Hạ Chi Kỳ ngốn vài miếng đã nuốt trọn chiếc bánh mì xuống, thứ cậu chàng nuốt xuống không chỉ có bánh mì mà còn có cả lời cầu nguyện dưới gốc cây của Dụ Tả Kim nữa.
Cảm nhận được cơn ớn lạnh sau gáy, Hạ Chi Kỳ hỏi: "Cửa sổ đang mở à?"
"Không mở".
Hạ Chi Kỳ à lại ờ, phải chăng do cậu chàng mặc đồ quá ít? Hạ Chi Kỳ khép cổ áo của mình lại, hoàn toàn không hay không biết cách sau lưng mình một khoảng năm mét, một ánh mắt lạnh lẽo đang chăm chú dính vào người cậu chàng.
Người đó hận không thể treo ngược cậu chàng lên cây, ép Hạ Chi Kỳ nôn sạch bánh mì trong bụng.
Mọi người đều đã đến đông đủ, bàn cơm nhanh chóng náo nhiệt, sức sống thanh xuân mãnh liệt của những cô cậu trẻ tuổi chất chứa sức mạnh tinh thần không lúc nào tiêu hao hết được.
Tựa như tuổi thiếu niên bọn họ vĩnh viễn tràn đầy năng lượng, nhiệt huyết nóng bỏng sôi trào.
Lúc bình thường tính tình Chử Vệ Thiên luôn khó chịu, mặt mày thối hoắc vác theo quả đầu vàng óng cực kỳ chảnh chọe nhưng đêm nay hắn ta đã thu lại kha khá tính nết xấu của mình. Các bạn học không ai quan tâm đến thân phận thiếu niên bất lương của hắn ta nhận lời mời đến nơi này ăn cơm, Chử Vệ Thiên cũng phải đem gương mặt tươi cười ra đón tiếp họ.
Ba chai champagne được gọi lên.
Mấy cô cậu nghe đến chuyện được uống rượu lòng đã hơi phấn khởi. Thời mười bảy mười tám tuổi ngây ngô, rượu giống như một trái cấm khiến họ luôn ôm những mộng tưởng tốt đẹp.
Nói đơn giản hơn, trong độ tuổi phản nghịch này, người lớn càng không cho họ làm gì họ càng muốn làm thứ đó.
Chử Vệ Thiên biết đám bạn học này không giống đám bạn xấu của mình, trước khi đến đây thầy chủ nhiệm giáo dục cũng kéo hắn ta căn dặn một hồi, bảo rằng hắn ta không được dùng thái độ đối xử với đám bạn lăn lộn ngoài xã hội của mình với bạn học.
Bạn bè nhận lời đến cho hắn ta mặt mũi, rót rượu ép người uống sẽ thành chuyện không hay, gọi chút champagne lên nếm thử, không cần uống nhiều. Ba chai champagne chia cho hai mươi hai bạn học, mỗi người được non nửa ly là cùng. Mặc dù nồng độ cồn của champagne gấp đôi bia nhưng nó dễ uống, cho dù uống rồi say thì nửa ly cũng không say đến quá mức.
Thịnh Uyên nhìn chất lỏng vàng nhạt bốc lên bong bóng khí trong ly.
Thành thật mà nói.
Cậu bé trai học sinh ba tốt từ nhỏ nhận vô số bằng khen cậu đây chưa bao giờ uống rượu.
Không phải cậu không tò mò mà do cậu không có hứng thú. Trước kia khi đi thi đấu, Thịnh Uyên đã từng gặp bạn học quá áp lực nên tìm rượu giải tỏa, nhưng trước giờ mỗi khi bị áp lực, phương pháp giải tỏa Thịnh Uyên thường sử dụng đều là chơi game.
Cuộc đời thứ gì cũng phải có lần đầu, Thịnh Uyên không từ chối lời mời, cầm ly rượu lên nhấp vào miệng một ngụm.
Hàng mày nhướng lên.
Vị trong miệng không giống như tưởng tượng của cậu, rất ngon, hương vị nhẹ nhàng sảng khoái.
Non nửa ly vào bụng không mang đến cảm giác gì, cậu bờ môi ướt át làm đôi môi thêm phần đỏ mọng, cảm thấy vẫn chưa đã thèm.
Lúc này một ly rượu mới tinh được đẩy đến trước mặt.
Ly rượu được người bên cạnh cậu đẩy tới, ngón tay thon dài đỡ bên thành ly.
Thịnh Uyên nhìn Dụ Tả Kim: "Cậu không uống?"
Dụ Tả Kim: "Cho cậu".
Lúc này Thịnh Uyên mới nhớ ra hình như Dụ Tả Kim vẫn chưa đủ mười tám tuổi. Cậu nâng gương mặt yêu nghiệt của mình nhìn hắn, nhẹ giọng trêu ghẹo: "Bé Dụ à, bé ngoan quá."
Dụ Tả Kim vẫn bày ra gương mặt lạnh lùng không nói chuyện.
Nhưng khi Thịnh Uyên khen hắn hắn cũng không phản đối lời cậu, hắn chấp nhận tiếng gọi bé ngoan mà Thịnh Uyên mới nói.
Rõ ràng trước kia hắn rất ghét người ta gọi mình như vậy.
Nhưng Thịnh Uyên gọi hắn như thế lòng hắn lại không phiền chút nào, thậm chí hắn còn muốn để lại thêm ấn tượng tốt trong lòng đối phương.
Không phải Dụ Tả Kim chưa từng uống rượu, có một khoảng thời gian hắn đã uống rất nhiều, hiện giờ cũng thỉnh thoảng mua bia về uống.
Hồi chưa bỏ trốn khỏi nhà hắn cũng từng uống rất nhiều champagne.
Hắn đưa ly tới cho Thịnh Uyên chỉ vì hắn thấy cậu thích uống.
Cậu ấy là người đầu tiên hắn thích, hắn không biết phải đối xử với cậu ấy thế nào, chỉ biết tặng cho đối phương những gì cậu thích.
Nhưng hắn là một cậu trai có suy nghĩ thẳng đuột, hắn không biết phán đoán, hắn chỉ biết cậu ấy thích thứ này, hắn phải nghĩ mọi cách lấy về cho người ta. Hắn không quan tâm thứ hắn lấy về sẽ có ảnh hưởng tốt hay xấu cho Thịnh Uyên, chỉ cần cậu ấy thỏa mãn hắn sẽ cho cậu ấy.
Hai ly champagne cạn đáy, chỉ còn chừa lại chút nước dính trên thành ly.
Đám bạn học ăn uống xong xuôi sang phòng karaoke bên cạnh hát hò, ánh đèn trong phòng lờ mờ, một đám đông thoải mái ngồi trên sofa và mặt thảm.
Thịnh Uyên cảm thấy đầu óc hơi phình to, cả người nóng đến hốt hoảng, trên mặt dần dần hiện lên dấu vết hồng hồng chứng tỏ cậu đã say rượu.
Nhiệt độ trong phòng tăng vọt, Vương Tiểu Minh lên sân khấu hát tặng mọi người ca khúc "Bướm say", cả một đám tung bay tán loạn.
"Làm sao cũng không thể bay ra~~~ khỏi thế giới hoa này~~~ Hóa ra tôi chỉ là một con~~~ bươm bướm đã say~~~"
Dàn âm thanh dội tiếng hát quanh phòng, gặp phải tường cản lại dội ngược trở về bên trong.
Thịnh Uyên cảm thấy hai tai chấn động khó chịu, cơ thể nóng nực ngứa ngáy giống như cậu đang bị nhốt trong một cái hộp kín không khe hở, cậu không muốn ở lại đây thêm nữa.
Thịnh Uyên ngồi trên thảm, đôi mắt ngậm men say ngước lên nhìn ánh đèn tím đậm trên trần nhà.
Hình như cậu còn chưa dẫn Dụ Tả Kim đi uống trà sữa.
Dụ Tả Kim ngồi trên sofa phía sau cậu, cơ thể Thịnh Uyên ngả ra sau, hắn cúi đầu rũ mắt xuống nhìn cậu.
Cổ Thịnh Uyên ngả về phía hắn, bả vai dựa vào đầu gối hắn, ngửa đầu gọi: "Dụ Tả Kim, anh dẫn bé đi nha".
Ánh sáng trong phòng bao mờ tối nhưng cậu ấy vẫn tươi đẹp như vậy, đôi con ngươi chứa đựng ánh sáng mà đêm tối có bao phủ lên cũng chẳng thể lau sạch đi.
Thịnh Uyên ngửa cổ về sau, phô bày tinh tế đường cong hoàn mỹ của cần cổ giống như một chú thiên nga đang bồng bềnh trên mặt hồ.
Thấy Dụ Tả Kim không từ chối, cậu không đợi chờ lâu, kéo tay hắn đứng dậy.
Chử Vệ Thiên tò mò: "Bọn mày làm gì đấy?"
Thịnh Uyên quay đầu liếc nhìn Chử Vệ Thiên, trong giọng nói hững hờ mang theo quyết tâm, khẽ cười bảo: "Bỏ nhà trốn chạy cùng trai đó".
Một câu này mạnh mẽ nện vào trái tim Dụ Tả Kim.
Những người còn lại thì chỉ coi lời của Thịnh Uyên là lời đùa cợt.
Thịnh Uyên dẫn Dụ Tả Kim ra khỏi nhà hàng, làn gió lạnh đêm thu lướt qua trước trán mang đi cơn khô nóng, Thịnh Uyên cảm thấy cả người mát mẻ dễ chịu hơn. Hiện giờ cậu đang cảm thấy người mình nóng đến bỏng rát, cho dù không mặc áo khoác cũng không thành vấn đề.
Dụ Tả Kim chăm chú nhìn cậu.
"Cậu uống say rồi".
Thịnh Uyên sững sờ: "Tôi á?"
Ngẫm lại hình như cậu đang phấn khởi quá đà đôi chút thật, Thịnh Uyên vươn tay vuốt lại phần tóc bị gió thổi loạn.
"Cứ cho là thế đi".
Cậu nghĩ tình trạng của cậu hiện giờ có thể xem là đã uống say.
Nhưng lý do đó chẳng hề cản trở chuyện hai người họ đi uống trà sữa.
Thịnh Uyên chỉ cảm thấy cảm xúc của mình hơi phấn khởi nhưng suy nghĩ trong đầu cực kỳ rõ ràng. Cậu đột nhiên hiểu được một câu: đàn ông say ba phần diễn đến độ người ta rơi lệ. Khi bạn say rượu nhưng chưa hoàn toàn mất đi ý thức, cho dù uống bao nhiêu đi chăng nữa thì năng lực suy nghĩ vẫn còn tồn tại, chẳng qua việc làm của người say xúc động hơn hẳn bình thường mà thôi.
Gió đêm lạnh lẽo, Dụ Tả Kim đi trước cản gió. Thịnh Uyên nâng gương mặt đỏ nhìn về dáng người cao lớn trước mặt, đi vòng đến trước mặt hắn, tiếp tục đón gió thổi vào người.
Dụ Tả Kim nghiêm mặt lần nữa vượt lên trước cậu.
Thịnh Uyên:?
Đã hiểu.
Đua đi bộ với anh đúng không?
Thế là hai cậu trai một trước một sau, rồi lại một sau một trước đi suốt quãng đường.
Dụ Tả Kim:...
Trông Thịnh Uyên đã sinh ra muốn thắng bại mãnh liệt khó hiểu nhất định phải xông ra hóng gió, Dụ Tả Kim giống như chú quái vật cố ậm ừ tiếng gầm trong cổ họng hồi lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng mắng cậu.
Hai người họ đi tới cửa hàng trà sữa, hàng trà sữa giống như tên gọi của nó, hai mươi tư giờ đều mở cửa.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, chỉ có một cửa sổ gọi đồ. Thịnh Uyên bảo Dụ Tả Kim đứng bên đường chờ cậu.
Năm phút sau, cậu cầm hai cốc trà sữa trân châu có hương vị khác nhau trên tay trở về.
"Cậu muốn uống vị nào?"
Một cốc vị dâu, một cốc vị vani.
Xưa nay Dụ Tả Kim không hứng thú với đồ ngọt, hai hương vị này không quá khó uống, hắn tùy tiện chọn cốc vị vani.
Thịnh Uyên lập tức vui vẻ: "Tôi thích vị dâu nhất".
Hai con mắt Dụ Tả Kim trợn tròn, não bộ đột ngột phình to, con ngươi chăm chú ngắm nhìn Thịnh Uyên.
Đáng yêu.
Đáng yêu quá.
Hai tai của hắn đỏ hồng lên, hắn nhét ống hút vào trong cốc trà sữa, hút một ngụm thật to, cố đè cơn xúc động trong lòng xuống.
Thịnh Uyên tựa bên tường đứng cạnh đường cùng hắn, xung quanh trường học buổi đêm không có nhiều người qua lại, khác hẳn cảnh tượng đông nghìn nghịt lúc ban ngày.
Dụ Tả Kim không thích nói chuyện, Thịnh Uyên tự cất tiếng mở đề tài.
"Vở kịch hôm nay rất thành công".
Dụ Tả Kim nhớ tới hình ảnh Thịnh Uyên cúi người trên sân khấu, không gật đầu.
Thịnh Uyên hỏi hắn: "Anh đây diễn có hay không?"
Dụ Tả Kim im lặng nửa ngày, gật đầu.
"Lúc ở dưới sân khấu, cậu đã nghĩ tôi sẽ hôn Chử Vệ Thiên nhỉ?"
Thịnh Uyên nói xong, tự mình bật cười.
Không đợi Dụ Tả Kim trả lời, cậu tiếp tục nói: "Tôi sẽ không hôn cậu ta, nếu tôi hôn ai thì chắc chắn đó phải là người tôi thích".
Cậu dùng giọng điệu nhẹ nhàng kể lại trò khôi hài trong vở kịch, ánh mắt xoay chuyển nhìn sang phía người bên cạnh.
"Dụ Tả Kim, nhắm mắt lại đi".
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lá vàng rơi xuống đường phố bị nó thổi bay tứ tán.
Gió nhào vào khuôn mặt Dụ Tả Kim, thổi những lọn tóc trên trán hắn về phía sau đầu.
Gương mặt Thịnh Uyên như đóa hoa đào, tươi cười rạng rỡ nhìn hắn.
Nếu tôi hôn ai thì chắc chắn đó phải là người tôi thích.
Lần đầu tiên gặp mặt, Thịnh Uyên đã nói cậu ấy thích hắn.
"Nhắm mắt lại đi nào".
Giọng nói mang theo men say lười nhác thúc giục.
Dụ Tả Kim vội vã nhắm mắt, ngũ quan góc cạnh rõ ràng giống như tác phẩm nghệ thuật gia điêu khắc thành, bàn tay rũ xuống bên người nắm chặt thành nắm đấm, trái tim thình thịch nhảy lên, một chút lại một chút, ồn ã chói tai.
Hắn hơi căng thẳng, hô hấp rối loạn, hơi thì sâu hơi thì nông, lồng phập phồng.
Hắn nghe được chút xíu tiếng vang bên cạnh mình, trái tim kích động hoảng hốt.
Thịnh Uyên chậm rãi tiến gần hắn, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ấy ở ngay trước người mình.
Sụt---
Dụ Tả Kim nghe được tiếng vang, nhíu mày mở mắt ra, chỉ thấy Thịnh Uyên đang ngậm ống hút trên ly trà sữa của hắn hút một ngụm lớn.
Dụ Tả Kim:...
Thịnh Uyên thực hiện được mưu kế, cười hì hì: "Ngon ghê, cho tôi uống thêm ngụm nữa nhé".
