"Sư điệt, ngươi làm sao?" Huyết Minh đi đến bên cạnh Vô Liên Triệt, một mặt lo lắng quan sát hắn. Phảng phất không hề biết bản thân suýt chút nữa đã bị thiết kiếm đâm trúng.
[ Vô Liên Triệt:
Mức độ thù hận: 20.
Suy nghĩ hiện tại: Chẳng lẽ là ta đoán sai? Kẻ này vốn dĩ cũng không phải là giả vờ mù lòa?]
Lúc này, Vô Liên Triệt không có để tâm tới khóe mắt hơi cong lên, ẩn chứa ý cười nhợt nhạt của Huyết Minh. Hắn cũng không vì thăm dò thất bại mà nản lòng. Thậm chí còn tiếp tục diễn kịch, phong khinh vân đạm tiếp lời.
"Tiểu cung chủ, ta vốn dĩ là từ Chúc Hiên viện trở về. Nhưng có thể là bởi vì chưa ăn cơm nên chân bỗng dưng lại có chút run. Người cứ đem ta đỡ dậy là được rồi, ta chống đỡ một chút liền sẽ tự mình trở về."
Khom lưng đem Vô Liên Triệt từ trên mặt đất đỡ dậy, để hắn tựa lưng vào trên thân cây. Huyết Minh lại có chút chần chờ, không yên lòng gợi ý:"Nếu không, vẫn là để ta đưa ngươi đi Tụ Đan phong xem bệnh đi."
"Không cần đâu, ta có thể tự lo liệu được." Mặc dù đang cười, nhưng ý cười của Vô Liên Triệt lại vẫn chưa chạm tới đáy mắt.
Nếu không phải cảm giác nguy hiểm vẫn còn đang tưng bừng nhảy nhót kia, thì đối diện với ngôn hành cử chỉ của Huyết Minh. Vô Liên Triệt rất có khả năng cũng sẽ bị mê hoặc. Mà việc này, khiến hắn không khỏi đối Huyết Minh sinh ra nồng đậm kiêng kị.
Biểu cảm của Vô Liên Triệt vẫn là bị Huyết Minh thu vào trong mắt. Hắn có thể biết được cảm thụ hiện tại của hắn ta là gì. Kẻ này mặc dù đã trùng sinh một đời, nhưng rất đáng tiếc, so về diễn kỹ các loại vẫn là có chút non nớt, kém chút hỏa hầu. Nếu đổi lại là chân chính Ma đầu của trăm năm sau đến đây, hắn có lẽ sẽ có phần e ngại đâu.
Bên ngoài tiếp tục khuyên nhủ Vô Liên Triệt thêm vài lần. Cuối cùng đều bị hắn nghiêm nghị cự tuyệt, Huyết Minh mới "bất đắc dĩ" từ bỏ. Nhưng trước khi đi, vẫn là ác ý gieo cho Vô Liên Triệt một cái nút thắt:"Vô sư điệt, ta đây liền cáo từ trước."
[ Vô Liên Triệt:
Chỉ số thù hận: 20.
Suy nghĩ hiện tại: Khoan đã. Ta vẫn chưa từng nói ra danh tự của mình, vả lại hắn cũng không nhìn thấy ta. Vậy thì làm thế nào biết ta là ai kia chứ?]
Trong nháy mắt, đầu óc của Vô Liên Triệt lại bắt đầu cứng ngắc. Mối nghi ngờ vừa mới giảm xuống lại tiếp tục bị câu lên. Khiến hắn âm tình bất định nhìn theo bóng lưng Huyết Minh, tràn đầy suy tư.
- -------------------------
Rời khỏi đường mòn nhỏ, Huyết Minh thờ ơ như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía Chúc Hiên viện. Dọc đường cũng bắt gặp không ít tân nhân giống như Vô Liên Triệt, tất cả đều đến đây để lĩnh lệnh bài, tông phục, binh khí, đan dược...các loại.
"Huyết Minh, ngươi cũng tới đây?" Vừa vặn, Huyết Minh cũng chạm mặt với Âu Dương Thụy. Vừa nhìn thấy hắn, Âu Dương Thụy đã mang theo tươi cười đi tới cùng hắn chào hỏi.
