(3)
Nhìn theo bóng lưng đi xa của Quân Tam, tên lính canh này mới ngẩng đầu lên. Người này, là một thiếu niên khí khái hiên ngang, mắt to ẩn chứa tinh quang, mày mũi khẳng khái. Môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh, giống như một đầu dã thú âm trầm đi trở về cổng lớn.
"Khinh Sát, ta thật sự rất tưởng đem đôi mắt của tên đó đào ra a." Nhìn thấy đôi chân của Khinh Sát đi đến, tên lính canh còn lại liền tràn đầy thích thú nói ra.
Nhưng là, ngay khi hắn còn ngập tràn trong phấn khích thì "keng" - một luồng sáng lạnh liền nhoáng lên, ánh vào trong mắt của hắn. Khiến hắn sững người, chợt phản ứng lại nâng lên bội kiếm. Đón đỡ luồng hàn quang kia.
"Keng". Liếc nhìn kiếm của mình đã bị tên lính canh này cản lại. Khinh Sát cũng không có một chút ngoài ý muốn nào mà chỉ đem kiếm thu hồi về, tra lại vào vỏ. Nheo mắt nhìn chằm chằm kẻ này, trong giọng ẩn chứa nghiêm khắc cùng đe doạ:"Thu hồi lại tư tâm của ngươi đi. Đừng làm lỡ việc của Đế tôn. Hiện tại, hổ đã dẫn cừu vào trong hang sói, ngươi cứ ở đây canh giữ cho ta, ta sẽ trở về thông báo cho Đế tôn."
"Được thôi..." Nhún nhún vai ưng thuận, lính canh liền nước chảy mây trôi đem bội kiếm gác ở trên cổ. Vắt chéo chân vào nhau rồi tựa lưng vào trên vách tường. Tư thế tùy tiện nhưng lại vô cùng suất khí.
Lúc này, kẻ này cũng đã ngẩng đầu nhìn lên. Người này, là thuộc kiểu người nếu đem ngũ quan tách riêng ra thì vô cùng tầm thường. Nhưng, nếu đem chúng tổ hợp lại chung với nhau thì lại rất có lực trùng kích. Cho người ta một loại cảm giác khinh thường thiên địa, ngạo mạn không coi ai ra gì. Nhất là đôi mắt mang theo huyết tinh kia. Chỉ cần nhìn một lần, nhất định cũng sẽ khiến người ta ấn tượng khắc sâu.
Thu hồi lại tầm mắt, Khinh Sát liền cầm lấy thiết kiếm xoay người rời đi. Thật ra, quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không tính là quá thân. Nói đúng hơn, thậm chí còn chán ghét lẫn nhau. Y không thích cách hành sự tùy tiện bừa bãi của hắn. Còn hắn thì lại ghét tính cách lo trước lo sau, đi một lo ba của y. Cho nên, cả hai liền nhìn nhau không vừa mắt.
- --------------------------
Lúc này, Quân Mặc cùng Quân Tam đã theo con đường đá trước sân của Cao phủ đi sâu vào trong nội điện. Rất nhanh, tiền sảnh cao lớn rộng rãi, với khói hương bốc lên không ngừng cũng đã ánh vào trong mắt của bọn họ.
Ở nơi cao nhất của tiền sảnh, có đặt một bộ trường kỷ bằng gỗ. Sau nó, lại là một tấm bình phong thật dày, họa hình bách hoa tranh diễm. Trước trường kỷ lại đặt một cái bàn, trên bàn còn có một bình trà nóng hôi hổi.
Lúc này, thân hình mập mạp của Cao Quyền là đang ngồi thẳng trên trường kỉ. Nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp của phụ tử bọn họ. Cũng không nâng mắt, gã liền phất tay:"Ngồi đi."
"Cao lão gia." Xem như lịch sự cúi đầu chào hỏi, Quân Mặc có phần câu nệ đi về trước. Ánh mắt lại như có như không đánh giá xung quanh. Căn đại thất này, chí ít cũng có gần trăm mét vuông, bố trí đủ loại tranh cùng đồ vật đắt giá.
