Chỉ là, vừa mới nhìn đến thân ảnh như chúng tinh phủng nguyệt kia của Huyết Minh, tiếu dung trên mặt Trác Thiên Hạo ngay lập tức liền cứng lại. Cả người giống như choáng váng tại chỗ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người hắn.
"Thế nào?" Phát hiện cảm xúc của Trác Thiên Hạo giống như không mấy ổn định, Nhị trưởng lão liền nghi hoặc ngẩng đầu. Ngay khi lão vẫn chưa kịp phản ứng, Trác Thiên Hạo đã bất chợt ngồi dậy, vội vã hướng Huyết Minh đi tới.
"Ngươi tại sao lại ở đây?"
Huyết Minh chỉ vừa ngẩng đầu, liền phát hiện cổ tay của mình đã bị người bắt lấy. Hắn kinh nghi nhìn sang, đập vào mắt chính là bộ dạng rối rắm, một lời khó nói hết của Trác Thiên Hạo. Đối diện với lời nghi vấn của hắn ta, Huyết Minh cũng không hoảng hốt chút nào. Trên mặt hiện ra vẻ mờ mịt, lắc đầu phủ nhận:"Cái kia...vị công tử đây...ngươi giống như nhận lầm người..."
"Không thể nào! Ta làm sao lại nhận lầm được kia chứ?"
Trác Thiên Hạo cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, vẫn kiên trì cho rằng thiếu niên trước mắt này chính là Viêm Lăng. Dù cho ngoại trừ vóc người ra, thì tất cả những thứ khác bao gồm khí chất, giọng nói, mái tóc, đôi mắt của bọn họ đều không giống nhau, nhưng cảm giác của hắn sẽ không thể nào là sai lầm được. Bởi vì tiềm thức của hắn có thể nhận sai bất kỳ ai, ngoại trừ Viêm Lăng ra.
"Mời ngươi bỏ tay ra." Mặc dù chỉ cần khẽ dùng sức, Huyết Minh liền có thể dễ dàng hất tay của Trác Thiên Hạo ra. Nhưng thiết lập nhân vật của hắn lại không cho phép hắn làm ra hành động như vậy. Cho nên chỉ có thể cau mày, bày tỏ thái độ không vui của mình, ẩn nhẫn nhắc nhở.
Chỉ là, Huyết Minh biểu hiện bình thản, nhưng không có nghĩa người khác cũng sẽ như vậy. Vừa phản ứng lại, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Huyết Minh, Âu Dương Thụy tức khắc liền xù lông. Hai bước ghép đôi đi về trước, không chút khách khí hất văng tay của Trác Thiên Hạo ra, giận mắng:"Ngươi làm gì vậy? Có bệnh sao?"
Nhìn thấy tình cảnh này, Nhị trưởng lão cũng giật mình mà thu hồi trường kiếm. Nhanh chân chạy đến bên cạnh Trác Thiên Hạo, lập tức mở miệng giải thích, mong muốn hòa hoãn bầu không khí.
"Thất lễ, thất lễ rồi. Đây là Thánh tử của Minh Nhật tông ta, hắn từ trước đến nay có chút lỗ mãng. Mong hai vị tiểu hữu đại nhân đại lượng đừng chấp nhất với hắn."
"Hừ, Thánh tử?" Không quản Nhị trưởng lão, ánh mắt Âu Dương Thụy lại bất thiện rơi vào trên thân Trác Thiên Hạo. Trong mắt lóe lên tức giận, lạnh rên một tiếng:"Hắn chính là Trác Thiên Hạo a? Quả nhiên là chẳng ra gì cả, một chút lễ nghĩa thường thức cũng không có."
Nụ cười trên mặt Nhị trưởng lão dần dần thu liễm. Nhưng chưa đợi lão nói gì, Trác Thiên Hạo đã đi trước một bước nói. Chỉ là, hắn cũng không phải đang đáp lời Âu Dương Thụy. Bởi vì sự chú ý của hắn từ đầu tới cuối đều chưa từng rời khỏi người Huyết Minh:"Mặc dù không biết ngươi muốn làm gì. Nhưng ta dám chắc, ngươi khẳng định chính là hắn."
Sự chập chùng trong lòng vừa giảm, Trác Thiên Hạo đã lãnh tĩnh lại một chút. Hắn nghĩ tới, Viêm Lăng nếu không chịu thừa nhận thân phận của mình thì nhất định là do có nỗi khổ gì đó. Cho nên, Trác Thiên Hạo cũng vô cùng uyển chuyển bỏ qua cái tên "Viêm Lăng" này mà đổi lại thành "hắn".
"Ta không..."
"Ngươi không cần giải thích gì cả." Cứng rắn không nhìn bất kỳ lời biện giải nào của Huyết Minh. Tầm mắt của Trác Thiên Hạo bất tri bất giác liền rơi vào trên giá chứa binh khí đặt trong góc của diễn võ trường. Hai mắt hơi sáng, không nói hai lời liền đi qua.
Mục tiêu của Trác Thiên Hạo vô cùng chuẩn xác, chính là sợi roi da nằm trên giá đỡ. Hắn thẳng tay liền đem nó lấy xuống, nhanh chóng xoay người đi trở về. Khi đến trước mặt Huyết Minh, hắn mới dừng chân, dùng giọng điệu không thể khước từ mà trần thuật:"Trừ phi ngươi có thể dùng hành động chứng minh, nếu không, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thuyết phục được ta."
"Ngươi..."
"Được rồi. Mặc dù không biết ngươi có hiểu lầm gì về ta, nhưng nếu ngươi đã chắc chắn như thế, vậy thì ta sẽ thử một lần. Ngươi muốn ta chứng minh thế nào?" Mắt thấy Âu Dương Thụy sắp sửa không nhịn được mà đánh nhau với Trác Thiên Hạo, Huyết Minh liền vội vàng can ngăn. Sống lưng thẳng tắp, không chút sợ hãi đối mặt với hắn ta.
Kỳ thực, Huyết Minh cũng có chút hiếu kỳ, kẻ này là bằng cách nào nhìn thấu ngụy trang của hắn. Hơn nữa, lại muốn hắn dùng cách gì để chứng minh...
Nghe thấy Huyết Minh đáp ứng sẽ thử một lần, Trác Thiên Hạo tức khắc liền vui vẻ. Mi mắt cong cong thành hình nguyệt nha. Không chút chần chừ xòe tay, đem roi da đưa đến trước mặt Huyết Minh, hưng phấn nói:"Rất dễ a. Cứ dùng sợi roi này đến trừu ta..."
Lời nói của Trác Thiên Hạo vừa dứt, bốn phía liền tĩnh mịch đến quỷ dị...
[.....................]
[ Ký chủ, ta cảm thấy...phương thức mở ra có phần không đúng. Cốt truyện vốn dĩ không phải viết như vậy a!!! Vị nam chủ này giống như có bệnh...hơn nữa còn là bệnh không nhẹ. Máu M + hội chứng Stockholm...căn bản là hết cách cứu chữa rồi...] Hệ thống khô khốc nói, trong lòng kêu rên không thôi. Quả nhiên, nó đã cảm thấy có phần sai sai ở đây từ lâu rồi a.
( Hội chứng Stockholm: Nói dễ hiểu là loại bệnh mà tình cảm của nạn nhân bắt đầu chuyển biến từ sợ hãi sang yêu thương, thông cảm, quý mến đối với kẻ bắt cóc, bạo hành mình. Thậm chí có khi còn giúp đỡ, bảo vệ cho kẻ bắt cóc, bạo hành.)
Hồi lâu không thấy Huyết Minh đáp lời, Trác Thiên Hạo bắt đầu nhíu mày, cưỡng ép muốn đem roi da đưa cho Huyết Minh. Chả thèm ngó ngàng đến cảm giác của những người khác:"Trừu ta..."
"Không. Ta..." Huyết Minh khẽ lùi về sau, giống như có chút hoảng loạn mà lắc đầu.
"Ngươi cái tên điên này."
Tức khắc, Âu Dương Thụy liền nổi giận. Kỳ thực, hắn rất muốn mắng một câu: chết biến thái. Nhưng rốt cuộc, giáo dưỡng tốt đẹp không cho phép hắn chửi đổng lên như vậy. Chỉ có thể đem Huyết Minh bảo hộ ở sau lưng, cảnh giác trừng mắt nhìn tên biến thái nào đó.
**Cảm ơn DiêmVũ đã ủng hộ LT cho ta.
**Đáng thương cho Trác nam chủ bị người cho là kẻ biến thái. Yên lặng chấm nước mắt, thay hắn thắp một ngọn nến...
Truyện convert hay : Tuyệt Thế Kiếm Thần