Thế giới cuối cùng lấy cảm hứng từ Hannibal series của đài NBC. (Coi đi mấy bạn, không hay không lấy tiền)
Tam quan không bình thường, cực kì không bình thường, có miêu tả kĩ cách giết người và cả cách bài trí xác chết ( kỹ thiệt á mấy chế tui không nói đùa đâu), nếu thấy không tiếp thu được các bạn có thể rời đi.
———————————————————
“Sol, Sol, tỉnh dậy đi!”
“Ư, ưm…”
Sol khó chịu tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời chói chang khiến hắn khó chịu nheo mắt lại. Đầu hắn vừa đau vừa có cảm giác trống rỗng, sự phức tạp này khiến hắn không tài nào hiểu được.
“Đợi một chút đừng lay nữa, tôi nôn đó.”
Sol vực dậy day day hai bên thái dương, để cơn đau đầu qua đi.
“Cậu, không ngờ lại ngất xỉu giữa hiện trường như vậy. Đối thủ với nhau cả, nhưng nhìn thấy cậu thảm thương thế này tôi thắng cũng không dễ chịu đâu. Dậy lẹ đi sếp đang mất kiên nhẫn đó.”
Sol nheo mắt nhìn người đang nói chuyện với mình. Đó là một người phụ nữ đầy thành thục và mạnh mẽ với mái tóc đuôi ngựa được cột lên gọn gàng và bộ vest nữ giới tối màu. Cả người cô ấy toát ra sự tự tin không phải ai cũng có, thế nhưng hiện tại cô ấy không có mạnh mẽ như vậy. Trên gương mặt cô lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ bình tĩnh nhưng gò má hơi tái, giọng nói bình ổn nhưng vẫn có chút đứt quãng, ngực phập phồng lên xuống với cường độ mạnh hơn người bình thường một chút. Có phải cô ấy đã nhìn thấy cái
Khoan đã, hắn sao lại có thể phân tích từng chi tiết nhỏ bé như vậy?
Một trận đau đầu nữa ập đến khiến hắn không khỏi rên lên, mọi giác quan như bị đẩy lên đến cực điểm. Hắn cảm giác như đầu bị bổ làm đôi, một nửa kia mang một cái khoảng trống rỗng mà hắn không thể gọi tên, cảm giác như hiện tại hắn không phải là chính hắn vậy.
Thậm chí, hắn nghĩ mình đã quên mất điều gì đó rất quan trọng.
“Này, trái đất gọi mặt trời, cậu bị sao mà ngẩn người như thế? Thám tử lừng danh cuối cùng gặp được đối thủ xứng tầm nên có chút chịu không nổi sao?”
“Im đi Ellie, tôi đang đau đầu. Mà sao cô lại ở đây? Tôi tưởng sếp bế cô sang Memphis đi điều tra thuốc phiện gì gì đó rồi chứ, sao giờ lại trở về rồi?”
“Miệng cậu vẫn xéo sắc như thế?” Ellie chống nạnh. “Còn không phải vì cậu đang bị stress vì tên Canvas kia sao? Tình hình cậu càng ngày càng tệ nên tôi phải về xốc tinh thần cậu lên. Dù rất muốn đánh bại cậu nhưng tôi công nhận mấy cái lĩnh vực hội họa như thế này tôi không hiểu tí gì, và… Không phải ai cũng có thể nhìn chằm chằm vào đống xác chết đó lâu như vậy mà không mất bình tĩnh như cậu.”
Giọng Ellie trầm xuống, nét tím tái trên gương mặt đã quay trở lại.
Sol trầm lắng, hắn biết tên Canvas này nguy hiểm đến nhường nào.
Không ai biết gã đến từ đâu, thân phận gã như thế nào, nhưng chắc chắn gã hẳn phải là một tay già đời lão luyện mới có thể qua mắt được cảnh sát nhiều năm như thế. Gã được gọi là Canvas vì những cái “tác phẩm” của gã, đều được bày biện như một tác phẩm nghệ thuật vậy. Tuy nhiên, vì có trừu tượng nên ít ai có thể hiểu gã muốn biểu đạt cái gì. Không những vậy, nạn nhân của gã đều có ngẫu nhiên, được lựa chọn tùy theo cảm hứng của gã sao cho hợp với “tác phẩm” mà gã muốn thể hiện. Cũng như các họa sĩ, cảm hứng của gã cũng thất thường, các “tác phẩm” có thể gồm một hoặc nhiều người, có lúc liên tiếp trong một tuần có khi mấy năm mới có một lần.
Một tên ác quỷ quá tinh vi và thông minh, đến tận bây giờ FBI đều bất lực.
Thế nhưng, mọi thứ đã chuyển sang một hướng mới với sự xuất hiện của Sol.
Đúng nghĩa như cái tên mặt trời, Sol như mang theo tia sáng le lói cho sự tuyệt vọng của cảnh sát.
Hắn là một sinh viên ưu tú hơn hẳn những người đồng trang lứa tại Trường đào tạo cảnh sát, sở hữu một cái nhìn mới lạ và đầy trừu tượng hơn mọi người nhiều. Khi người khác tập trung vào thuật toán và logic một cách máy móc, Sol lại mang trong mình một bộ não đầy phong phú, có thể phân tích sâu về mặt tình cảm, lí tưởng của những kẻ sát nhân chỉ qua những bức hình hay những bằng chứng nhỏ nhoi như thể hắn có giác quan thứ sáu vậy. Hắn rất nhạy cảm với suy nghĩ và cảm xúc của mọi người, hầu như mọi suy nghĩ tăm tối nhất đều không thể qua được mắt hắn.
Hoặc có thể nói, hắn có thể đặt bản thân mình vào vị trí của tên sát nhân, và thấu hiểu cặn kẽ những nguyên do mà tên đó thực hiện hành vi man rợ đó.
Năng lực này rất tuyệt vời, nhưng cũng rất đáng sợ. Không ai thoải mái khi biết có một kẻ có thể thấu hiểu mình như vậy, và cũng không ai cảm thấy an tâm khi kẻ đó có thể thấu hiểu suy nghĩ của những kẻ điên bệnh hoạn giết người như Sol. Nếu như không cẩn thận, hắn sẽ đồng cảm với chúng sao, sẽ trở thành mối nguy hại khủng khiếp cho tất cả mọi người thì sao?
Sol là quả bom hẹn giờ trong mắt mọi người cho dù hắn có ưu tú đến cỡ nào đi chăng nữa, mong muốn được chấp nhận đối với hắn hiện tại là một thứ cực kì xa xỉ. Vì vậy, Sol quyết định sống khép mình, lơ đi tất cả những cảm xúc tiêu cực ngày ngày bủa vây hắn và tập trung vào việc giành lại công lý cho các nạn nhân.
Hắn có thể lập dị, nhưng công lý luôn là thứ hắn hướng đến.
Vì sự quyết tâm đó, Sol đã đánh bạo nghiên cứu về Canvas, một tên sát nhân cực nguy hiểm khiến cảnh sát đau đầu suốt một thời gian dài. Nhìn những “tác phẩm” của Canvas cộng thêm những ghi chép pháp y được thầy cho phép nghiên cứu, Sol đã có thể hiểu được điều mà Canvas muốn bày tỏ, và cả lí do vì sao những người này là những “kẻ được chọn”.
Sau tất cả, Sol có thể kết luận tên khốn này là một kẻ có học thức cực kì khoa trương, có sự đam mê với cái đẹp và nghệ thuật thời Phục Hưng. Và những kẻ mà gã chọn đều đã đắc tội với gã bằng một cách nào đó, gã giết họ và biến họ thành những “tác phẩm nghệ thuật” chính là để họ có thể vắt kiệt chút giá trị thảm hại của họ để trở nên có ích.
Đối với gã, họ chỉ là những kẻ vô dụng chỉ có giá trị làm công cụ vẽ mà thôi.
Sol đáng lẽ nên cảm thấy ghê tởm, nhưng đáng sợ thay hắn thực sự hiểu được và cảm nhận được lí tưởng vặn vẹo của Canvas. Khả năng thấu hiểu quá mạnh mẽ này khiến hắn bị giằng co giữa sự căm ghét và cả sự ngưỡng mộ dành cho sự tỉ mỉ của gã khốn kia, và điều này không hề tốt chút nào.
Hắn thực sự không muốn bản thân thành kẻ dị biệt thêm nữa.
Vì vậy, Sol dằn xuống nỗi sợ ấy, gửi một văn kiện dày về phân tích của mình về phía FBI, để rồi hắn được sếp của FBI để mắt đến và chiêu mộ ngay khi hắn vừa tốt nghiệp. Sol làm việc rất tích cực, không những là thám tử chính cho vụ án Canvas mà còn nhiều vụ giết người khác nữa, sử dụng khả năng thấu hiểu đặc biệt của mình để đưa kẻ phạm tội ra ánh sáng. Báo chí không ngừng đưa tin về chàng thám tử trẻ tuổi này, tích cực có mà tiêu cực càng nhiều hơn, tất cả đều lo sợ về sự nguy hiểm tiềm tàng của năng lực này.
Quả nhiên, khi bạn là kẻ dị biệt, bạn sẽ bị thế giới ghét bỏ.
Sol vẫn làm việc chăm chỉ, nhưng thanh niên sáng sủa giờ càng trầm lắng hơn, chỉ có những người thân cận nhất với hắn mới có thể khiến hắn mở lòng.
Ellie cũng là một thám tử ưu tú, lớn tuổi hơn hắn nhiều, là đàn chị cực kì đáng tin cậy và là một trong những nhân vật quan trọng trong FBI. Ellie nhận hắn là đối thủ nghĩa là công nhận khả năng siêu phàm của hắn, dù có không hiểu nhưng không hề ghét bỏ khả năng của hắn, điều đó khiến hắn rất cảm kích. Người kế tiếp là sếp hắn, Leon, là người bất chấp tất cả để chiêu mộ hắn vào đội của ông, tính cách có chút hung hãn nhưng ông thực chất là người tốt.
Và người còn lại, chính là người luôn kề cận bên hắn bất kể chuyện gì xảy ra, bất kể người đời có nói gì, cũng là chỗ dựa của hắn trước bờ vực trầm cảm…
“Sol, thật may quá em tỉnh rồi!”
Một người đàn ông cao lớn với nụ cười tỏa nắng chạy đến ôm chầm lấy hắn, bao bọc hắn dưới thân thể to lớn của anh.
“Gabriel, anh làm em nghẹt thở mất!”
“À à xin lỗi. Anh lo lắng quá, em tự nhiên ngất xỉu giữa hiện trường án mạng, anh suýt nữa phát điên lên đấy.” Gabriel xoa xoa mặt hắn, sờ lên trán lên má kiểm tra nhiệt độ liên tục. “Anh có mua sữa nóng và bánh mì cho em, bánh mì kẹp thịt em thích nhất đấy.”
“Cảm ơn anh.”
Sol cầm lấy ổ bánh mì không ngần ngại cắn xuống, quả nhiên bánh mì Việt vẫn ngon nhất, thực sự không chỗ nào chê được, cực kì thành công đem tinh thần Sol hồi phục trở lại.
Gabriel là bạn thời thơ ấu của hắn, cùng nhau lớn lên và cùng nhau dấn thân vào thế giới tàn khốc và máu me của giới điều tra. Anh ta hơn hắn năm tuổi, là người luôn kề cận hắn không rời dẫu thế giới có quay lưng với hắn. Gabriel có năng khiếu đặc biệt về giải phẫu, vì vậy anh là một phần không thể thiếu trong đội khám nghiệm tử thi của Leon. Gabriel luôn đeo trên môi nụ cười tỏa nắng, thậm chí khi tay anh nhấn sâu trong nội tạng của tử thi mắt cũng không chớp lại còn ngân nga vui vẻ, những lúc như vậy anh trông thực đáng sợ.
Thế nhưng Sol không để tâm lắm, hắn và anh giống nhau, cả hai đều khác biệt.
“Đừng làm anh lo lắng như thế. Anh nghĩ tốt nhất em vẫn nên trở về thì hơn.”
“Không sao, em còn tiếp tục được. Lần này… Ừm… Canvas…”
“Cậu về đi!”
Một giọng nói đầy sức mạnh vang lên như sấm dội vang khắp căn phòng, người vừa tiến vào không ai khác chính là ông sếp Leon đầy cục súc ngoài lạnh trong nóng kia.
“Nhưng sếp…”
“Không nhưng nhị gì cả!” Leon đanh thép mắng lại, còn ra sức kí đầu hắn. “Tôi không đồng ý với việc ép người của mình làm việc quá sức. Canvas có thể đợi thêm một chút, còn cậu thì đi nghỉ ngơi lấy lại phong độ đi. Cậu ngất xỉu làm ảnh hưởng nặng nề đến hiện trường vụ án và các bằng chứng quan trọng, nếu còn ngất nữa thì ai sẽ chịu trách nhiệm cho sự phá hoại này chứ? Đừng cứng đầu, về ngay cho tôi! Ellie và Gabriel có thể thay cậu nghiên cứu thêm chút gì đó.”
Sol bị mắng đến ong đầu, chỉ biết gật gù vâng lời. Leon dù ác miệng nhưng chung quy cũng là vì lo cho hắn, vì vậy tốt nhất hắn nên nghỉ ngơi một chút để đầu óc thông thoáng hơn.
“Hiểu rồi sếp.”
“Để anh đưa em về!” Gabriel nhanh chóng đỡ Sol đứng dậy.
“Không được! Tôi cần cậu ở lại để phân tích những xác chết kia, Sol có thể tự về được.”