Nhưng làm Quân Mặc chú ý nhất lại là đám hán tử cao to bặm trợn, mặc y phục gia đinh đang nghiêm nghị xếp thành hai hàng đứng ở nơi đây. Số lượng của bọn họ, ít nhất cũng trên hai mươi người.
Ngồi một lát, cảm thấy trong lòng có chút bất an cùng nóng nảy. Quân Mặc liền nâng mắt nhìn Cao Quyền, gương mặt có phần căng ra mà lên tiếng trước:"Cao lão gia, hôm nay ta đến, là muốn hỏi người việc..."
"Khoan đã, hai vị đi đường cũng đã xa. Chúng ta hiện tại không nói chính sự, hai vị trước uống một chút trà để hạ hoả đi a." Nghe thấy ý tứ gấp gáp trong lời nói của Quân Mặc. Cao Quyền liền híp mắt cười nói. Khi cười, mấy nếp nhăn trên mặt gã lại xô vào với nhau, run lên như một đám trùng tử. Vô cùng ghê tởm.
Mà nghe xong lời mời của Cao Quyền, hai tay Quân Tam vốn đang căng thẳng bấu chặt đầu gối cũng lập tức thả lỏng ra. Vội vàng bắt lấy ly trà trước mặt, đón ý nói hùa Cao Quyền:"Đúng vậy, đúng vậy, Mặc nhi, mau uống trà đi."
Cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không tìm ra là quái ở chỗ nào. Nhất là khi nhìn đến bộ dạng tươi cười của Quân Tam, Quân Mặc vẫn là cắn răng buông lỏng cảnh giác một chút, cũng bắt đầu cầm lấy cốc trà nóng vừa mới rót ra kia.
Dù sao, cha của hắn cũng đang ở đây, ông có lẽ sẽ không để người khác tính kế hắn đâu. Còn có nương hắn, bà ấy cũng đã đặt rất nhiều niềm tin vào ông...
Nhìn thấy Quân Mặc cứ vậy "ừng ực" đem trà uống xuống. Đôi mắt ti hí của Cao Quyền liền hiện lên một tia sáng, nụ cười trên mặt lại càng thêm sâu. Về phần Quân Tam, gương mặt của ông cũng đã sớm cứng đờ, mồ hôi lâm li. Khi thấy Quân Mặc đã buông xuống cốc trà rỗng, gã mới giống như trút được gánh nặng, thở hắt ra.
Mà biểu tình nhẹ nhõm này của Quân Tam, đương nhiên cũng không thoát khỏi ánh mắt của Quân Mặc. Phát giác ra không đúng, Quân Mặc liền lập tức từ trên ghế ngồi bật dậy, ẩn ẩn có chút suy đoán.
"Mặc nhi, ngươi nghe cha nói. Ngươi cứ yên tâm đi theo Cao lão gia đi a, không những có thể xem như báo hiếu cho ta mười mấy năm qua đã dưỡng dục ngươi. Mà sau này, ngươi còn có thể ăn sung mặc sướng..."
"Cha!!!!!" Như gào lên một tiếng, đôi mắt phượng thâm thuý của Quân Mặc liền trừng to như sắp nứt ra. Cánh tay cũng quơ lên trên bàn, đem cả bộ trà kỹ đều quét xuống đất. Phát ra từng trận tiếng vỡ vụn.
**Kể từ chương này trở đi, sẽ bắt đầu văn phong mớ. Nhưng trên cơ bản vẫn sẽ cùng văn phong trước kia giống nhau như đúc ( bởi vì rất nhiều bạn đều tỏ vẻ thích văn phong kiểu ngắn gọn này hơn). Nhưng mình cũng sẽ dung hợp luôn cả góp ý của bạn LãnhDạ, sẽ thêm yếu tố miêu tả nhiều hơn một chút vào những trường hợp quan trọng, có Huyết Minh xuất hiện.( Mặc dù như vậy sẽ mất thời gian và hao tốn chất xám hơn.)
**Nhưng không sao, mọi người thích là được. Cảm ơn mọi người rất nhiều. ♡(∩o∩)♡
Truyện convert hay : Tiểu Thê Hôn Lên Nghiện