Sắc mặt Dụ Tả Kim tối sầm, kéo trà sữa trở về.
Thịnh Uyên: "Cho ngụm nữa đi mà!"
Dụ Tả Kim không cho.
Vừa rồi hắn kích động như một kẻ ngốc mà Thịnh Uyên chỉ muốn nếm thử trà sữa thôi.
Thịnh Uyên nắm lấy cổ tay hắn: "Uống ngon lắm, cho tôi thêm ngụm nữa đi".
Dụ Tả Kim nhìn ánh mắt mong chờ của cậu, bàn tay to cầm cốc trà sữa nâng tới bên miệng Thịnh Uyên, cúi đầu nhìn cậu.
"Chậm", tiếng nói khàn khàn chỉ dặn dò một chữ đơn giản.
Ý bảo cậu uống chậm thôi.
Thịnh Uyên ngậm ống hút của hắn, uống hết cả cốc mới chịu dừng.
Dụ Tả Kim cũng không giận cậu.
Thịnh Uyên đưa nửa cốc trà sữa vị dâu còn lại một nửa của mình tới cho hắn, "Cậu uống cái này đi, cái này cũng ngon lắm."
Nói xong cậu bỗng nhớ đến cái gì đó.
"Dáng người cậu tốt như thế chắc bình thường ít ăn đồ ngọt lắm nhỉ?"
Trong phòng thay đồ trước khi lên sân khấu, dáng người của Dụ Tả Kim đã nhận được muôn vàn lời khen ngợi.
Cơ ngực, cơ bụng, đường nhân ngư của hắn, người bình thường muốn luyện cũng không ra.
Cậu vỗ lên phần quần áo ở vùng eo của Dụ Tả Kim, "Cậu luyện thế nào vậy?"
Dụ Tả Kim không trả lời.
Uống sữa, làm công, bê đồ, đánh nhau.
Đương nhiên hắn không thể nói hết sự thật cho cậu.
Thịnh Uyên say đến váng đầu, ngón tay sờ tới vén vạt áo phông của hắn lên trên, ngắm nhìn đường cong cơ bắp trên vùng eo của hắn, bắt đầu trầm ngâm suy ngẫm.
Dụ Tả Kim tựa bên tường cúi đầu xuống, để mặc cậu vén áo mình, ngay cả khi hắn bị lạnh cũng không hề mở miệng.
Lúc này xa xa có vài người đàn ông mặc âu phục cầm cặp công văn – rõ ràng đều là những anh nhân viên văn phòng một lòng cống hiến cho tư bản – đi về hướng bọn họ. Trong nhóm nhân viên có một anh trai đã uống say, anh vừa trông thấy cảnh tượng Thịnh Uyên chặn Dụ Tả Kim trong góc tường vén áo người ta lên xem, còi báo động trong lòng anh lập tức gào thét!
Bạo lực học đường!
Ngay lúc tay Thịnh Uyên định mò lên cơ bụng, cổ tay cậu đột ngột bị một sức mạnh kéo lại, vèo một cái kéo cậu quay về vị trí ban đầu cách đó hơn nửa mét.
Thịnh Uyên:???
Ai đưa cậu về điểm hồi thành vậy?
Anh nhân viên công ty nọ đứng ra bênh vực lẽ phải: "Em đang làm gì với bạn học của mình vậy hả?! Em đang bắt nạt bạn ấy đúng không?! Các em là bạn bè sao em có thể làm như thế! Sao em có thể vén áo người ta, bước tiếp theo phải chăng em định sờ tay lên người người ta đúng không hả?!"
Nói xong anh trai quay đầu nói với Dụ Tả Kim: "Xã hội hiện giờ không an toàn, cho dù em là bé trai thì ra ngoài cũng phải chú ý, không thì em sẽ rất dễ dàng bị người ta lợi dụng đấy".
Gương mặt Dụ Tả Kim đen tựa màn đêm.
Em khuyên ông anh đừng nên xen vào chuyện của người khác nữa.
- -