Huyết Minh gật đầu đáp một tiếng. Khi nhìn thấy Âu Dương Thụy, trong mắt không khỏi lóe lên tia sáng. Tựa hữu ý hay vô tình để tầm mắt Âu Dương Thụy rơi vào chỗ vạt áo bị mũi kiếm đâm thủng một lỗ của mình.
Không để Huyết Minh thất vọng, Âu Dương Thụy quả thật là cũng chú ý đến vết cắt trên áo của hắn, mi tâm trong nháy mắt liền xô lại với nhau, kỳ dị hỏi:"Huyết Minh, vạt áo của ngươi bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại đứt rồi?"
"Có sao?" Được Âu Dương Thụy nhắc nhở, gương mặt Huyết Minh xuất hiện vẻ ngạc nhiên, không hề biết y phục của bản thân đã bị thủng một lỗ hỏng. Theo sự chỉ dẫn của Âu Dương Thụy, mới lần mò tìm tới chỗ bị cắt ra đó.
"A, ban nãy ta có giúp đỡ đem Vô sư điệt nâng dậy. Có lẽ trong lúc không để ý, mắc phải nhánh cây nên mới bị cắt đứt đi."
Thần sắc Huyết Minh có phần mơ hồ, lại tiện thể nhắc đến tên của Vô Liên Triệt, thành công thu hút đến sự chú ý của Âu Dương Thụy. Khiến hắn ngay lập tức hỏi ngược lại:"Ngươi gặp phải huynh đệ họ Vô?"
Cái gì mà vướng phải cành cây a? Vết cắt này rõ ràng là do lưỡi kiếm gây ra.
"Phải, hình như là ca ca...tên gọi Vô Liên Triệt."
"Được rồi, ngươi đi trước đi. Ta còn có việc phải làm." Sắc mặt Âu Dương Thụy có chút trầm. Y vỗ vai Huyết Minh, để hắn trước đi vào Chúc Hiên viện. Còn bản thân thì lại nhanh chóng đi theo phương hướng ngược lại.
"Khoan đã, Thế Hiên!" Huyết Minh cất giọng gọi, nhưng cũng không có đuổi theo, mà là ôm tâm tình xem kịch, chờ đợi Điểm phản diện tới với mình.
- ------------------
Cùng lúc đó, Vô Liên Triệt vẫn còn đang trên đường trở về Linh Xu viện, bỗng dưng lại nghe thấy tiếng quát tức giận từ sau lưng truyền tới. Hắn lập tức dừng bước, xoay người nhìn lại.
"Vô Liên Triệt!"
Âu Dương Thụy đi tới, cũng không có nhiều lời, trước hết liền hướng về phía Vô Liên Triệt chém ra một đao, khiến hắn không khỏi cả kinh liên tục lùi về sau. May mắn lắm mới tránh né được, nhưng ống tay áo cũng đã bị kiếm khí chém thành từng mảnh, lỏng lẻo treo ở trên người.
"Âu Dương Thụy, ngươi đây là nổi điên cái gì?" Vô duyên vô cớ bị tập kích, Vô Liên Triệt cũng không khỏi mắt lạnh nhìn xem Âu Dương Thụy. Mặc dù kẻ này đã cố ý thu liễm thực lực, nhưng một kiếm khi nãy, nếu hắn không tránh kịp thì tuyệt đối sẽ bị chém đứt một cánh tay!
Không biết vì sao, cùng Vô Liên Triệt đối diện, Âu Dương Thụy liền cảm thấy vô cùng khó chịu, chán ghét. Giống như là gặp phải thiên địch của mình vậy. Cho nên, hắn mới nhắc nhở Huyết Minh tránh xa kẻ này ra, bởi vì hắn cảm thấy hắn ta lòng mang ý đồ xấu. Nhưng không ngờ rằng, kẻ này lại to gan lớn mật như vậy, dám mưu đồ làm tổn thương huynh đệ của hắn!
"Vô Liên Triệt, không cần biết ngươi là có mưu ma chước quỷ gì. Nhưng nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của Huyết Minh, thì đừng trách Âu Dương Thụy ta không nể tình đồng môn."
"Hừ, ngươi tự mà lo liệu đi."
**Có ai cảm thấy Âu Dương Thụy nhà A Minh rất giống với Phong Nhạc nhà Vũ bảo bối không nhỉ? Đều có thuộc tính gà mẹ bảo vệ con...
Truyện convert hay : Tốt Nhất Hào Môn Con Rể