Lúc này, nụ cười trên gương mặt của Gabriel dập tắt, đôi mắt tối sầm nhìn thẳng vào Leon như đang muốn ăn tươi nuốt sống ông vậy. Leon cũng không vừa, ông biết Gabriel quan tâm đến Sol cỡ nào, trong mắt anh cũng chỉ có sự tồn tại của Sol mà thôi, và một gã pháp y với tâm lí độc chiếm mạnh mẽ như vậy thực chất cũng không phải là một đồng đội tốt, thứ duy nhất ông thích ở anh chỉ có khả năng y học thiên tài mà thôi.
Gabriel đáng sợ, nhưng người làm cấp trên như ông không cho phép bản thân được yếu thế.
“Gabriel, nghe cho rõ. Ở đây tôi là sếp, lời của tôi là mệnh lệnh tuyệt đối!”
Hai con người to lớn như hùng sư sẵn sàng lao vào cắn xé nhau, mắt đối mắt như muốn phát ra tỉa lửa đến nơi, áp lực nặng nề đến độ Ellie và Sol không khỏi toát mồ hôi hột.
“Được rồi Gabriel, em không yếu đuối đến mức không thể tự lái xe về được.” Sol cuối cùng phải lên tiếng chấm dứt bầu không khí nặng như đeo chì này.
“Nhưng…”
“Ở lại đi Gabriel, tối anh sẽ về đúng chứ? Em sẽ chờ.”
Gabriel nghe đến đây mới được dỗ, như con cún bự cụp đuôi mà thất thểu chào tạm biệt với Sol. Leon cũng lắc đầu bỏ đi, chỉ còn lại hắn và Ellie.
“Tên Gabriel đó thích cậu.”
“Tôi biết.”
“Không tiến đến luôn à? Chỉ có cậu mới thuần hóa được con rắn độc đó. Trừ cậu ra, tên đó cười với ai cũng thực giả tạo, tôi luôn có cảm giác chẳng lành về anh ta, dù hai người có là thanh mai trúc mã đi chăng nữa tôi thực lòng mong cậu không phải lòng anh ta.”
“Cô yên tâm, tôi chỉ coi anh ấy là bạn.”
Thực sự, hắn chỉ coi Gabriel là bạn. Dù Gabriel tốt với hắn như thế, nhưng hắn có cảm giác anh là người hắn muốn ở cùng vĩnh viễn, và có một góc nhỏ thật sâu trong đáy lòng cảnh báo hắn không thể quá tin tưởng người duy nhất gắn bó với anh từ nhỏ đến lớn này.
Cảm giác đó càng mãnh liệt hơn khi Sol nhận ra, trái tim mình như dành một khoảng trống cho một ai đó mà hắn không thể gọi tên.
Sol trước khi đi về còn liếc nhìn “tác phẩm” của Canvas lần cuối.
Nó rất đặc biệt, vì nó dành cho hắn.
“Tác phẩm” lần này bao gồm hai thi thể nam giới, mỗi người được đặt ngay ngắn đối diện nhau với khung cửa sổ ngăn cách giữa họ. Thi thể họ được cố định bằng dây kẽm chắc chắn nối với đinh gắn trên tường, cơ thể trần trụi gần như nguyên vẹn với những mảng da thịt bị kéo ra trông cực kì đau đớn. Đặc biệt, một thi thể mở to hai mắt nhìn thẳng vào người đối diện, tay vén lên tấm rèm cửa như muốn nhìn rõ đối phương hơn, một tay còn lại muốn vươn tới nhưng không thể chạm đến. Còn người kia được bày thế rất đơn giản, chỉ khác biệt là đôi mắt anh ta đã nhắm nghiền lại, thẫn thờ và lạc lõng, nằm ngoài tầm với của cánh tay kia.
Tôi tìm được em rồi.
Sol nổi một trận da gà.
Canvas tìm ra được người mình muốn tìm, và gã cố gắng muốn chạm đến người đó, cho đối phương cảm nhận được sự tồn tại của mình. Thế nhưng đối phương cũng như thi thể với đôi mắt nhắm nghiền kia, hoàn toàn không biết không quen gã, nhưng gã nhất định sẽ khiến đối phương thừa nhận mình.
“Đối phương” ở đây là hắn đúng chứ? Hay là một ai khác?
Thẫn thờ và lạc lõng, chẳng lẽ muốn ám chỉ sự dị biệt của hắn sao?
Dù ý Canvas có là gì đi chăng nữa, Sol biết Canvas đã chú ý đến tên thám tử có thể giải mã được những “tác phẩm” của gã rồi.
“Canvas, rốt cuộc mày muốn gì?”
Và tại sao, hắn không thể đem lòng ghê tởm gã?