(1)
Sau đó, suốt một đêm, Ân Như Tuyết cũng không lại trở về nữa. Đợi khi Huyết Minh từ trên giường ngồi dậy, thì mới biết được, nàng đã bế quan tu luyện từ lâu. Đơn thuần là tránh mặt hắn.
Nhưng là, Huyết Minh bây giờ cũng không có cảm xúc gì nhiều cả. Bởi vì, sáng sớm hôm nay, khi nghe tin Ân Như Tuyết đã bế quan. Liễu Chính liền nói sẽ đem hai cái đạo đồng đến cho Huyết Minh. Đồng thời, còn có vô số người đến đưa lễ vật cho hắn nữa.
Trong đó, ngoại trừ hai vị đệ tử thân truyền của Liễu Chính ra, thì đa số những người khác đều sẽ đích thân tới Thính Trúc phong để chúc mừng. Lúc này, Huyết Minh đang tiếp một đôi nam nữ.
Hai người này, chính là đồ đệ của Mạn Tâm, vừa hay lại là một đôi phu thê duy nhất ở thế hệ hiện tại. Nam tử gọi là Nhạc Minh Trạch, bề ngoài chững chạc tầm 30 tuổi, tài ăn nói vô cùng tốt, dễ dàng thu được hảo cảm của người khác.
Mà nữ tử, tên là Đường Khanh, dung mạo so Nhạc Minh Trạch lại phải già dặn hơn rất nhiều. Hai người đứng ở cạnh nhau, khiến người ta có cảm giác giống như là tỷ đệ vậy. Sau khi tiếp xúc một lúc, Huyết Minh liền cho ra đánh giá, Đường Khanh giống như không quá ưa thích giao lưu.
"Tiểu sư thúc, đây là lễ vật mà sư tôn của ta gửi cho ngài. Còn đây là của ta và Khanh Khanh..." Nhạc Minh Trạch đem ba gói lễ vật đưa ra cho Huyết Minh. Bộ dạng vô cùng thân thiện, ánh mắt đối với Huyết Minh cũng sinh ra một chút ý vị tìm tòi.
Tiếp nhận lễ vật của bọn họ, Huyết Minh liền hiện ra biểu tình thụ sủng nhược kinh. Mang theo nụ cười tiêu chuẩn, xấu hổ nói:"Đa tạ hai vị sư điệt a, chuẩn bị lễ vật làm gì chứ, rất tốn kém..."
Nếu là người khác nói, Nhạc Minh Trạch nhất định sẽ cho rằng kẻ đó đang lập lờ nước đôi. Nhưng từ trên mặt Huyết Minh, y có thể nhìn ra được, hắn là thật lòng sợ bọn họ tốn kém. Cho nên, Nhạc Minh Trạch liền lắc đầu, vội vàng khuyên nhủ.
"Không sao đâu Tiểu sư thúc, lễ vật này cũng không đáng giá bao nhiêu, ngài đừng ghét bỏ là được rồi..."
Câu có câu không cùng Huyết Minh ứng đối. Khoảng nửa khắc thời gian, nhớ đến bản thân còn có việc cần làm. Nhạc Minh Trạch mới vội vàng bồi tội xin cáo lui trước. Mang theo Đường Khanh rời khỏi Thính Trúc phong.
Đem ba phần lễ vật của Hoa Ảnh cung đưa, Huyết Minh liền đi trở về trong trúc xá. Thuận tay liền đưa bọn chúng ném đến trên bàn, cùng một đám lễ vật khác chất đống lại với nhau. Nếu hắn nhớ không lầm, giống như trên dưới Vạn Kiếm tông, chỉ cần là người có chút mặt mũi thì đều đã mang lễ vật đến cho hắn hết rồi thì phải.
Vừa mới, hắn dường như còn từ trong tay một tên đệ tử tạp dịch nhận được lễ vật của Lăng Dự và Sát Vô Quan. Không biết bọn họ có từ trong cái chết của Sát Thi Diễm lấy lại được tinh thần hay không nữa. Thật là đáng thương!
[...............] Ký chủ, thỉnh giữ lại một chút liêm sỉ.
Rốt cục, Huyết Minh quyết định, khi nào rảnh phải đi ngoại môn một chuyến. Thăm hỏi và xoa dịu nỗi đau trong lòng của Lăng Dự một chút mới được. Thuận tiện nhắc nhở hắn, nhớ thay thê tử chưa cưới của mình báo thù.
Lúc này, hai cái đạo đồng cũng đã đưa tới. Đối với Huyết Minh mà nói, hai kẻ này cũng không tính là quá mức xa lạ, chí ít đã từng gặp qua một mặt. Tuổi tác cũng cùng Huyết Minh không sai biệt lắm, một cái 19, một cái 17.
Trong đó, cái thiếu niên lớn tuổi chính là người đã đưa nước tắm cho Huyết Minh khi hắn vừa vào ở Linh Xu viện. Tên của y là Kính Đình, tính cách và ngoại hình có chút thật thà cùng nội liễm.
Mà thiếu niên còn lại, tên là Thanh Giác, so với Kính Đình phải lanh lợi hơn rất nhiều. Vô cùng linh quang, tinh nghịch. Cũng chính là tên đạo đồng đã dẫn đường và bưng khay trà cho Huyết Minh trong lễ bái sư.
Lần đầu tiên tiếp xúc với đệ tử thân truyền của Tiên tôn, hai người bọn họ vẫn còn có chút câu nệ. Kính Đình chỉ đè thấp đầu không dám ngó loạn, mà Thanh Giác lại không ngừng lén lút quan sát Huyết Minh. Mặc dù lần trước ở Vạn Thống cung, y đã bị kinh diễm một lần rồi, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn vẫn đẹp đến như vậy a.
"Tham kiến Tiểu cung chủ, từ nay về sau, mọi chuyện đều nghe theo Tiểu cung chủ!"
"Hai người không cần ước thúc như vậy đâu a. Ở Thần Hi cung không có nhiều quy củ như vậy đâu, cứ tự nhiên như bình thường là được!" Nhìn thấy Kính Đình và Thanh Giác vừa gặp mặt đã cho mình hành đại lễ. Huyết Minh liền mang theo vẻ kinh nghi, vội vã đem người đỡ dậy, ảo não mỉm cười.
Phát hiện Huyết Minh rất dễ nói chuyện, cũng không có cao xa như bọn họ đã từng nghĩ. Cả hai đều không khỏi buông lỏng dây thần kinh. Cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều:"Tiểu cung chủ, là Liễu tông chủ phái chúng ta đến đây để chăm sóc cho người. Người có việc gì muốn làm, cứ sai sử chúng ta là được."
"Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ làm tốt!"
"Như vậy thì không cần a, bình thường ở đây cũng không có việc gì làm cả. Nếu rảnh, các ngươi cứ ra ngoài thủ sơn là được rồi. Có việc gì thì cứ bẩm báo lại cho ta." Hôm trước, hắn nói với Ân Như Tuyết chuyện bản thân quen được người hầu hạ tắm rửa, căn bản chính là nói dối. Bởi vì hắn cũng chưa mặn đến mức, thật để cho hai cái nam nhân vào hầu tắm đâu.
Truyện convert hay : Ái Ngươi Là Ta Khôn Kể Đau