sau khi đám hoàng tử trở mặt với Hồ Hàn Kiếm, lục đục nội bộ “Thất đỉnh phi” lại trỗi dậy, âm thầm tựa sóng ngầm dưới đáy biển. Trên bề mặt thì không có gì, nhưng người thông minh sẽ nhận ra bọn họ đang dần xé mặt nạ với nhau, thậm chí chia bè kết phái với đám cung phi dưới mình.

Đúng là hoàng thái tử không chắc chắn sẽ lên ngôi vua, tất cả bọn họ đều có cơ hội.

Chỉ riêng Từ Phi chẳng màng gì việc đấu đá với nữ nhân khác. Nhưng mình không tìm rắc rối, rắc rối lại tìm đến mình.

Đám phi tần cho rằng Từ Phi tự phụ vì có đứa con tài giỏi, vì vậy cũng không tiếc lời châm chọc mỉa mai về quá khứ đen tối kia của nàng mỗi lần gặp mặt. Khi không đả động được Từ Phi, mục tiêu lại được chuyển dời về phía y và Hy Dương.

Thủ phạm không ai khác chính là tên Hàn Kiếm kia, đặc biệt nhắm tới y cho những thủ đoạn tàn nhẫn của mình. Nếu không vì Dương ca thông minh và sự giúp đỡ lặng lẽ từ chính mẫu hậu Từ Phi của y, có khi hắn đã bị lôi đến Hình đường tra tấn rồi, hoặc có khi bị đuổi khỏi cung trong tình trạng tàn phế, còn y cũng từng suýt bị trúng độc.

Y không ngại bọn chúng nhắm tới mình, nhưng nếu Dương ca cũng bị liên lụy thì tên tàn độc kia tới số rồi. Nhớ tới lần nọ, Hàn Kiếm tự tay độc chết con chim sơn ca của mình, sau đó vu oan giá họa cho Hy Dương hại chết nó chỉ vì phát hiện xác chú chim trong vườn hoa nhỏ của hắn. Dương ca lúc ấy, dù không đủ bằng chứng vẫn bị đánh trước mặt y, mãi sau mới được chứng minh vô tội.

Tất nhiên, có thù tất báo, y không biết Dương ca đã làm gì, nhưng sáng hôm ấy tên khốn kiếp đó bị mẩn đỏ khắp người trông rất rợn.

Lại một lần khác, y cùng Tình vương và đám hoàng tử đi săn, hắn ta cố tình chọc tức con lợn rừng tấn công y, may mắn y chỉ bị trầy xước nhẹ, thậm chí còn lập công giết chết nó. Ít ai biết, y tưởng tượng con lợn đó chính là Hàn Kiếm, bổ hàng chục nhát kiếm không lưu tình xuống cơ thể đã tắt thở của nó. Dòng máu ấm áp của con lợn bắn lên mặt của y, ấm áp và tanh tưởi, y ước gì nó chính là máu của tên hỗn đản dám tổn thương Dương ca.

Hết lần này đến lần khác bày trò hãm hại, giờ lại cả gan muốn cướp người của y, y nhẫn nhịn đã đủ. Trong tay y giờ nắm quyền lực to lớn, món nợ này sẽ trả từ từ. Dù hắn ta có ô dù khổng lồ là hoàng hậu đi chăng nữa cũng đừng hòng thoát khỏi y.

Xẻ thịt, chặt đầu, cắt lưỡi, nhân côn, để đỉa rỉa thịt, ném cho bọn hành khất lăng nhục,…

Nên làm gì đây?

“Nghĩ gì đó?”

“Nghĩ muốn bảo vệ ngươi.” Âm u trong mắt bay biến, giờ chỉ còn sót lại nhu tình mật ý. “Dương ca, ta vẫn chưa đủ mạnh, quá nhỏ yếu, không thể bảo hộ ngươi chu toàn.”

Tầm mắt y như có như không hướng về phía lưng của hắn, vết thương giờ hẳn đã lành đi. Chỉ trong tích tắc, y dường như ngửi thấy mùi máu tanh.

“Ngươi còn nhỏ, những thứ ngươi đạt được đến giờ đã là xuất sắc rồi.” Hy Dương mỉm cười. “Trời đã tối, nên ngủ đi thôi.”

“Dương ca sẽ ngủ với ta chứ?” Hy Chấn áp mặt lên ngực hắn, nũng nịu cọ cọ.

“Tên nhóc này, lớn to đầu rồi mà còn… Sau này chắc gì ta ngủ với ngươi chứ? Ngươi sau này còn phải cưới nương tử, sinh hài tử, chỗ nào cho ta?”

“Không!” Hy Chấn kích động hét lên một tiếng khiến hắn giật cả mình.

“Ngươi sao thế?”

“Ta sẽ không lấy vợ sinh con, ta chỉ cần Dương ca là đủ!” Hy Chấn bấu chặt áo hắn, khuôn mặt vặn vẹo như đang kiềm nén cái gì đó.

“Haizzz, đứa nhỏ này! Nói vậy thôi chứ sau này thấy mỹ nhân ngươi lại chẳng sáng mắt ra.”

“Nữ nhân có gì hay ho chứ? Một bụng đầy âm mưu, lúc nào cũng tô son trát phấn, nước hoa lại nồng nặc, đẹp cũng không bằng một góc Dương ca.”

“Haha, đừng nịnh nữa, ta đẹp ta biết thừa.” Hy Dương ngửa cổ cười lớn, cần cổ trắng nõn xinh đẹp cứ như vậy lồ lộ trước mắt y. “Được rồi, ngủ cùng thì ngủ cùng, sau này chỉ sợ không có dịp.”

Không đợi Hy Chấn phản bác thêm câu nào, Hy Dương ôn tồn cởi bỏ mặt nạ của y ra, âu yếm xoa lên vết sẹo đỏ ửng. Sát khí tiêu biến, con quái vật bạo ngược trong tim y bị khí tức dịu dàng của đối phương vỗ về. Hương bạc hà thoang thoảng cọ nhẹ chóp mũi như muốn đưa y chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có Hy Dương mới có thể cho y sự yên bình này.

Sự độc chiếm của y đối với hắn chỉ có tăng chứ không có dấu hiệu giảm sút, chỉ ngại không thể thời thời khắc khắc bám dính đối phương. Nhìn thấy hắn bị thương tổn, con quái vật trong tim càng gào thét, càng muốn băm vằm thủ phạm cho hả giận.

Mặt trời của y, thần của y, há có thể để bàn tay dơ bẩn của kẻ khác chạm vào.

Đợi đến khi tiếng hít thở trở nên đều đặn, y nhận ra người bên gối đã ngủ say, thần sắc yên bình tựa thiên sứ.

Tim như bị chiếc lông vũ gảy nhẹ, nhột nhột mà lại thoải mái vô vàn.

Hy Chấn cẩn thận lật người Hy Dương nằm ngửa, bản thân thì ngồi lên người hắn, hai chân chế trụ hai bên. Đôi tay chai sần vì cầm kiếm quá nhiều vuốt ve bờ má nhẵn mịn, tiếng hít thở của y cũng vì thế trở nên dồn dập hơn.

Hy Dương giờ đã là thiếu niên mười sáu cái xuân xanh, trưởng thành vô cùng đẹp mắt. Khuôn mặt trở nên sắc nét hơn, nhưng những đường nét vẫn mang theo vẻ ôn hòa dịu dàng. Thân hình hắn trở nên thon dài, vì thường xuyên cùng y luyện tập thân thể nên ít nhiều cũng có cơ bắp, tuy nhiên bản chất thư sinh ngồi nhà nhiều nên da dẻ vẫn rất trắng trẻo.

Hắn chính là người hoàn mỹ nhất trong mắt y.

Hy Chấn biết, hắn chính là thần linh, là người đã cứu rỗi y, cũng là thầy dạy của y, nhưng những dục vọng nung nấu trong tim không có cách nào để kiềm chế. Kể từ cái ngày y phát hiện ra cuốn sách kia, ánh mắt y nhìn Hy Dương đã không còn đơn thuần sùng bái như trước nữa.

Y muốn độc chiếm hắn, muốn xâm nhập hắn, muốn hắn hoàn toàn thuộc về mình.

Mang tâm tư xấu xí này với một sự tồn tại thuần khiết như Hy Dương, ấy thế mà y không hề thấy hối hận.

Chỉ cần có được Dương ca, dù có là thần linh y cũng không quan tâm.

Hy Chấn nghĩ vậy, hạ thấp người xuống, môi kề môi với Hy Dương còn đang say ngủ. Y đánh bạo vươn lưỡi ra liếm cánh môi mềm mại, một trận xung kích không báo trước đánh úp tới, trái tim nổi trống như muốn thoát khỏi lồng ngực. Hy Chấn há hốc mồm, đôi mắt nhiễm một tầng u mê, lại tiếp tục cúi xuống liếm mút đôi môi hồng hào ấy. Một đứa trẻ như y làm gì có kinh nghiệm, hành xử bây giờ chẳng khác nào con thú non liếm láp dòng nước ngọt lành.

Nhớ lại những hình ảnh trong cuốn sách cấm, Hy Chấn vươn tay vào trong áo vải của Hy Dương, xoa nắn vòng eo thon gọn kia. Đầu gối chân trái chen vào giữa hai chân hắn, nhẹ nhẹ khiêu khích khiến Hy Dương vô thức kêu lên những tiếng mị người. Nghe thanh âm nhuyễn nhu ấy, trái tim của Hy Chấn như vọt lên tận cổ họng, cảm giác khô nóng lan tràn xuống hạ thân.

Y say sưa liếm hôn từ môi lên má, từ má lên trán, trán xong chui tọt xuống cần cổ yếu ớt của đối phương, cẩn thận không để lại bất cứ dấu vết gì trên cơ thể.

Cái thứ mỹ vị nhân gian này, y càng nếm càng thấy nghiện, không nhịn được muốn nhiều hơn nữa.

“Dương ca…” Hy Chấn liếm tai của hắn, ủ rũ thỏ thẻ. “Dương ca thật không tốt, cũng thật ngây thơ. Ta chỉ chú ý mình Dương ca, lấy đâu ra chỗ trống cho nữ nhân khác chứ?”

“Mà Dương ca cũng không biết, bộ dáng xinh đẹp của ngươi khiến bao tì nữ trong cung phải để ý đấy. Ta hận lắm, chỉ muốn róc mắt của các nàng ra thôi. Ngươi là thần của ta mà, cứ để mình ta tôn sùng ngươi, yêu thương ngươi có được không? Ta sẽ không yêu nữ nhân nào khác, Dương ca cũng phải như thế nhé.”

“Nếu Dương ca yêu nữ nhân nào, ta sẽ giết nàng ấy. Cạo trọc mái tóc đen dài mà ngươi yêu thích, móc đôi mắt yêu kiều khiến ngươi yêu thương, hủy đi đôi môi đỏ hồng mà ngươi hôn lên, chặt đi đôi tay nõn nà mà ngươi nắm, phá hủy nước da trắng nõn mà ngươi chạm vào… Haha, ta học từ mấy ả cung phi đấy, Dương ca tốt nhất đừng để ý đến ai khác nhé.”

“Ngươi là của ta, vĩnh viễn thuộc về riêng mình ta mà thôi.”

———————————————————

Bạch Kết Dương: Tiểu hoàng tử bắt đầu dê ta rồi, ồ tố kề?

Tiểu Đinh Đang: Không phải ký chủ rất thích đó sao? Nghiện mà còn ngại, tui khinh.

Bạch Kết Dương: Gắt nha, ngươi ghen hả?

Tiểu Đinh Đang: Dạ, tiểu nhân không ghen, kính xin hai người tiếp tục uy cẩu lương, làm mù mắt chó của tui cũng được.

Bạch Kết Dương: Ngoan, ta sẽ cố gắng.

Tiểu Đinh Đang: Kính nhờ, ký chủ cố tình không hiểu ý mỉa mai của tui hử? FA đả đảo! 凸(`ロ´)凸

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio