Hệ Thống Trùng Sinh Của Tô Ảnh Hậu

chương 167: 167: kĩ năng sinh tồn thật kém !

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau này, đến giờ cô mới biết được thì ra đó chỉ là tình bạn.

Cô đối với Bạch Tiêu, ngoài sự sùng bái, kính nể thì chỉ có tình bạn.

Là người từ né đã không có bạn bè nên cô chưa từng biết đến cảm giác có bạn là ra sao, vậy nên mới nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu.

Còn về Lăng Vân, cô không biết đó là tình yêu hay cũng chỉ là tình bạn mà thôi ! Nhưng điều duy nhất khi cô ở bên Lăng Vân khác với lúc ở bên Bạch Tiêu đó là, cảm giác tim đập loạn nhịp, trong đầu luôn là hình bóng của anh ấy, dường như nhắm mắt là có thể nhìn thấy anh.

-“ Đang nghĩ gì vậy ? “ _ Lăng Vân bất ngờ lên tiếng khiến cô giật mình.

-“ Không có gì, chỉ là...!mỗi khi nghe nhạc là tôi sẽ như vậy, thả lỏng cơ thể và tận hưởng nó.

-“ Chúng ta giống nhau đấy ! “

-“ Hả thật sao ? “

-“ Ừm, mỗi lần tôi đọc sách, đầu óc sẽ trống rỗng như cô vậy, hết sức thả lỏng.

Hai người nói chuyện càng ngày càng nhiều hơn, giờ đây có thể dễ dàng chia sẻ những thói quen của mình cho đối phương.

Bên đây, Bạch Tiêu thấy trời đã tờ mờ tối, mà đường đi mỗi lúc một khó khăn, anh quyết định sẽ cùng cô ở lại đây đêm nay, bên trong cánh rừng này.

-“ Anh dựng lều còn em đi tìm củi nhé ! “

-“ Nhớ đi cẩn thận đó ! “

-“ Em biết rồi mà.

“ _ cô đi vào trong rừng tìm củi nhỏ để đốt lửa.

Thấy Bạch Tiêu và Tô Mỹ Lệ dừng xe, Lăng Vân cũng dừng ở khoảng cách an toàn, cố gắng không để cho hai người bên trên nhìn thấy.

Lâm Nguyệt mở cửa xuống xe, đi ra phía sau cốp lấy lều trại cô chuẩn bị từ trước, cũng may cô lường trước được là sẽ qua đêm ở đây nên đã chuẩn bị một số thứ chứ không như Lăng Vân, vác người không đến nơi rừng hoang vu quạnh này.

-“ Anh dựng lều nhé, tôi sẽ đi kiếm ít củi khô để đốt lửa.

-“ Ừm ! “

Một lúc sau, trên tay Lâm Nguyệt đã có cả một bó củi, dư sức đủ cho 2 ngày.

Bên đây, cô cũng đã kiếm được không ít củi, gương mặt lấm lem như con mèo hoang, nhanh nhảu chạy đến chỗ anh khoe thành tích.

-“ Xem nè, xem nè, em kiếm được rất nhiều củi đó ! “

-“ Giỏi quá, con mèo hoang này không ngờ cũng có tác dụng phết đấy chứ ! Nhưng mà mau đi rửa mặt đi, lấm lem bùn đất thế này trông thật xấu xí ! “

-“ Á à, anh dám chê em xấu, về nhà em sẽ mách mẹ và bà cho anh coi ! “

-“ Úi, xin lỗi vợ anh biết sai rồi ! Trong tim anh, em luôn là nàng công chúa xinh đẹp nhất, dù cho em có biến thành bộ dạng nào thì trong mắt anh, người xinh đẹp nhất chỉ có mình em ! “

-“ Anh đó, đúng là dẻo miệng quá ta ! “

Hai người cùng nhau đốt lửa, nướng thịt, cùng nhau làm mọi việc, cùng nhau vượt qua mọi thử thách.

Điều hạnh phúc nhất trên cuộc đời này không phải là sự giàu sang phú quý mà là có người cùng ta vượt qua mọi khó khăn, gian khổ trên đời.

-“ Lăng Vân, anh dựng lều xong chưa ? “ _ Lâm Nguyệt ôm bó củi lớn trên tay đi về phía Lăng Vân.

Anh vẫn đang loay hoay trong việc dựng lều, gương măt có chút khó chịu vì làm mãi mà vẫn chưa thể dựng thẳng chiếc lều.

Thấy Lăng Vân đang gặp khó khăn trong việc dựng lều, Lâm Nguyệt liền để gọn đống củi ra một bên, chạy lại giúp anh.

-“ Haizz để tôi xem nào ! “

Lăng Vân tránh sang một bên chăm chú nhìn Lâm Nguyệt đang dựng lều, ánh mắt hiện lên vài phânnf cảm thán.

-“ Đó, lần sau muốn dựng thẳng lều thì anh phải cắm chặt mấy cái cột trụ này nhé ! “

-“ Ừm ! “

-“ Anh đi ra nhóm lửa đi, tôi dựng nốt cái chân trụ này cho nó chắc một chút ! “

-“ Được ! “

Lăng Vân nghe theo sự sắp xếp của Lâm Nguyệt chạy lại phía đống củi khô, bắt đầu công việc nhóm lửa.

( Một lúc sau )

Sau khi Lâm Nguyệt dựng chắc chắn chiếc lều trại thì quay sang chỗ Lăng Vân, cứ nghĩ anh sẽ nhóm lửa được xong đâu đấy hết rồi, ai ngờ quay ra vẫn nguyên si.

Cô đi đến chỗ Lăng Vân đang ngồi nhóm lửa, ngồi xuống hỏi anh.

-“ Anh không biết nhóm lửa sao ? “

-“ Không ! “ _ Lăng Vân trả lời một cách vô cùng thẳng thắn.

Cô ray ray trán, mệt nhọc với người con trai không biết làm gì cả.

-“ Kĩ năng sinh tồn của anh kém thật đó ! Đi qua đêm không mang đồ gì thì thôi đi, dựng lều không biết cũng bỏ qua nhưng đến việc nhóm lửa cũng không biết là sao ? “

-“ Vậy sao cô không dùng bật lửa ? “

-“ Anh có mang sao ? “

-“ Không ! “

-“ Anh không mang, tôi cũng không mang thì lấy đâu ra bật lửa chứ ? Chả nhẽ từ trên trời rơi xuống à ? “ _ đúng thật là bực mình hết sức.

Thấy cô có vẻ tức giận, Lăng Vânn cũng biết mình sai, liền im lặng không đôi co thêm nữa, chỉ ngồi đó cố gắng nhóm lửa.

-“ Haizz được rồi, anh đi ra xe lấy ít đồ ra đây đi, tôi nhóm lửa cho ! “

Lăng Vân răm rắp nghe theo lời của Lâm Nguyệt, không dám phản kháng nửa lời.

Lâm Nguyệt nhóm lửa quá đỉnh, khiến cho Lăng Vân cũng phải trợn tròn mắt thán phục.

Lúc Lâm Nguyệt định xiên mấy miếng thịt vào que để nướng thì Lăng Vân đưa tay ra lấy xiên và thịt từ cô rồi nói.

-“ Cô vào lều nghỉ chút đi, tôi nướng cho ! “

-“ Anh biết làm không đó ? “ _ cô nghi ngờ

-“ Ngoại trừ mấy việc lúc nãy ra, mọi thứ tôi đều biết ! “

-“ Vậy được ! “

Cô ôm một bụng nghi hoặc đi vào trong lều, trong lòng lo sợ anh sẽ không làm được..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio