Đối tượng bên cạnh Thịnh Uyên mày rậm mắt to, dáng người cao lớn, mặc quần áo có hình cởi đồ ra có cơ bắp, vô cùng nổi tiếng trong giới bất lương, buff chồng lên buff.
Kết quả thằng chó này lại thẳng thắn một câu: Bề ngoài không quan trọng.
Thật Nỗ Lực lặng lẽ thét gào.
Chẳng lẽ không phải vì khuôn mặt đó nên cậu mới đồng ý ở bên cạnh người ta hả?
[Hệ thống: Cho nên cậu bỏ đi ý nghĩ chia tay với người ta là vì coi trọng thứ gì ở cậu ta vậy?]
Thịnh Uyên dõng dạc trả lời: "Tâm hồn cậu ấy ngây thơ lương thiện tốt đẹp".
Nói xong, cậu quay đầu liếc nhìn Dụ Tả Kim một cái.
Dụ Tả Kim đang nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt vốn mải diễu võ dương oai với đồng chí Kim Lửa Rừng, vừa trông thấy Thịnh Uyên quay đầu cảm xúc lập tức bình tĩnh lại.
Thịnh Uyên ngắm nhìn đối tượng ngây thơ lương thiện đáng yêu của mình, ánh sáng nghịch ngợm sáng lên trong đôi mắt dưới hàng lông mày khẽ nhướng, con ngươi đen của Dụ Tả Kim cũng ánh lên ý cười.
Cậu trai to con m ngồi thu lu trong góc, không chen chúc không cướp đoạt cũng không tạo ra tiếng ồn, ngoan ngoãn biết bao.
Thật Nỗ Lực không tin nổi những lời mình vừa nghe được.
[Hệ thống: Cậu ở bên người ta không phải vì người ta đẹp?]
Thịnh Uyên: "Sao cậu có thể nông cạn như thế?"
Hai người ở bên cạnh nhau vốn hoàn toàn nhờ vào tâm hồn.
Thật Nỗ Lực:...
Cậu can đảm, cậu thật dám phát biểu.
Thịnh Uyên! Cậu điên rồi đúng không! Cậu nhanh tỉnh táo lại đi nào!
Nông cạn thì cứ việc nông cạn.
Yêu đương thế nào mà làm cậu sinh ra lớp kính lọc dày cộp với Dụ Tả Kim đến thế này?
Nếu như không biết người Thịnh Uyên yêu là Dụ Tả Kim thì nghe lời miêu tả của cậu nó còn tưởng cậu đang yêu một bé ngoan yếu đuối dễ ức hiếp lắm cơ đấy.
Tại sao trước kia tôi không biết được thằng oắt nhà cậu vốn là một kẻ yêu đương não tàn!
[Hệ thống: Cậu đã quên chuyện giá trị bất lương của cậu ta hồi trước cao đến hơn một trăm triệu rồi hả?]
Thịnh Uyên liếc mắt sang chỗ Hạ Chi Kỳ.
[Hệ thống: Cậu nhìn Hạ Chi Kỳ làm gì?]
Thật Nỗ Lực cũng quét mắt theo Thịnh Uyên, cậu chàng Hạ Chi Kỳ ngồi bên kia mồm miệng dính đầy vụn khoai tây chiên, không còn giống cậu trai những ngày trước.
Bởi vì trước kia cậu chàng là một tên đại ngốc, hiện giờ đã biến thành một tên đại ngốc miệng dính đầy vụn khoai tây chiên.
Thịnh Uyên không khỏi than một câu: "Thịnh Uyên tôi không có Hạ Chi Kỳ thì không thể gượng dậy nổi".
Lời phát biểu quen thuộc như vậy.
[Hệ thống: Cậu có ý gì?]
Đầu óc Thật Nỗ Lực xoay chuyển một vòng.
Giá trị bất lương của Thịnh Uyên ngày đó cao tới hai triệu điểm, công lao của Hạ Chi Kỳ không thể xem thường.
Cho dù không có Dụ Tả Kim, chỉ nhờ cái miệng của Hạ Chi Kỳ cũng đủ nuôi Thịnh Uyên sống thêm hai mươi năm nữa, chẳng khác gì Diêm Vương vốn chỉ chấm một nét trên sổ sinh tử của Thịnh Uyên, Hạ Chi Kỳ lại nâng tay cho ngài ấy một cú vả cứu Thịnh Uyên thêm mười nét.
Đổi thành người khác thì lời này có lẽ quá khoa trương nhưng với Hạ Chi Kỳ thì...
Lời này trở nên quá khiêm tốn.
Hạ Chi Kỳ người cũng như tên, một chữ "Kỳ" đủ vẽ ra cuộc đời cậu.
Thật Nỗ Lực đột nhiên hiểu ra được ý tứ của Thịnh Uyên, quả nhiên ngày ngày đều ngủ cùng một chỗ với cậu, lâu dần mạch não của nó cũng đã được cậu đồng hóa.
[Hệ thống: Ý cậu là giá trị bất lương của Dụ Tả Kim cao như vậy chỉ toàn bởi vì những tin đồn người khác tạo ra cho cậu ta?]
Thịnh Uyên: "Cũng không hẳn".
Thật Nỗ Lực nhẹ nhàng thở ra, thằng oắt này vẫn còn lý trí.
Thịnh Uyên: "Vấn đề của bản thân cậu ấy chiếm %".
Thật Nỗ Lực:...
Cái rắm còn lớn hơn % đấy.
Nếu như không biết rằng ở trước mặt Thịnh Uyên thì Dụ Tả Kim không có một chút ý định tấn công nào thì Thật Nỗ Lực chỉ cần liếc hắn một cái đã run rẩy toàn thân.
Dáng vẻ bên ngoài của hắn rất giống một kẻ tâm thần không ổn định cuồng bạo lực đánh nhau khắp chốn.
Con ngươi màu đen càng khiến cho khí chất con người hắn trở nên đáng sợ hơn.
Nhưng từ khi biết Dụ Tả Kim từng bị bắt nạt, lòng Thịnh Uyên đã giảm sức tấn công của hắn xuống ngưỡng thấp nhất.
Sau khi ăn cơm xong, chơi trò chơi chán chê, thời gian đã tới hơn mười một giờ.
Mấy cậu thiếu niên giải tán, bên ngoài tuyết đã rơi khiến đêm đen tối mịt sáng lên không biết bao nhiêu độ, cho dù chẳng có đèn đường vẫn có thể trông thấy được rõ ràng hình dáng của sự vật.
Trong đám thiếu niên chỉ có mình Dụ Tả Kim ở lại trong trường, mà bởi vì thời gian nghỉ đông của học sinh lớp tại trường trung học số một ít đến thảm thương, Hải Thành của họ lại lớn nên những học sinh sống ở vùng ngoại ô đều sẽ lựa chọn ở lại trường, bằng không chỉ tính riêng việc đi qua đi lại cũng quá mức phiền phức.
Ngoại trừ Dụ Tả Kim, số lượng học sinh ở lại trường trung học phổ thông số một ăn tết cũng khá nhiều, người nào người nấy đều muốn tự mình liều mạng một lần trong năm tháng thanh xuân.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Dụ Tả Kim ngoan ngoãn quấn chiếc khăn quàng xấu xí lên cổ, Thịnh Uyên theo sau hắn đi ra: "Để tôi đưa cậu về trường nhé".
Dụ Tả Kim nhìn tuyết trắng đột ngột xuất hiện giống như ảo thuật trên bầu trời đêm, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
"Không cần đâu".
Tiếng nói khàn khàn của hắn đưa ra lời từ chối, hiện giờ thời gian không còn sớm, hắn không muốn Thịnh Uyên tiễn mình về.
Thịnh Uyên nhìn hắn một cái, hai bàn tay nâng lên cạnh đầu, giả bộ kéo ra: "Không nghe thấy".
Dụ Tả Kim sững sờ, hành động này là một hành động hắn đã quá quen thuộc, Thịnh Uyên đang bắt chước hắn.
Mỗi lần Dụ Tả Kim cáu kỉnh hoặc tính chó xông lên đầu không muốn nghe lời ai hắn sẽ giật giác hút hoặc cả bộ phận máy móc bên ngoài của ốc tai điện tử xuống, ngăn cách mình với thế gian.
Trái tim trong lồng ngực Dụ Tả Kim nhảy mạnh, cơ thể cao lớn xán lại dán sát Thịnh Uyên, trong dòng người tới tới lui lui ngoài cửa nhà hàng, hắn cúi đầu hít hít bên người cậu qua lớp khăn quàng cổ.
Hai người bọn họ đi ra khỏi nhà hàng, cơn lạnh cóng dữ dội nhất mùa đông đã trôi qua từ tuần trước, đầu tháng hai nhiệt độ tăng cao rõ rệt, mùa xuân của Hải Thành đến sớm, chắc hẳn đây sẽ là trận tuyết cuối cùng trong đầu năm nay.
Nhiệt độ không khí bên ngoài cũng không quá thấp, tuyết rơi trên đường nhanh chóng tan chảy, bánh xe nghiền qua biến chúng thành những mảng bùn màu cà phê ướt sũng.
Bông tuyết nằm trên mặt đất không được mấy giây đã hóa thành những giọt nước nhỏ bé và băng, dọc theo con đường lớn đầy cây cối, lòng bàn chân Thịnh Uyên hơi trơn trượt.
Có vài lần cậu đã suýt chút nữa trượt ngã nhưng vẫn nhanh chóng ổn định được thân mình.
Cho tới tận khi đi xuống con dốc thì cậu đã trượt chân thật sự, cú ngã này khiến Thịnh Uyên choáng váng, mông đau nhức.
Cậu ngồi trên mặt đất chớp chớp mắt hai cái, sau đó thì cơn xấu hổ cũng ùa tới.
Dụ Tả Kim đi đằng trước không cọ được đến người bên cạnh, vội vàng cúi đầu tìm kiếm.
Với vóc dáng cao lớn của hắn, chỉ mới cúi đầu đã có thể nhìn thấy Thịnh Uyên đang ngẩn ngơ.
Sau khi trông thấy Thịnh Uyên ngã ngồi trên đường, hắn đưa tay kéo cậu đứng dậy.
Thịnh Uyên lại không cho hắn kéo, mặt đỏ đến mức có thể luộc chín trứng gà.
"Không sao đâu".
Động tác trượt ngã vừa nãy có chút buồn cười, ai ai cũng luôn chú ý đến hình tượng của mình trước mặt người mình thích, ngay cả kẻ thoải mái ung dung giống Thịnh Uyên cũng đã bắt đầu cắn răng hối hận bởi vì cú ngã mất mặt như vừa rồi.
Thịnh Uyên mặc nhiều, ngã xuống mặt đất còn nảy lên một cái.
Thật Nỗ Lực trông sắc mặt xấu hổ của Thịnh Uyên, khóe miệng cong ra nụ cười chế giễu.
Hệ thống nâng ngón út, cất điệu lời kỳ quặc: [Tệ quá nha~~~]
Thịnh Uyên:...
Nghe được tiếng mỉa mai chết tiệt từ Thật Nỗ Lực, cái mông lại còn đau nhức mà Thịnh Uyên ngại ngùng xoa nắn, chỉ có thể giả bộ không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.
Chắc hẳn lúc nãy người ta không nhìn thấy đâu nhỉ.
Thấy Dụ Tả Kim bên cạnh đứng im, Thịnh Uyên cố ra vẻ bình tĩnh: "Đi thôi nào".
Nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, Dụ Tả Kim: "Sao lúc nãy cậu lại ngã vậy?"
Thịnh Uyên nghẹn họng, cho nên cậu ấy đã nhìn thấy hết rồi đúng không?
Ngã một cái, vất hình tượng.
Thôi, cậu đã thành vò mẻ nào sợ rơi.
"Không cẩn thận trượt chân ngã".
Trong lòng Thịnh Uyên thầm nghĩ, Dụ Tả Kim chắc chắn sẽ không cười mình.
Một giây sau, khóe miệng Dụ Tả Kim run rẩy.
Thịnh Uyên:...
Cậu đang làm gì thế hả? Tôi hỏi cậu, cậu đang làm gì thế hả?!
"Cậu cười cái gì? Tôi ngã trông buồn cười lắm sao?"
Thịnh Uyên ngã xuống không buồn cười nhưng phản ứng của cậu rất buồn cười.
Cậu ngồi trên mặt đất không khác gì chuột chũi mới đào đất chui lên, hai mắt trợn tròn nhìn về phía trước.
Giọng nói khàn khàn của Dụ Tả Kim còn mang theo tiếng cười run rẩy, lời lẽ ngay thẳng: "Không buồn cười".
Thịnh Uyên:...
Vậy cậu đang làm gì đấy hả?
Dụ Tả Kim giống như muốn an ủi cậu, lặp lại thêm lần nữa: "Không buồn cười".
Ngoài miệng nói không buồn cười nhưng lúc nên cười cũng chẳng cười ít đi một chút.
Thịnh Uyên lườm hắn, sắc mặt đỏ bừng: "Đừng cười!"
Thịnh Uyên chưa bao giờ mất mặt như vậy nhưng Dụ Tả Kim đang nhìn cậu lại đột nhiên bật cười thành tiếng, cho dù cố gắng kiềm chế cũng không thể nhịn được.
Đôi môi mỏng hé mở, gương mặt sắc nét luôn luôn lạnh lùng giãn ra, lồng ngực rung động.
Đây là lần đầu tiên hắn cười như thế từ sau khi bước chân vào trường trung học phổ thông, âm thanh khàn khàn không dễ nghe nhưng hắn chẳng thèm để ý mà Thịnh Uyên cũng không thèm để ý.
Thịnh Uyên bị hắn cười, xù lông lên, vươn tay túm miệng hắn.
Dụ Tả Kim đột ngột bị túm miệng lại thành cái mỏ vịt:...
Miệng không còn phát ra âm thanh nhưng hai mắt vẫn cong cong, Thịnh Uyên mặc áo phao cồng kềnh nhảy thẳng lên trên người hắn, ép hắn không được cười nữa.
Dụ Tả Kim đột nhiên nghiêm túc lại: "Cậu hôn tôi tôi sẽ không cười."
Vùng da quanh miệng hắn bị Thịnh Uyên bóp thành vết đỏ, trông hơi buồn cười.
Nhìn khuôn mặt đột ngột nghiêm túc lại của Dụ Tả Kim.
Thịnh Uyên:...
Chuyện nghiêm túc thế này bên Liên Hợp Quốc đã biết chưa?
Thịnh Uyên nhìn trái nhìn phải thấy không có ai liền kéo Dụ Tả Kim ra sau gốc cây.
"Cậu bạn học này, cậu nói lời như thế ngay trên đường cái mà không thấy xấu hổ hả?"
Dụ Tả Kim mặt không đổi sắc, cho dù trời đất đảo lộn hắn cũng không biết da mặt là cái thứ gì.
Hắn biết, chẳng ai dám cười hắn cả.
Hắn hơi khom lưng, kéo lỏng khăn quàng trên cổ để tránh nó ảnh hưởng đến hành động lát nữa của hắn.
Hai người gặm vài hồi sau gốc cây, Thịnh Uyên dẫn đầu bỏ ra ngoài.
"Được rồi, còn mười một lần nữa".
Cậu vẫn nhớ kỹ lắm đấy.
Dụ Tả Kim: "Mười hai lần".
Thịnh Uyên khoanh tay trước ngực: "Cậu vừa phải thôi".
Dụ Tả Kim nhìn về phương xa, lại bắt đầu dở tính chó.
"Lần này do cậu đòi hôn tôi mà".
"Không phải trả lãi".
"Nếu tôi cứ tính lần này là trả lãi thì thế nào?"
Dụ Tả Kim: "Cậu không thể tính thế được".
Thịnh Uyên:?
Dụ Tả Kim: "Toán học của tôi khá tốt đấy".
Ý rằng cậu đừng tính, cậu tính không nổi đâu, cứ để tôi tính cho rồi.
"Bạn học này, cậu đang cho vay nặng lãi đó sao?
Dụ Tả Kim không nói lời nào bước lên phía trước, tất cả mọi chuyện Dụ Tả Kim sẽ không cãi Thịnh Uyên nhưng riêng chuyện lãi suất của hắn thì đột nhiên đầu óc hắn tính toán nhiều hơn hẳn.
Thịnh Uyên đuổi theo: "Cậu chột dạ rồi".
Dụ Tả Kim: "Không có".
"Có".
"Người ngay thẳng không cần phải giải thích".
Ồ, chăm học rồi còn biết dẫn lời nữa cơ đấy.
Dụ Tả Kim nhìn thẳng về phía trước, Thịnh Uyên đưa tay đè lên bả vai hắn, ra sức ấn người hắn.
Dụ Tả Kim khom người, cánh tay đưa về sau kéo thẳng cậu cõng lên lưng.
Chân Thịnh Uyên đột ngột rời khỏi mặt đất, cánh tay vô thức tóm lấy khăn quàng tím của Dụ Tả Kim.
Cậu nhìn bầu trời đêm rơi đầy tuyết, đôi mắt nâu bị đèn đường soi sáng ngời.
Thịnh Uyên vươn tay, ngón tay mảnh khảnh chỉ về trước mặt, hai người họ muốn đi thẳng về nơi đó.
"Xuất phát".
Dụ Tả Kim cõng người nâng bước chân đi trong tuyết bay, gương mặt đầy tươi cười vui vẻ.
Đây là nụ cười thật lòng của hắn, con mắt, cái mũi, cái miệng, cả khuôn mặt đều chứa đầy niềm vui.
Hắn đang đi trong mùa đông giá rét mà cứ ngỡ mùa xuân đã về.
Hắn nghe được âm thanh của gió của tuyết, nghe được tiếng động của dòng người lướt qua mình, nghe thấy tiếng thở của người trên lưng còn có cả tiếng tim hắn đang nóng nảy đập vội.
Trên người hắn đã xuất hiện hơi thở của một cậu thiếu niên.
Thời khắc này, Thật Nỗ Lực ở trong đầu Thịnh Uyên lựa chọn im lặng.
Bởi vì...!quên đi...!nhưng mà...!ai dà...
Thịnh Uyên mặc quá nhiều quần áo, trông chẳng khác gì cái mai úp trên lưng rùa..